Liễu Quân Yến bảy tuổi, y đã gầy hơn một ít, trở thành một đứa trẻ mười phần phiêu lượng, chẳng qua lúc này đang tới tuổi thay răng, vừa nói liền lọt gió.
Lúc trước Liễu Quy Hải và Liễu Quân Trì cũng hoài nghi Liễu Quân Yến không ngốc như bên ngoài, thời gian đã chứng minh kỳ thật y không ngốc, chẳng qua là phát dục chậm, hơn nữa chỉ chìm trong thế giới bản thân, đối với kích thích bên ngoài thì phản ứng trì độn.
Tuy thế, y ngược lại rất nghe lời Quân Trì, đối với ngôn ngữ của hắn thì phản ứng mau hơn một chút.
Lúc này y phát hiện không phải trở về cái sân quen thuộc, liền đứng lại lôi ca ca, nói: “Ca ca, đi nhầm.”
Quân Trì tiếp tục kéo y đi về phía trước, đáp: “Chúng ta tạm thời chưa trở về viện, cha gọi chúng ta qua đó, trước tiên đi nhìn cha đã.”
Quân Yến mất hứng nói: “Đệ muốn về cơ.”
Quân Trì quay đầu liếc y một cái: “Nghe lời nào.”
Quân Trì vẫn đen như thời điểm hóa thành hình người năm đó, bất quá hắn kế thừa vẻ xinh đẹp của Chu Tước nhiều hơn cả Quân Yến, dù có đen, thì cũng là một mỹ nhân da đen, ngũ quan nằm đúng vị trí, đôi mắt to sáng ngời, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng có thể khiến người ta giật mình, hoa mắt say mê.
Quân Yến đành yếu ớt lên tiếng: “Ta nghe mà.”
Quân Trì kéo lấy cái đuôi nhỏ, tiến vào sân trước thư phòng, Liễu Quy Hải là đương gia Liễu Gia của Liễu Thụ thôn, có rất nhiều công chuyện, bởi vì Liễu Thụ thôn nằm bên cạnh nơi đại trấn giao thoa từ Nam chí Bắc, Liễu gia ở nơi đây có không ít việc làm ăn, Liễu Quy Hải cần tự xử lý chuyện buôn bán.
Trạch viện Liễu gia khá rộng, hai người từ học viện đi tới thư phòng Liễu Quy Hải cũng tốn chút thời gian, may mà Quân Yến không gây sự nữa, đáp ứng Quân Trì, ngoan ngoãn đi theo đằng sau hắn nguyên quãng đường dài.
Trước thư phòng, quản sự Lương Bá cười cười nói với hai đứa trẻ: “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, hai người tới rồi.”
Quân Trì rất biết cách cư xử, cười ôn hòa nói với ông: “Lương bá bá, con mang theo đệ đệ tới, cha tìm chúng con có chuyện sao? Hình như bên trong có khách, hay là chúng con đợi một lát nữa.”
Quân Trì nhu thuận hiểu chuyện khiến toàn bộ hạ nhân trong Liễu gia rất vui mừng, dù sao được hầu hạ một chủ tử tốt thì vẫn dễ hơn nhiều.
Lương bá cười nói: “Là người của Tông gia đến nói chuyện tốt, lão gia đang rất vui.”
Quân Trì lại hỏi: “Thật sao, là chuyện gì tốt nhỉ, chẳng lẽ là đưa thứ tốt tới?”
Lương bá cười lắc đầu trả lời: “So với cái này thì tốt hơn nhiều, Tông gia biết chuyện của hai vị thiếu gia, nên phái người đến đo đạc linh căn của các ngươi, nếu có linh căn, xin chúc mừng, hai vị thiếu gia có thể tu luyện tiên đạo trở thành tiên nhân rồi.” Nói đến đây, ông liền hiện lên biểu tình ngưỡng mộ.
Quân Trì biết rõ người thế giới này vô cùng kính trọng người tu tiên, không chỉ cường đại khiến người người kính sợ, mà nếu trong nhà xuất hiện người đắc đạo tu tiên thì cả gà chó cũng thăng theo.
