Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 131: Chương 131: Chương 130








Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 44:.

Quân Trì lén la lén lút kéo Xương Gia chân quân sang phòng mình, để Doãn Lưu Cảnh ở một mình bên phòng Xương Gia chân quân.

Xương Gia chân quân buồn cười nhìn hành động trẻ con của hắn, nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi Quân Trì cần gì phải lén lút giống ăn trộm, chỉ im lặng thuận theo.

Bấy giờ Quân Trì mới tỏ vẻ hoảng loạn nhìn Xương Gia chân quân, “Sư huynh, khi nãy ngươi thấy đúng không?”

Xương Gia chân quân ôm chéo tay biết rõ còn cố hỏi,”Thấy gì?”

Mặt Quân Trì nặng nề không được tự nhiên nói, “Đừng đùa nữa, sư huynh thấy mà, Nguyên Anh gã bị ta hấp thụ, nhưng ta thật sự không cố ý, ta cũng không rõ mọi chuyện là thế nào, chỉ biết mình đã hấp thụ Nguyên Anh gã. Chuyện này chẳng khác nào ăn thịt đồng loại, bây giờ cả người ta rất khó chịu, cứ nghĩ tới chỉ muốn nôn ra.”

Xương Gia chân quân hỏi, “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, ma khí vẫn trong tầm kiểm soát chứ?”

Đây là lần đầu tiên Quân Trì gặp phải việc này, tuy bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực suốt thời gian qua luôn phải sống trong lo âu, vậy nên hắn mới sốt ruột kéo Xương Gia chân quân tới Doãn gia để diệt trừ ma tu, cứ tưởng làm được việc tốt ngờ đâu chả khác nào gây tội, vì vậy mà vội vội vàng vàng rời khỏi, lương tâm bất an nghĩ mình chẳng khác nào đám tà ma ngoại đạo đó.

Quân Trì đang lo lắng, nghe Xương Gia chân quân hỏi thế thì trấn định hơn nhiều, bước tới giường ngồi xuống dò xét đan điền bản thân.

Bên trong đan điền vẫn bình thường như mọi ngày, Nguyên Anh gã ma tu như hòn đá chìm dưới biển sâu, căn bản không tạo thành bất kỳ gợn sóng nào.

Hắn lại tiếp tục tra xét Nguyên Anh của mình, phát hiện ma khí không đến nổi quá mức dày đặc, chỉ là có một luồng khí đen bao bọc xung quanh, còn những nơi khác đều là linh khí chân nguyên.

Quân Trì dùng ý niệm vận hành chân nguyên chạy một vòng, khi thấy thực sự không có vấn đề gì mới mở mắt ra, Xương Gia chân quân vẫn đứng nguyên tại đó.

Xương Gia chân quân hỏi, “Thế nào rồi?”

“Không phát hiện vấn đề.” Nói xong, nghĩ nghĩ sao lại đưa cổ tay cho hắn, “Hay sư huynh nhìn thử xem?”

Xương Gia chân quân vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, sau đó khởi động chân nguyên thuộc tính Mộc tiến vào dò xét.

Thật ra hành động để người khác dùng chân nguyên tiến vào đan điền là chuyện cực kỳ nguy hiểm, trừ phi là người bản thân rất tin tưởng, chứ người bình thường chẳng ai cho phép điều đó xảy ra.

Khi chân nguyên Xương Gia chân quân vừa tiến vào lập tức bị yêu ma anh hút lấy, trên trán Xương Gia chân quân xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, mãi một lúc sau mới không chế được chân nguyên, không bị yêu ma anh của Quân Trì hấp thụ.

Chờ Xương Gia chân quân dò xét xong, về cơ bản Quân Trì vẫn bình thường, Xương Gia chân quân mệt mỏi thở ra một hơi rồi nhìn Quân Trì nói, “Thân thể ngươi vô sự, chỉ không rõ tại sao chân nguyên ta vừa vào đã bị yêu ma anh cố sức hấp thụ.”

