Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 119: Chương 119: Chương 118








Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 32:.

Trung tâm trận quả thật nằm ở Hoành Đức đại điện.

Nơi đây rộng lớn tráng lệ, nhưng bấy giờ tan hoang đổ nát, hoá thành bột mịn bay tứ tung.

Tại vị trí bậc thang của Hoành Đức đại điện xuất hiện một cái hố lớn, phía dưới có vô số đồ đằng hình thành trận pháp, đúng là Huyết Chú Thiên Ba trận, nếu Quân Trì ở đây, nhất định cảm thán thứ này rất giống Tụ Âm trận ở Thiên Hoàn di phủ.

Nay dấu vết đậm như máu, mang theo lực lượng tu sĩ phát động đại trận.

Ninh Phong đứng giữa không trung, sắc mặt âm trầm nhìn xuống dưới.

Mấy ngày nay y tìm thấy vài Huyết Chú Ba Luân trận, hơn nữa đều đã phá hết, nhưng vô luận y cố gắng ra sao vẫn không thể tìm ra mắt trận – Huyết Chú Thiên Ba trận, không ngờ thứ này lại nằm dưới tầng hầm Hoành Đức đại điện.

Nó đã thoát khỏi sự tra xét của y, dẫn đến bi kịch ngày hôm nay.

Ninh Phong tâm như bàn thạch, đương nhiên không nhận toàn bộ trách nhiệm lên mình, người thiết lập trận pháp mới là kẻ phải chịu tội, chuyện y cần làm là khiến kẻ đó đền mạng, hơn nữa còn phải phá hủy trận pháp này.

Một tu sĩ cao to cường tráng ngồi xếp bằng ở trung tâm trận, ông ta một thân huyết y, sắc mặt trắng bệch, đấy chả phải Khánh Hoành – kẻ vừa được người người hạ sinh hay sao?

Ninh Phong nhìn đôi mắt ông ta, nói, “Thì ra là ngươi. Hôm đó ta không giết ngươi, ngươi lại chạy tới nơi đây làm ác.”

Khánh Hoành mở bừng mắt, tròng mắt lấp loé quang mang băng lãnh, ông ta ngẩng đầu nhìn Ninh Phong cười âm lãnh, “Ồ, thì ra là Ninh Phong tiên quân. Lại là ngươi! Lúc nào cũng quấy rầy chuyện tốt của ta. Nếu không phải Vạn Tương Quy kiếm phá hủy bố trí, còn khiến cơ thể ta bị thương vô pháp duy trì thần hồn lẫn tiên lực, ta cần gì phải hao tâm khổ trí bày chuyện?”

Ninh Phong cười lạnh, nói, “Bổn toạ làm việc, ưu tiên nhất là trừ ma, phá hủy chuyện tốt của ngươi là việc bổn toạ cần-phải-làm, khoan kể đến lần trước, chỉ dựa vào việc ngươi huyết tế nhiều tu sĩ, còn dẫn ma vật đến sát hại phàm nhân, tội quả thật không thể dung, chính tay bổn toạ sẽ hủy diệt ngươi, cả nguyên thần và tu vi Nguyên Anh kỳ nữa. Khi xưa ta ta thứ cho ngươi, vì muốn ngươi chuyển thế làm lại từ đầu, nhưng ngươi lại cố chấp với tu vi không chịu buông bỏ, nay bổn toạ sẽ không mắc lại sai lầm năm xưa.”

Khánh Hoành nghe xong thì cười gằn, nói, “Dù ta bây giờ phải dùng cơ thể của Hoá Thần kỳ, nhưng Ninh Phong à, ngươi nghĩ ngươi xứng làm đối thủ của ta sao, với tu vi hiện giờ? Ha ha, đừng trách ta không nhắc, lát nữa cơ thể bổn toạ bồi dưỡng ở Thiên Ma giới sẽ được đưa tới đây, khi đó ngươi càng không phải đối thủ của bổn toạ.”

“Vậy sao? Thế thử xem.” Ninh Phong vừa nói vừa nâng tay phải, một cỗ xanh biếc dâng lên từ đằng sau y, thân ảnh Vạn Tương Quy kiếm như ẩn như hiện xuất hiện, sau đó loé một cái thu nhỏ tiến nhập lòng bàn tay Ninh Phong, tức thì trong tay y xuất hiện một thanh trường kiếm.

Trường kiếm nhìn giản dị bình thường lại tàn trữ lực lượng vô hạn khổng lồ, khiến linh khí chung quanh tựa hồ đông đặc.