Cái thế giới này, rộng lớn mười phần, theo Quân Trì biết, ở đây có rất nhiều lãnh thổ và quốc gia, dân số nhiều, nhưng người tu tiên lại không nhiều, dù sao không phải người nào cũng có đủ tư chất tu tiên, mà đã không có tư chất tu tiên, thì chỉ là người phàm mà thôi, dĩ nhiên cũng có thể luyện thành võ giả, chẳng qua võ giả so với tu sĩ, khoảng cách lực lượng xa vời, căn bản không thể đặt chung một chỗ so sánh.
Gia tộc Liễu gia cũng tu tiên, nên Liễu gia ở Liễu Thụ thôn được thơm lây, nhưng vì xuất hiện Liễu Huy Hải luyện tới Hóa Nguyên kỳ, Liễu Thụ thôn Liễu gia liền trở nên nổi tiếng, người làm trong Liễu gia không phải mười phần trung tâm, bên trong còn có quan hệ lợi ích, cũng có người vì sùng bái tu sĩ.
Quân Trì không nói nhiều với Lương bá nữa, bên trong đã truyền ra tiếng thúc giục: “Đại thiếu gia và tiểu thiếu gia tới rồi sao?”
Lương bá vội trả lời: “Tới.”
Quân Trì liền lôi Quân Yến vào sân, vòng qua khúc hành lang rồi tới cửa phòng, Liễu Quy Hải ngồi ở chủ vị, vị trí ngồi phía dưới người có một nam nhân trung niên mặc cẩm bào, mắt sáng như đuốc.
Nam nhân thấy Quân Trì và Quân Yến thì sửng sốt một lúc, phỏng chừng kinh ngạc vì hai huynh đệ một trắng một đen, hơn nữa dung mạo không tầm thường.
Liễu Quy Hải nói: “Vị này là quản sự tới từ Tông gia của Tùy Hải thúc thúc, các con còn không mau bái kiến.”
Quân Trì kéo đệ đệ bái kiến vị trung niên nam nhân: “Quân Trì thỉnh an thúc thúc.”
Quân Yến sửng sốt một chút, cũng học theo hắn thỉnh an.
Liễu Tùy Hải liền nói: “Đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy.”
Nói xong, liền thò tay muốn kéo Liễu Quân Yến đến trước mặt, Quân Yến lớn lên trắng trắng mềm mềm, khuôn mặt như vẽ, dù thiếu răng cửa, nhưng vẫn là một đứa trẻ dễ thương, chọc trưởng bối yêu thích, nhưng không nghĩ tới, Quân Yến lại không muốn bị ông chạm, rất nhanh liền trốn ra phía sau lưng Quân Trì.
Liễu Quy Hải không còn cách nào khác hơn là nói giải vây: “Quân Yến vốn luôn sợ người lạ, tuổi lại nhỏ. Tùy Hải ngươi bỏ qua cho.”
Quân Trì cũng cười với Liễu Tùy Hải, nói: “Đệ đệ nhát gan lắm.”
Liễu Tùy Hải cũng không nói gì thêm, sau khi hai đứa trẻ ngồi xuống bên kia, Liễu Tùy Hải liền nói cụ thể câu chuyện, quả thật là muốn dẫn hai đứa trẻ đến Tông gia đo đạc linh căn.
Liễu Tùy Hải nói: “Ba năm một lần Liễu gia lại tuyển người, sang năm sẽ bắt đầu, bất quá, ba năm sau, là lúc Ngọc Đài Môn tổ chức thí nghiệm cho đệ tử nhập môn, gia chủ biết Quân Trì năm nay chín tuổi, dặn đưa tới Tông gia đo đạc linh căn, nếu có tư chất linh căn, vừa vặn có thể dạy dỗ thêm một năm, khi tham gia thử luyện tiến vào Ngọc Đài Môn, sẽ có thêm một phần bảo đảm.”
Liễu Quân Trì lập tức hiểu ý Liễu Tùy Hải, theo hắn biết, Ngọc Đài Môn mười năm mới thu người một lần, trong đó có các loại tán tu, sau đó là tộc nhân của các gia tộc lớn phụ thuộc Ngọc Đài Môn, cũng có người do hoàng tộc tặng, cũng có nhiều gia đình bình thường muốn cho con mình tới thử một lần, đa số là hai loại đầu tiên, phía sau thì rất hiếm hoi.
Đối với tu tiên, tuổi tác cũng rất quan trọng, bắt đầu từ nhỏ, đương nhiên có lợi thế hơn.
