Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 128: Chương 128: Chương 127








Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

Thần: Chán hiện đại quá nên nhảy về tu tiên tiếp:)))

.:Chương 41:.

Xương Gia chân quân nhìn Quân Trì mất hồn mất vía cứ sợ tâm ma tái phát, thế nên quyết định để hắn lại tiểu điếm nghỉ ngơi cho tốt, bản thân thì tới Doãn gia thăm dò coi sao, lại nói, đối với tu vi Hoá Thần kỳ, việc này chả đáng kể bao nhiêu, đi sớm thì về sớm, không nhất thiết phải đi chung với Quân Trì làm gì.

Tuy nhiên Quân Trì không chịu, “Sư huynh, ngươi dẫn ta đi theo với, ta cũng muốn coi sao.”

Ánh mắt Xương Gia chân quân tỏ vẻ hoài nghi, nhưng Quân Trì chả buồn để ý tới, nhấc chân chạy ra ngoài mất tiêu.

Linh khí ở Đồ Phưởng tiểu thế giới thật sự loãng, muốn tiến cảnh ở đây phải nói chậm như rùa bò, rất khó xuất hiện tu sĩ cấp cao, mà các tu sĩ cấp cao cũng chả muốn ở lại lãng phí thời gian, cho nên lấy tu vi Quân Trì và Xương Gia chân quân thôi cũng đủ xưng bá một phương rồi.

Khó mà xuất hiện nguy hiểm.

Cả hai nhân lúc trời tối phi độn tới phía Doãn gia.

Bao xung quanh Doãn gia là bức tường dài cao, hai người dùng thần thức quan sát bên trong, phát hiện mặc dù Doãn gia chỉ mới quật khởi hơn trăm năm nhưng kết cấu nội bộ cũng ra hồn lắm.

Doãn gia chia thành nội viện và ngoại viện, một tầng sân một tầng bộ, tạo thành phòng ngự trận thật lớn, mà bên ngoài cũng đặt trận thế tự khởi động, tầng tầng cấm chế, hết lớp này đến lớp khác, ngay cả thần thức Quân Trì cũng không thể xuyên thấu hết, lúc hắn định khởi động thần thức mạnh mẽ nhất của mình để dò xét vào nội viện thì bị Xương Gia chân quân kéo lại.

Quân Trì nhìn sang, “Sư huynh, cấm chế ở đây rất mạnh.”

Xương Gia chân quân nói, “Đúng thế, nội viện là chỗ sâu nhất, ta có thể tra xét được một ít bên trong, nhưng vì phòng ngừa bị người phát giác nên chỉ đành thu trở về.”

Quân Trì nhận xét, “Xem ra Doãn gia có chút nền tảng.”

Thần sắc Xương Gia chân quân hơi trầm xuống, “Chỉ sợ chả liên quan gì đến nền tảng, nhất là tầng âm khí pha lẫn tà khí trong đó.”

Quân Trì cau mày, “Ý ngươi là Doãn gia đang cung phụng thứ gì đó không nên cung phụng? Chẳng lẽ là tà ma tu?”

Xương Gia chân quân trả lời, “Vẫn chưa thể khẳng định, chỉ còn cách vào đó điều tra một phen.”

Hắn lấy hai bộ áo choàng từ nhẫn trữ vật ra, đưa cho Quân Trì một bộ, nói, “Mặc vào đi, nó có thể che dấu hoàn toàn hơi thở và tu vi chúng ta.”

Quân Trì nghe lời làm theo.

Tuy Doãn gia có rất nhiều kết giới, bất quá muốn xuyên qua không phải chuyện khó, cả hai từ bờ tường phóng lên vài chục trượng rồi bay vọt vào, một đường tiến thẳng tới nội viện.

Hai người thoắt ẩn thoắt hiện, rất nhanh đã gần đến nơi, một đường dễ dàng xuyên qua mấy lớp cấm chế, càng đi họ càng nhận ra một chuyện, xuyên qua không khó, nhưng để xuyên mà không muốn cao nhân (nếu có) phát giác thì hơi rắc rối.

Xương Gia chân quân xác định vị trí sân nội viện, dẫn Quân Trì đáp lên gác mái nhà lầu ba tầng.

Quân Trì nói nhỏ với hắn, “Trông chúng ta cứ như trộm ấy.”

Xương Gia chân quân cười, “Chẳng phải trong lòng ngươi, phàm là kẻ đến cướp người đều là tặc sao?”

Quân Trì lắc đầu, “Khi ngươi cướp Quân Yến khỏi ta, đó không gọi là tặc, mà là tội phạm bắt cóc.”

Xương Gia chân quân liếc Quân Trì, “Ta đã nói rồi, y vốn là sư tôn của ta, ta chỉ đến thu hồi mà thôi.”

Quân Trì hừ một tiếng không cãi nữa.

Hai người ngồi xếp bằng trên gác mái dùng thần thức thăm dò tình huống Doãn gia, còn Xương Gia chân quân thì tập trung tìm kiếm tung tích Doãn Lưu Cảnh.