Quân Trì vừa lo sợ vừa nghi hoặc nhìn hắn, “Ta cũng không rõ, đó giờ chưa từng ra chuyện này. Ước chừng liên quan tới việc chúng thành Anh. Trước kia mặc dù tu vi ta là Nguyên Anh, nhưng ma anh và yêu anh đều bị phong ấn thành yêu đan và ma đan, khi đó còn chưa có vụ hấp thụ, chỉ sau khi thoát khỏi giam cầm mới như thế.”

Xương Gia chân quân lắc đầu, “Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy trường hợp này. Khi đó Chu Tiêu sư muội là Chu Tước thuần khiết nhưng Nguyên Anh không có năng lực đó, khả năng cao là do ma anh trong cơ thể ngươi gây ra. Cụ thể ra sao phải quay về hỏi sư tôn mới biết được.”

Quân Trì phiền muộn “Ừm” một tiếng, Xương Gia chân quân lại nói, “Bộ dạng buồn chán ủ rũ này là thế nào, không phải trước đó vẫn hùng hồn đấu với ma tu sao?”

Quân Trì thở dài, “Bộ ngươi không cảm thấy ta và gã ma tu đó chẳng khác gì sao?”

Xương Gia chân quân hỏi ngược, “Cái này thì có liên quan gì đến ma tu? Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, hết thảy lấy tâm làm chuẩn. Nguyên Anh kia vốn phải bị hủy, ngược lại bị ngươi hấp thu, thật ra không khác là bao.”

Quân Trì ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ thấy Xương Gia chân quân bộ dáng tiêu sái phong thái ung dung như ánh mặt trời chói rọi, nhưng lời nói lại như chuyện hắn hấp thụ Nguyên Anh của người ta chỉ giống chuyện ăn một cái càng cua, không có gì lớn lao.

Quân Trì khó hiểu, “Ngươi nói vậy lại không giống như đạo của bao người khác. Trong đạo luôn có những quy củ ngầm được đặt ra, nếu như chỉ lấy tâm mà phán đoán thì không được khách quan cho lắm, phải có quy tắc thì đạo mới giao tiếp được với nhau.”

Xương Gia chân quân đáp, “Đạo là do mỗi người tự ngộ, không có gì không đúng. Cái gọi là tu tiên chính là tu tâm tìm đạo, nếu ngay cả đạo mà cũng không tự tìm được thì làm sao có một Xương Gia chân quân tu vi cao cường như bây giờ?”

Quân Trì nghe hắn nói mà cạn lời, “Sư huynh, ngươi tự luyến quá.”

Thái độ Xương Gia chân quân giống y như lúc Quân Trì nói với Doãn Lưu Cảnh, tiện thể vỗ đầu hắn một cái, “Ngươi thật không biết lớn nhỏ, ta là sư huynh của ngươi.”

Quân Trì vội giơ tay lên đỡ, chỉ nghe Xương Gia chân quân nói tiếp, “Sư tôn dặn ta chuyển lời, lần tới trở về y sẽ truyền thụ Ngũ Hợp Thiên Nguyên tiên pháp cho ngươi, bảo ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”

Quân Trì nghe hai từ “tiên pháp” thôi đã biết là thứ tốt, hỏi: “Tiên pháp này lợi hại lắm đúng không?”

Xương Gia chân quân đáp, “Đó là hiển nhiên, sư tôn cũng đang tu luyện bộ tiên pháp đó. Không những vậy y còn sửa chữa bổ sung những chỗ thiếu hụt, giờ lại truyền thụ nó cho ngươi, ngươi quả thật làm ít hưởng nhiều.”

Quân Trì vui vẻ nói, “Vậy Ninh Phong còn nói gì nữa không? Y có điều kiện gì đặc biệt? Ta có cần phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến không?”