Gia chủ Tông gia phái người đến dẫn Quân Trì và Quân Yến đi đo đạc linh căn sớm một năm, tỏ ý rất coi trọng Liễu gia ở Liễu Thụ thôn, ước chừng cũng nhờ sự giúp đỡ của vị Liễu Huy Hải bá bá có chút địa vị ở Ngọc Đài Môn.
Liễu Quy Hải nói: “Tộc trưởng coi trọng hai đứa con ta như vậy, Liễu Quy Hải nhất định đem phần tình này nhớ kĩ.”
Liễu Tùy Hải cười cười, hỏi: “Quân Trì và Quân Yến có muốn đi theo thúc không?”
Quân Trì đứng dậy ngoan ngoãn nói: “Quân Trì Quân Yến nguyện ý, mong thúc thúc sau này chiếu cố hơn.”
Quân Yến có chút mê muội, cũng không đáp lại.
Liễu Tùy Hải cũng thấy Quân Yến mờ mịt, nên cũng không hỏi y.
Liễu Quy Hải hảo hảo chiếu cố Liễu Tùy Hải và xa phu hộ vệ theo bên người ông, bởi vì hai đứa con phải đi vào ngày hôm sau, Liễu Quy Hải nghĩ nghĩ, cũng muốn đi bồi hai đứa, vì vậy Liễu gia rối loạn bắt đầu thu dọn.
Quân Trì ngồi bên trong phòng khích lệ Liễu Quy Hải: “Cha, con sẽ trông coi đệ đệ thật kĩ, người không đi cũng không sao đâu.”
Liễu Quy Hải ăn Duyên Thọ đan, đã nhiều năm như vậy bộ dạng ông vẫn trông như ba mươi, “Ta vẫn nên đi cùng các con mới tốt, nếu như hai con có linh căn, ở lại Tông gia, về sau ta không còn chiếu cố các con được nữa, các con có con đường tu tiên riêng, đây là khoảng thời gian cuối cùng ta chiếu cố các con. Nếu như không có linh căn, ta sẽ mang các con về, gia nghiệp Liễu gia, cũng cần người thừa kế mà.”
Mặc dù Liễu Quy Hải nói vậy, nhưng trong lòng ông biết, cả hai đứa trẻ đều là con Chu Tước, không thể không tu tiên, đối với điều này ông nắm chắc mười phần.
Lại nói, Quân Trì lúc bốn năm tuổi đã có thể giết một con yêu thú Trúc Cơ, theo ông biết, tu sĩ vừa Trúc Cơ không thể giết yêu thú có yêu đan một cách dễ dàng như vậy được, huống chi, đại bộ phận đều bị kẹt ở Luyện Khí kỳ không thể tiếp tục tiến triển, tu sĩ có thể đột phá Luyện Khí kỳ tiến lên Trúc Cơ kỳ càng ít, Liễu Tùy Hải cũng như vậy, đã hơn bốn mươi tuổi, vẫn là Luyện Khí kỳ tầng sáu, không thể tiến cảnh, cho nên mới làm quản sự Liễu gia ở Tông gia.
Quân Trì nghe cha mình nói như vậy, đành yên lặng không khuyên nữa.
Thật ra không có gì để dọn dẹp, chẳng qua chỉ là mấy bộ đồ và sách vở, Liễu Quy Hải còn chuẩn bị một ít lễ vật cho Tông gia.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Yến vẫn còn đang ngủ say trong phòng, đã bị Quân Trì kéo dậy mặc quần áo, nhanh chóng ăn điểm tâm, rồi lên đường.
Xe ngựa vô cùng rộng lớn, lại dùng Thần Câu nên đi rất nhanh.
Quân Trì mở cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phong cảnh mờ nhạt vèo vèo lui về sau, cảm thấy kì kì.
Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi Liễu Thụ thôn.
Quân Yến nhích nhích cái mông nằm trong lòng hắn ngủ, y rất yêu ngủ, không ngủ đủ thì không muốn tỉnh.
Hai ngày cứ như thế trôi qua, Liễu Quy Hải ngồi trong xe ngựa, chỉ hai đứa con trai cách đối xử người bên ngoài, Liễu Quân Trì cũng cẩn thận lắng nghe, Liễu Quân Yến thì nửa tỉnh nửa mê nhìn cha, không nói một lời.