Đến khi hắn tìm được người đó, Quân Trì cũng đồng thời tìm ra.

Nhìn sang hướng Đông Bắc cách nơi bọn họ đứng không xa, có một tiểu viện bao gồm ba gian phòng đơn giản, tiểu cô nương đang hầu hạ một thiếu niên tắm rửa, “Lưu Cảnh thiếu gia, ngài tự mình tẩy rửa trước, để nô tỳ lấy xiêm y cho ngài.”

Quân Trì dùng thần thức nói với Xương Gia chân quân, “Sư huynh, chúng ta qua đó đi.”

Xương Gia chân quân nghĩ nghĩ rồi nói, “Có vẻ sư tôn ở đây không được coi trọng, sân gì mà rách nát quá. Thôi qua đó trước đã.”

Hai người nhảy khỏi gác mái, nháy mắt đã tới trước sân Doãn Lưu Cảnh, ở đây không có tu sĩ cấp cao bảo vệ, hai người chỉ cần ẩn thân xuyên tường mà thôi.

Coi bộ Doãn Lưu Cảnh không được xem trọng thật, sân của y chả có nổi một cái cấm chế. Ngay cả tiểu cô nương hầu hạ y lúc nãy, miệng thì bảo lấy xiêm y, nhưng người thì đã chạy khỏi sân từ lâu.

Quân Trì nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy đang ngồi trong thùng tắm, diện mạo y không hề giống Ninh Phong, nhưng khi Quân Trì nhìn vẫn có thể tìm ra đôi nét tương tự, chính là loại cảm giác mờ mờ ảo ảo, tưởng như tồn tại, lại như không tồn tại, một cảm giác khó mà giải thích nổi.

Làn da y oánh bạch, lông mày và lông mi đen nhánh, đôi môi hồng nộn, là kiểu thiếu niên xinh đẹp đáng yêu, nhưng lại có hai điểm không thích hợp. Thứ nhất, thần sắc y quá mức túc mục, nhìn qua cứ tưởng tiểu lão đầu nào; Thứ hai, tròng mắt y chỉ có thuần túy một màu trắng, là người mù.

Khi tiểu cô nương ra ngoài, y tự mình tắm táp cho bản thân, nhưng đợi thật lâu vẫn chưa thấy nàng ta về, nước trong thùng cũng dần nguội lạnh, vì vậy Doãn Lưu Cảnh đành phải tự mình sờ soạng leo ra.

Y đứng trên đất bằng đôi chân trần, cột nhục toàn thân cứ như được tẩm bởi ánh trăng, chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi nên trông còn ốm yếu, Quân Trì khó mà tưởng tượng nổi người đứng trước mặt mình, dựa theo tính toán của Ninh Phong tiên quân, sẽ chết trong vòng vài ngày tới.

Có lẽ y bị mù lâu rồi cho nên không hề bị hạn chế nhiều, có thế dễ dàng đi lại trong phòng, sờ soạng cầm khăn tắm lau khô người, lại tìm xiêm y cũ khoác vào, tiếp đó mang giày rồi rời khỏi gian phòng.

Mỗi bước chân của y trông tự nhiên vô cùng, căn bản khó mà nhìn ra y bị mù.

Khi Quân Trì đi theo, y cứ như phát hiện điều gì, nhìn thẳng về hướng hắn đang đứng, quát lớn, “Ai đó?”

Quân Trì kinh ngạc, bởi vì hắn đã thu liễm hơi thở và còn ẩn nấp nữa, đáng ra y không thể phát hiện mới đúng.

Doãn Lưu Cảnh đứng im suy nghĩ chốc lát, sau đó giãn mày, dường như nghĩ mình hơi nhạy cảm quá, tiếp tục bước chân ra ngoài.

Bên ngoài là gian phòng ngủ của y, bày trí đơn giản vô cùng, chỉ có mỗi cái giường, tủ quần áo, cái bàn và vài chiếc ghế dựa. Cái bàn rất to, trên đó đặt rất nhiều món đồ thủ công.

Y không buồn gọi tiểu cô nương hầu hạ mình khi nãy, tự lục tủ quần áo lấy một bộ xiêm y sạch sẽ đứng tại chỗ thay, tiếp đó kéo ghế ngồi sát gần bàn, cầm cái đục tạc một miếng gỗ, động tác y linh hoạt, rất nhanh đã thành hình, là mấy đoá hoa xinh xắn mọc thành chùm.

Quân Trì còn đang chìm trong kinh ngạc thì nghe Xương Gia chân quân nói, “Là một hồn của sư tôn, không thể nào nhầm được.”

Quân Trì hỏi, “Sao ngươi chắc chắn vậy?”

Xương Gia chân quân nói, “Khi nãy vừa tra xét, sư tôn có lưu một sợi thần thức nhận chủ ở chỗ ta.”

Quân Trì nói, “Sao Ninh Phong tiên quân lại tự biến mình thành người mù, đáng thương quá.”