Xương Gia chân quân cười, “Sư tôn sẽ không ra điều kiện gì, một khi y đã đối xử tốt với ai thì sẽ hết lòng giúp đỡ. Sau này ngươi sẽ hiểu. Trước kia ngươi luôn miệng trách cứ sư tôn bắt Quân Yến đi, quả thật không có đạo lý. Ngươi không cần phải chuẩn bị gì khác. Còn về chuyện tắm rửa thì đó là phép tắc tự nhiên. Bất quá mọi chuyện không đơn giản như vậy, đến lúc đó sư tôn sẽ phong ấn tu vi Nguyên Anh của ngươi, bắt đầu tu luyện Ngũ Hợp Thiên Nguyên tiên pháp từ con số không.”

Quân Trì gật đầu, “Chỉ vậy thôi đúng không, cứ tới đó đợi y hủy tu vi Nguyên Anh là xong?”

Vẻ mặt Quân Trì rất bình thường còn hơi vui vui vì sắp luyện cái gì đó nghe rất ngầu, hoàn toàn không có vẻ buồn bã vì bị mất tu vi, điều này ngược lại khiến Xương Gia chân quân nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, “Đúng là vậy. Cơ mà ngươi thật sự cam lòng từ bỏ tu vi hiện giờ hay sao?”

Lời này ngược lại khiến Quân Trì sửng sốt, “Có gì mà luyến tiếc? Đây vốn không phải tu vi tự ta luyện thành. Lại nói yêu ma chi anh ngày càng càn quấy, ta đã không thể khống chế nổi nó nữa rồi. Giờ có người giúp ta phong ấn chúng, ta cầu còn không kịp. Khi xưa chỉ sợ bản thân vô dụng không bảo vệ được đệ đệ, cái gì cũng dựa vào y, nhưng tính tình đệ đệ xưa nay háo thắng liều mạng, sau này thể nào cũng có chuyện. Nhưng bây giờ Quân Yến ở chỗ Ninh Phong, có Ninh Phong bảo vệ, chờ ta tu luyện thành tài sẽ đón y về, cần gì phải lo lắng nữa.”

Xương Gia chân quân vốn là mặt than, lúc này nhịn không nổi run run khóe miệng. Nghĩ thầm trước giờ hắn ít khi nói nhiều đến vậy, rốt cuộc sư đệ coi lời tâm huyết của hắn như gió thổi bên tai, đến tận bây giờ vẫn còn suy nghĩ Quân Yến đang “ở nhờ” chỗ sư tôn, mà không phải là một phần của y, đạo lý vốn đơn giản như thế nhưng cứ cố chấp mãi không thông.

Xương Gia chân quân nhìn Quân Trì bướng bỉnh cũng đành bó tay, nghĩ thôi, để sư tôn đối phó hắn.

Sau đó chuyển đề tài, “Doãn Lưu Cảnh không chết, chúng ta đã thay đổi số mệnh y, giờ chỉ còn cách mang y về.”

Quân Trì mới chợt nhớ đến chính sự, “Y thật là Ninh Phong tiên quân?”

Xương Gia chân quân gật đầu, “Đã xác nhận, đúng là y.”

Quân Trì khó hiểu, “Nhưng ta cứ thấy sao sao, Ninh Phong thật sự sẽ yêu cầu giết cả nhà mình sao?”

Xương Gia chân quân nói, “Sư tôn sẽ không làm vậy, nhưng Doãn Lưu Cảnh thì có thể, dù sao y chỉ là một sợi thần hồn mà thôi. Làm sao chúng ta biết y sẽ không như vậy?”

Quân Trì không nói gì, đứng dậy sang phòng bên cạnh. Cả hai dùng thần thức thử quan sát tình hình trong phòng, phát hiện y đang ngồi vuốt vuốt góc bàn bình tĩnh uống trà, không hề có bộ dáng sợ hãi vì ném nữa bị ma tu ăn sống.

Tiếng bước chân của hai người khiến Doãn Lưu Cảnh ngó sang, đứng dậy nói, “Tiên nhân tiền bối, các vị đã về.”

Quân Trì ừm một tiếng rồi đáp, “Chúng ta sẽ mang ngươi đi.”