Xe ngựa đến Hạ Nguyên thành, Liễu Quy Hải ngồi trên xe ngựa nói: “Đây là Hạ Nguyên thành.”
Trong giọng nói mang theo ngạo khí không dấu được.
Quân Trì vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy một tòa đại thành sừng sững, tường thành cao hơn mười trượng, nguy nga vô cùng, khiến người nhìn phải sợ hãi. Lúc này cửa thành mở rộng ra, người đi bộ và xe ngựa xếp hàng đi vào, ngoài cửa thành có phòng ốc chỉnh tề, có mấy gian hàng nhỏ, dù chỉ là bên ngoài, cũng mang theo sự phồn hoa.
Quân Yến cũng nhìn bên ngoài một chút, nhưng không cảm thấy hứng thú, rất nhanh lại lâm vào trong suy nghĩ của bản thân.
Sau khi xe ngựa vào thành, trong thành càng phồn hoa hơn nhiều, phòng ốc đều là ba bốn tầng cao, san sát nối tiếp nhau, trên phòng ốc còn có ánh sáng lưu động, mười phần đẹp mắt.
Mặc dù trong thành đông người, nhưng lại có xe ngựa chuyên dụng cho nên đi rất nhanh, thời gian trôi qua, đã dần đến gần Bắc thành, xa xa có một cái cổng chào lớn, bên trên khắc “Nguồn gốc Liễu gia”
Sau cổng chào, có vô số sân nhỏ và phòng ốc, thậm chí còn có một ngọn núi nhỏ sừng sững, mây trắng lượn lờ xung quanh, nhất phái tiên gia khí phái.
Liễu Quy Hải đã đến Tông gia không ít lần, lúc này nói với các con: “Đã đến Tông gia rồi. Ở đây, nhất định sẽ có quy tắc, nhớ phải chú ý.”
Quân Trì nhẹ nhàng gật đầu, Quân Yến chỉ ngẩn người nhìn bên ngoài.
Xe ngựa của bọn họ dừng lại bên trong một tòa viện, lại thương lượng một phen, không để bọn họ đi đo đạc linh căn trước, mà được an bài bên trong sân, nói là phải đợi nhiều người khác đến cùng đo đạc.
Liễu Quy Hải biết muốn mở đại trận đo đạc linh căn không phải chuyện dễ dàng gì, chờ nhiều người khác đo cùng mới là bình thường, cũng không nói gì thêm, chỉ mang theo hai đứa nhỏ vào sân, vì muốn hai đứa con hảo hảo sinh hoạt ở đây, nên ông mang theo lễ vật ra ngoài xã giao.
Liễu Quân Trì dẫn theo đệ đệ, thoáng cái đã quen thuộc xung quanh, đêm đó Liễu Quy Hải trở về, nói với các con: “Ước chừng ngày mai sẽ đo đạc linh căn, còn có mấy hài tử của các chi trong Liễu gia, Tông gia cũng có mấy hài tử muốn đo.”
Ông cúi người, lấy một túi đựng đồ đưa cho Quân Trì, nói: “Lúc hai con đo đạc linh căn, ta không thể đi theo, ở đây có ba khối linh thạch trung phẩm, Quân Trì, đầu óc con thông minh như vậy, biết dùng thế nào đúng không?”
Quân Trì gật đầu: “Cha, người yên tâm đi, con biết rõ.”
Nói cho cùng Liễu Quy Hải là người làm ăn, trong mắt ông đương nhiên phải dùng tiền làm việc, ông vỗ vỗ bả vai hắn: “Ừ, có con, ta yên tâm.”
Rất nhanh đã tới ngày khảo nghiệm linh căn.
Buổi sáng hôm nay, Quân Trì và Quân Yến được người tới đón, dọn đến một cái sân nhỏ khác, Liễu Quy Hải cho người dẫn đường một ít, nên người này đối với cả hai thập phần khách khí.
Hai người đi đến sân, lúc cả hai ngồi xuống, trong phòng đã có bảy đứa trẻ ngồi hoặc đứng, nam có nữ có, nhỏ nhất cũng năm sáu tuổi, lớn nhất cũng mười một mười hai tuổi.
Vì vẫn còn là trẻ con, chỉ sợ ở nhà được cưng chìu quá, nên mang theo chút kiêu ngạo, lúc bắt đầu chẳng ai nói chuyện với ai, chỉ quan sát lẫn nhau.