Người ngồi trong trận dường như chả quan tâm, “Dù ngươi dùng Vạn Tương Quy kiếm thì thế nào, bổn toạ không sợ đâu. Lúc ngươi còn ở Tiên giới bổn toạ kiêng kỵ thật, nhưng bây giờ ngươi chỉ là Đại Thừa kỳ, hơn nữa còn không phải bản thể, vậy mà còn dám đối nghịch với bổn toạ! Đánh tan tu vi, đây sẽ là kết cục cho một kẻ như ngươi, để bổn toạ sẽ giúp ngươi toại nguyện, khiến ngươi vĩnh viễn không trở về Tiên giới.”

Gã ta vừa nói vừa nhàn nhã đứng dậy, nhưng việc làm đầu tiên lại không phải đối kháng Ninh Phong, ngược lại giơ tay niệm chú, chín trụ sáng bên ngoài ầm ầm di chuyển vây xung quanh tâm trận tạo thành thế không thể thoát.

Khánh Hoành nhảy lên một cây trụ, đón gió mà đứng.

Tại trung tâm trận, màu đỏ đậm đặc như ngưng tụ thành máu, gã vận một thân huyết y cộng với sắc mặt trắng bệch càng thêm âm trầm đáng sợ.

Ninh Phong có vẻ đang tích tụ lực lượng, sau đó trường kiếm trong tay y đột nhiên phóng thẳng về phía Khánh Hoành.

Thân thể “Khánh Hoành” thật ra bị hạn chế, gã không thể cường ngạnh chống đỡ một kiếm trực diện của Ninh Phong, ngay lúc đó, một bức tường băng khổng lồ nổi lên chắn giữa hai người bọn họ, không ngừng mở rộng phạm vi.

Ninh Phong chém một đòn kiếm hồn mang theo ngàn quân lực thối lui sang hai bên, tường băng chấn động, liên tục xuất hiện vết nứt rồi vỡ nát.

Khánh Hoành thừa dịp đó tạo hai con băng long cực lớn, mặt mày sinh động y như thật, cũng mang theo hơi thở cường đại mà chỉ chân long mới có, cả hai đều nhào về phía Ninh Phong, vừa há to miệng phun vô số băng tiễn, vừa giương nanh múa vuốt triều sang.

Khoảnh khắc băng long xuất hiện, sau lưng Khánh Hoành xuất hiện một thế giới băng nguyên như ẩn như hiện, thế giới ấy ngưng thật, mở rộng khiến toàn bộ đại địa trở thành băng nguyên, cả Ninh Phong cũng bị ông ta kéo vào bên trong thế giới Tử Phủ càn khôn.

Lúc này “Khánh Hoành” quả thật nắm thế chủ động.

Vì thế gã nhìn Ninh Phong cười đắc thắng.

Ninh Phong có vẻ như gặp khó khăn khi phải tránh công kích băng long, cả người không ngừng thối lui.

Nơi này đã bị “Khánh Hoành” dùng Tử Phủ càn khôn khống chế, cho nên mọi sự vật đều nghe theo lệnh gã, không chỉ đóng băng ba thước mà dù nguyên thần hay thần hồn đều phải đông cứng, cả Nguyên Anh kỳ không thể không che chắn chân nguyên, hết thảy sự sống hầu như biến thành hư ảo.

Thế nhưng Ninh Phong không hề để ý, khắp người y bao bọc một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa ấy thậm chí bám vào Vạn Tương Quy kiếm vốn dĩ xanh băng, bỗng chốc hoá thành ngũ sắc lưu chuyển, xung quanh y cũng dần bốc lên ngọn lửa đen tuyền.

Ngọn lửa ấy khiến “Khánh Hoành” nghi ngờ, hơn nữa còn làm gã thấy nguy hiểm chực chờ.

Đây đúng là Chu Tước chân hoả sau khi y dung hợp với Quân Yến mà có, trong lúc dung hợp Quân Yến, thần hồn y rung chuyển liên tục, tình yêu sâu sắc mà Quân Yến đối với Quân Trì khiến y nảy sinh tâm ma, mấy lần mém nữa nhập ma, mất tận một tháng sau y mới áp chế được, chỉ mới dung nhập một thần hồn đã phiền toái đến thế, điều này làm y phi thường phiền não, nhưng chí ít y đã kế thừa Chu Tước chân hoả từ Quân Yến.

Ninh Phong vốn là Ngũ Hợp Thiên Nguyên Thể, bao gồm cả Hoả linh căn, sau khi y có được Chu Tước chân hoả, chỉ trong một thời gian ngắn đã hoàn toàn nắm giữ cách sử dụng, có lẽ còn thuần thục hơn Liễu Quân Yến trước kia.