Xương Gia chân quân lắc đầu, “Đến giờ ta vẫn không thể đoán được sư tôn nghĩ gì.”

Hai người ở lại phòng Doãn Lưu Cảnh chờ đợi, đồng thời dùng thần thức tra xét tình huống bên ngoài.

Quân Trì vẫn chưa thể đoán ra vì sao y sẽ chết.

Một lát sau, bên ngoài vang lên vài âm thanh hỗn độn, có không ít người đang tiến về chỗ này.

Quân Trì nghe một trong số đó nói, “Đan dược của Đại công tử bị bỏ Đoạt Quỳ thảo, người luyện đan chính là Phùng đạo trưởng – luyện đan tông sư của Cao Hà tông, nếu đã đáp ứng tộc trưởng thì chắc chắn sẽ dốc toàn tâm luyện thành Cố Nguyên đan cho ngài, làm sao có chuyện động tay động chân được? Ngược lại Đan Linh bình đựng Cố Nguyên đan lại có nguồn gốc từ chỗ Tam công tử, Phùng đạo trưởng nói khả năng đan bị vật chứa làm ảnh hưởng là rất lớn, lần này e Tam công tử khó mà sống nổi.”

Có người nói, “Tam công tử trước giờ mặt như tấm kê vậy, hơn nữa còn bị mù, mỗi lần nhìn vô tròng trắng của y ta lại thấy gớm gớm. Trời tối là ta không dám nhìn luôn.”

“Lại nói, y chỉ là con trai vợ lẻ xuất thân bần hàn, đã vậy còn là Ngũ linh căn, nhiều năm rồi ngay cả Dẫn Khí nhập thể vẫn chưa xong, khó trách chẳng ai thèm coi trọng.”

“Không coi trọng thì thôi, y còn dám vô lễ với phu nhân, cho dù tộc trưởng hỏi han gì, cả nửa câu y cũng không thèm đáp. Với tính tình này mà có một chân trong nhà mới là lạ!”

“Nói gì thì nói y cũng tội lắm, vừa sinh đã mù loà, mẹ thì chết ngay thời điểm y chào đời.”

“Đáng thương cỡ nào cũng vô dụng, nếu y thật sự động tay động chân vào đan dược của Đại công tử, chỉ sợ kết quả không tốt, đặc biệt là phu nhân, nhất định sẽ rút gân bẻ xương y.”

Nhóm người cãi cọ ầm ĩ rồi cũng đến trước cửa sân Doãn Lưu Cảnh, quản sự là tráng sĩ mặt đen đi đầu, tu vi Luyện Khí tầng bốn, gã vừa nhấc tay, đại môn không gió tự khai, tất cả mọi người lập tức nhào vào.

Tráng sĩ mặt đen hét to, “Doãn Lưu Cảnh!”

Doãn Lưu Cảnh bị mù nên thính lực không tồi, y nghe bọn họ tiến vào sân nhưng vẫn ngồi yên, bàn tay thuần thục điêu khắc miếng gỗ thành hình cầu.

Vậy nên khi bọn họ tiến vào, quản sự chỉ nhìn y rồi ra lệnh cho mọi người lục soát khắp phòng, tiếp đó mới nói, “Tam công tử, tại hạ xin đắc tội.”

Lực chú ý của Tam công tử từ miếng gỗ hình cầu chuyển sang quản sự, khó hiểu hỏi, “Chuyện gì?”

Ngay lúc này, một hạ nhân lấy một vài chiếc bình trên giường Doãn Lưu Cảnh dâng cho quản sự, “Ngươi xem xem, có cái nào là Đoạt Quỳ thảo hay không?”

Quản sự cẩn thận nhìn nhìn, thời điểm nhìn vào một bình thì mặt biến sắc hét, “Đây là bột phấn Đoạt Quỳ thảo!”

Sau đó gã vung tay, “Bắt Tam công tử lại!”

Doãn Lưu Cảnh buông đồ trong tay đứng lên nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đoạt Quỳ thảo làm sao?”

Rất nhanh đã có người trói rồi đẩy y ra ngoài sân, quản sự nói tiếp, “Cố Nguyên đan của Đại công tử bị trộn lẫn Đoạt Quỳ thảo, sau khi Đại công tử ăn vào, kinh mạch chịu trở, thiếu chút nữa nổ tan xác chết. Đại công tử là trụ cột toàn tộc, ngươi dám làm chuyện tày trời mà còn giả bộ không biết?”

Doãn Lưu Cảnh chưa kịp biện giải đã bị tha đi mất. Quân Trì nhanh chóng đuổi theo, Xương Gia chân quân cũng thế. Ánh mắt Quân Trì luôn nằm trên người Doãn Lưu Cảnh, nộ khí bừng bừng, một đứa nhỏ chỉ hơn mười tuổi lại bị đối xử như vậy sao.

Hắn mới không tin Doãn Lưu Cảnh lại làm chuyện đó.

Hoàn chương 127.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.