Quân Yến ngoan ngoãn ngồi cạnh Quân Trì, mở to đôi mắt hắc lưu ly, nhìn chằm chằm một thiếu niên tuấn mỹ, bị Quân Yến nhìn chằm chằm mãi, liền hơi cau mày lại, bước đến gần hỏi: “Vì sao ngươi cứ nhìn ta hoài thế?”
Quân Yến không trả lời, Quân Trì không còn cách nào khác đành nói: “Vị ca ca này, thật xin lỗi, đệ đệ ta không hiểu chuyện, ngươi bỏ qua chớ trách.”
Đối phương nhìn Quân Trì, hừ một cái, nói: “Sao ngươi lại đen như vậy?”
Quân Trì cười trả lời: “Trời sinh như thế, ta nào có biện pháp.”
Xem ra đối phương không phải là người có tính tình xấu, liền ngồi bên cạnh hai người: “Ta là Liễu Ấn ở Cảnh Dương thành, còn các ngươi thì sao?”
Quân Trì trả lời: “Cảnh Dương thành là một tòa đại thành, Liễu gia ở nơi đó chỉ kém Tông gia một chút mà thôi, không nghĩ tới ca ca là Liễu gia ở Cảnh Dương thành. Ta tên Liễu Quân Trì, đệ đệ tên Liễu Quân Yến, chúng ta đến từ Liễu Thụ thôn, chỉ sợ ca ca đây chưa từng nghe qua nơi này, chỉ là một chỗ rất nhỏ.”
Quân Trì tuổi còn nhỏ, ninh bợ lại rất khá, khiến Liễu Ấn hết sức dễ chịu, nói: “Chính là Liễu Thụ thôn nơi có Liễu Huy Hải, tu sĩ nội môn của Ngọc Đài Môn phải không?”
Quân Trì không ngờ bá bá mình nổi danh như vậy, đáp: “Không ngờ ca ca cũng biết chuyện này, thật sự hiểu biết rộng rãi.”
Liễu Ấn thoáng cái nở nụ cười, “Ngươi nhỏ như vậy, cái miệng lại rất ngọt.”
Quân Trì cười cười trả lời: “Ta chỉ ăn ngay nói thật mà.”
Liễu Ấn nhìn quanh phòng, giới thiệu cho Liễu Quân Trì mấy đứa trẻ bên trong, bất quá y rất kiêu ngạo, không thèm để ý mấy đứa trẻ này, chỉ nói: “Có bốn người ở Tông gia muốn đo linh căn, trong đó có hai đích tôn, chỉ là một kẻ do thiếp thất sinh ra mà thôi. Tông gia vốn luôn coi trọng huyết thống thuần khiết, nhân tài cũng nhiều, phải hảo hảo nhìn bốn người này thế nào mới được.”
Y nói xong, liền có người mang theo bốn đứa trẻ tiến vào, chính là bốn đứa trẻ trong Tông gia, hai nam hai nữ, bộ dáng cỡ bảy tám tuổi.
Bốn đứa trẻ này, đều mắt cao hơn đầu, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một vòng qua những đứa trẻ khác trong phòng, rồi chả thèm nhìn nữa.
Lúc này có một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi từ bên trong đi ra, nói với bọn họ: “Chúng ta mau đi vào, bây giờ chính thức khảo nghiệm linh căn.”
Quân Trì bế Quân Yến xuống ghế, học những đứa trẻ khác thi lễ một cái, rồi cùng Liễu Ấn đi vào bên trong.
Liễu Ấn nói nhỏ với Quân Trì: “Người vừa nãy là Trúc Cơ kỳ.”
Quân Trì không biết tại sao Liễu Ấn nhìn ra được, nhưng hắn không ngại lộ ra vẻ sùng bái với Liễu Ấn.
Hoàn chương 4.
Thần:
Giải thích xưng hô một tí:
Về Quân Trì, ban đầu em là một con gà tro, nên mình xưng là nó. Khi biến thành người lại xưng bằng hắn ^^
Truyện này thụ sẽ là hắn và công là y nhé.
Về Quy Hải, ban đầu mình xưng bằng hắn vì còn trẻ, bây giờ bốn mươi rồi mình sẽ xưng bằng ông ^^