Nghe Quân Trì muốn dẫn mình đi, y cũng không cảm thấy lạ, ngược lại nói, “Ta biết mình sinh ra vốn bất phàm. Từ nhỏ Doãn gia coi ta không khác gì vật nuôi, cứ rãnh rỗi lại lấy ta làm trò tiêu khiển. Nay hai vị đến cứu ta, có phải đã phát hiện ta căn cốt bất phàm, muốn dẫn ta đi tu luyện? Ngay cả lão yêu quái âm khí đầy mình mà hai vị tiền bối cũng xử lý được, thiết nghĩ tu vi không hề tầm thường, ta đồng ý đi theo hai vị. Chỉ là trong lòng ta còn một cái gai, nếu không Diệt trừ Doãn gia lòng ta sẽ không yên, kính mong hai vị tiên nhân thành toàn.”

Quân Trì mặt không biểu tình liếc Xương Gia chân quân, dùng thần thức nói, “Sư huynh, y thật sự là Ninh Phong sao? Không lầm?”

Xương Gia chân quân mặt than dùng thần thức đáp, “Không lầm, chính là y.”

Quân Trì nghiêm túc hỏi, “Nếu ta muốn đánh y vài cái thì sao?”

Xương Gia chân quân cũng nghiêm túc theo, “Cứ đánh. Bất qua sau khi thần hồn trở về nguyên thần sư tôn, sư tôn sẽ biết chuyện ngươi cố ý đánh y.”

Quân Trì gật đầu, “Vậy ta đây đánh nha, dù sao trước kia Quân Yến bị ta đánh miết mà.”

Xương Gia chân quân, “….”

Doãn Lưu Cảnh thấy không ai trả lời mình thì nghi hoặc nhìn sang hướng hai người, nhưng y thật sự không thấy gì, đành phải cố ngẩng tai lắng nghe, chỉ thấy tiếng bước chân cộp cộp đi tới sau đó là một cú bốp ngay sau đầu, Doãn Lưu Cảnh đau đến mức ôm chặt đầu, chưa kịp hô đã nghe Quân Trì trách móc, “Mau nhìn lại mình đi, ma tu trước mắt còn không biết tự bảo vệ bản thân, còn nói cái gì muốn cả Doãn gia trở huyết thực. Ngươi bao lớn? Còn nhỏ mà đã nảy sinh mấy ý niệm xấu, tâm tính tà môn, ngươi như vậy có thể bước trên con đường tiên đồ sao?”

Doãn Lưu Cảnh nhíu mày trả lời, “Cả Doãn gia không một ai tốt cả, từ khi sinh ra ta đã biết bọn họ cung phụng tà ma, đã vậy bắt cóc không biết bao nhiêu người vô tội đến để nó luyện hóa, thứ người này dù bị biến thành huyết thực cũng xứng đáng.”

Quân Trì lại vỗ y một cái, “Cho dù bọn họ đáng chết cỡ nào ngươi cũng không được nảy sinh tâm tư đó, như vậy không đúng.”

Doãn Lưu Cảnh ngẩng đầu, “Ngươi sẽ dạy ta tiên pháp sao? Nếu ngươi dạy ta tiên pháp thì mới được giáo huấn ta, còn không thì ngươi lấy quyền gì?”

Quân Trì giận, “Ta lợi hại hơn ngươi, dùng kinh nghiệm để dạy ngươi, nhưng ngươi lại không tiếp thu ý tốt của ta. Quả thật không phải người giỏi.”

Doãn Lưu Cảnh nhíu mày nhìn về phía hắn, bộ dạng trông rất tức giận nhưng ngạc nhiên là không hề đáp trả.

Quân Trì hừ một tiếng, “Thôi được rồi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành. Ngươi có đói bụng không, muốn ăn gì?”

Doãn Lưu Cảnh gật đầu ngoan ngoãn đáp, “Ừm, đói bụng.”