Tuy nhiên vị “thượng tiên Cửu Hàn” – Giang Trì Hàm, xâm chiếm cơ thể Khánh Hoành lại không hề biết Ninh Phong đã khác trước, cho rằng chỉ mấy năm ngắn ngủi y không thể nào tiến bộ hơn nữa được, căn bản chả để tâm mấy.

Ngọn lửa màu đen đã thu hết vào người Ninh Phong, nhưng phần lửa bao phủ thanh trường kiếm vẫn còn đó.

Thân ảnh y mơ hồ, trường kiếm mạnh mẽ chém hai băng long đang truy kích không tha, băng long mang tiên khí, lực lượng toả ra không kém chân long là bao, nãy giờ Ninh Phong không ngừng tránh né trông như rơi vào thế hạ phong, ngờ đâu đường kiếm chém ra nhìn thế nào cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa chẳng mang tí cảm giác nguy hiểm, chỉ thấy đường kiếm chợt loé, hắc quang hoá thành lưu quang xuyên thẳng đầu băng long, mới chớp mắt đã đứt đoạn.

Thần hồn Giang Trì Hàm tương thông với băng long, vào khoảnh khắc băng long bị chém chết, Giang Trì Hàm lập tức cảm nhận một cơn đau đớn nóng rực không ngừng ăn mòn sự sống.

Thực hiển nhiên, Ninh Phong chỉ mới Đại Thừa kỳ, Giang Trì Hàm là thượng tiên, mặc dù bản thể gã xảy ra vấn đề đành sống dựa dẫm trên cơ thể người khác, mấy năm nay gã hối hả ngược xuôi hao tổn không ít lực lượng, chẳng còn cường đại như xưa, nhưng dù sao vẫn cao thâm hơn Ninh Phong nhiều, giả sử Ninh Phong không dùng thủ đoạn mà dốc toàn lực đánh với gã, gã thắng là cái chắc.

Chu Tước chân hoả bám trên kiếm hồn hoá thành một tia mỏng như dây cước, tiến vào cơ thể băng long sau đó cháy dữ dội, nóng đến mức khiến băng long bỏng rát.

Giang Trì Hàm kiến thức rộng lập tức nhận ra, “Chu Tước chân hoả? Làm thế nào ngươi sử dụng Chu Tước chân hoả được?”

Nói tới đây gã đột ngột nhớ tới gì đấy, “Không lẽ ngươi đã dung hợp thân thể chứa huyết mạch Chu Tước?”

Ninh Phong không trả lời, mà y cũng chả có thời gian để trả lời, Giang Trì Hàm vừa niệm chú, đại địa ồ ạt nổi dậy tạo thành trăm ngàn con băng long triều về phía Ninh Phong.

Ninh Phong di chuyển xuyên qua băng long, mỗi nơi y đi tới, băng long đều đều bị Chu Tước chân hoả chặt đứt đầu, Kiếm Vực phía sau y như ẩn như hiện, Kiếm Vực cự kiếm như lâm, dần dần xâm phạm một mảnh băng tuyết.

Sắc mặt Giang Trì Hàm ngưng đọng, gã nhấc tay, băng nguyên tức thì xảy ra biến hoá, dưới lớp băng xuất hiện hàng ngàn băng thú liều mạng chạy về Kiếm Vực, nhất thời thiên quân vạn mã khí thế rung trời khiến cả đại địa chấn động.

Tại Kiếm Vực, kiếm khí nồng đậm tựa như vô số sao băng phi thạch trút xuống đầu băng thú, băng thú chết rất nhiều mà cự kiếm cũng gãy không ít.

Lúc này Ninh Phong đã đến trước mặt Giang Trì Hàm, giơ kiếm chém tới, trên tay gã cũng cầm một thanh trường kiếm lưu động phong băng, nhanh chóng đón đòn.

Giang Trì Hàm vì bảo vệ Huyết Chú Thiên Ba trận phải dùng cả Tử Phủ càn khôn thế giới để chặn y, hình thành một kết giới đơn độc, cho nên bên ngoài không thể nhìn thấy trận chiến kịch liệt khiến cả thiên địa biến sắc giữa Ninh Phong và Giang Trì Hàm, thế càng hợp ý Ninh Phong, y chỉ sợ phạm vi chiến đấu của mình và gã sẽ ảnh hưởng đến các tu sĩ bên ngoài, thậm chí gây chết người.

Huyết Chú Thiên Ba trận còn tồn tại bao lâu ma vật càng dồn đến bấy nhiêu, lực lượng cũng ngày càng thăng cấp, ngày càng khủng bố khó lường, đặc biệt là các tu sĩ đang chiến đấu trên không trung, họ chính là người thấu hiểu điều này nhất.

Hoàn chương 118.

Thần: Chuẩn bị đi học lại, mọi người hiểu mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.