Quân Trì nhớ lại cảnh y uống hết tách trà này đến tách trà khác cũng đoán được y đang đói, gật đầu nói, “Chờ.”

Xương Gia chân quân đứng bên cạnh, nhìn Quân Trì đã ra ngoài nhưng cũng không định nói chuyện với Doãn Lưu Cảnh, Doãn Lưu Cảnh không rõ trong phòng còn người hay không, nhưng vẫn lên tiếng thử dò xét, “Có ai không?”

Xương Gia chân quân ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, Doãn Lưu Cảnh thấy không ai đáp thì thở dài, ngồi một chỗ phát ngốc.

Trời vẫn đang tối, phòng bếp không còn một ai, Quân Trì đành phải đưa chủ quầy chút bạc vụn, tự mình làm mấy món ăn rồi hâm nóng cơm, bưng lên cho Doãn Lưu Cảnh, hắn cẩn thận đưa chén cơm cho Doãn Lưu Cảnh cầm, còn cầm tay y chạm vào dĩa nói, “Bên này là thịt lộc, còn bên này là cà xào.”

Doãn Lưu Cảnh không thèm để ý tới y, dường như vẫn còn dỗi vì chuyện khi nãy, chỉ bưng bát cơm lên mà ăn, Quân Trì ngồi bên cạnh nhìn y ăn, hỏi, “Ăn ngon không?”

Doãn Lưu Cảnh nhai nốt cơm trong miệng rồi mới trả lời, “Ừm, ngon.”

Quân Trì lại nói, “Hồi trước làm đồ ăn cho đệ đệ ta, lúc nào y cũng khen ăn ngon, ăn rất ngon, ăn cực kỳ ngon, ca ca thật tốt. Còn ngươi thì chỉ nói mỗi một từ, giống như qua loa cho có lệ. Thật sự không cảm kích gì sao?”

Doãn Lưu Cảnh rầu rĩ không đáp, tiếp tục ăn.

Mặc dù y bị mù, nhưng mỗi lần gắp đồ ăn đều rất chính xác, không khác gì người bình thường. Quân Trì nhìn y gấp một miếng thịt lộc đưa lên miệng, liền giơ tay làm phép khiến nó bay vào miệng mình, Doãn Lưu Cảnh giơ chiếc đũa đến không thấy thịt đâu thì sửng sốt, rõ ràng y đã gấp trúng rồi mà, sao lúc đến miệng lại biến mất? Y tiếp tục gấp một đũa nữa nhưng miếng thịt tiếp tục biến mất, vài lần như thế Doãn Lưu Cảnh mới phát hiện không thích hợp, cầm chặt đũa nhìn sang hướng Quân Trì, “Ngươi trêu ta?”

Quân Trì nói rất đương nhiên, “Đồ ăn do ta làm thì ta ăn thôi.”

Doãn Lưu Cảnh mất hứng buông đũa, giơ tay nhào tới Quân Trì, Quân Trì cư nhiên không né tránh bị y chụp lấy mặt, Doãn Lưu Cảnh sững sờ chạm lên gương mặt đang cười tủm tỉm, kinh ngạc mở to mắt, hay tay vẫn tiếp tục miêu tả từng đường nét một, sau đó nói, “Có phải ngươi xinh đẹp lắm không?”

Quân Trì cong cong mắt, “Sao ngươi lại nói vậy?”

Doãn Lưu Cảnh nói, “Ta chỉ cần sờ là biết, mặc dù ngươi rất xinh đẹp nhưng tính cách lại xấu xa, không những đánh ta còn chọc ghẹo ta, ta không thích ngươi.”

Quân Trì ôm bụng cười ha hả, lau nước mắt nhìn về phía Xương Gia chân quân, dùng thần thức nói, “Huynh xem huynh xem, y thú vị chết, y thật sự là Ninh Phong tiên quân sao?”

Xương Gia chân quân đơ mặt, máy móc nói, “Về sau sư tôn sẽ biết.”

Hoàn chương 130.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.