Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 53: Chương 53




Người ta nói huynh trưởng như cha, nhất là dưới tình huống mồ côi mẹ, khi còn nhỏ cũng không có cha bên cạnh, Quân Trì cảm thấy mình mang trách nhiệm rất trọng đại đối với Quân Yến.

Quân Trì biết, theo lời tu sĩ thế giới này, bản thân mình mang theo trí nhớ cũ lần nữa sống lại cuộc đời này, đó gọi là đoạt xá.

Bất quá Quân Trì cảm thấy mình theo xu hướng đầu thai nhiều hơn, chỉ là quên mất uống canh Mạnh Bà.

Hai cách nói, nhìn như không khác nhau mấy, đều bắt đầu cuộc đời mới của Quân Trì, nhưng mà, tại nơi Quân Trì từng ở, sự khác biệt lại quá lớn.

Nếu như hắn đoạt xá trùng sinh, thì mình trước kia phải sống ở đây, hơn nữa phải dựa vào kinh nghiệm ở kiếm trước mà rút ra bài học cho bản thân, khiến đời này tiền đồ xán lạn, có thể đi được xa hơn trên con đường tu tiên mới đúng.

Theo như lý giải sơ sài của Quân Trì hiện giờ, các tu sĩ nơi này, gọi là tu chân tu tiên, nghĩa tự tu bản thân.

Tự tu chân đồ, tự tu tiên đạo.

Coi bản thân là trung tâm, dựa vào Thiên Đạo, từng bước từng bước tiến về phía trước, cuối cùng có thể độ kiếp thăng tiên, đạt được tiên thể, đồng thọ cùng thiên địa.

Quân Trì không biết, những tiên nhân này về sau có trở thành một bộ phận của Thiên Đạo hay không.

Bởi vì những người này năng lực cực mạnh, vốn dĩ có thể cải biên thế giới một phương, kỳ sinh kỳ diệt.

Nhưng Quân Trì không như thế, hắn tu chân, chẳng qua là tự tu nhân đạo.

Nhân đạo của hắn, quan hệ đến tất cả thế giới này, không chỉ có hắn, mà còn có tình cảm, còn có ràng buộc.

Cho nên hắn dùng sự sống mình làm trụ cột, để ý thân tình, quan tâm hữu tình, chú ý đạo nghĩa, hắn cảm thấy đây mới chính là trụ cột của mình, là quy phạm không thể nào dứt bỏ.

Cho nên hắn mới không thể buông Quân Yến.

Quân Trì ôm Quân Yến một hồi, sau đó khe khẽ đẩy y. “Có sao không, ôm lát là ổn rồi, ngươi còn định ôm bao lâu nữa.”

Quân Yến giờ mới chịu ngẩng đầu, nhìn nhìn Quân Trì, thấp giọng gọi, “Ca ca…”

Tâm Quân Trì bị âm thanh mềm mại của y làm cho run rẩy, giọng Quân Yến trầm thấp từ tính mang theo nét trong sáng, như làn gió xuân thổi qua ngọn cây, cuống họng thật sự là gợi cảm muốn chết.

Quân Trì chợt nghĩ, Quân Yến đã sắp trưởng thành, chẳng còn là thằng nhóc con nữa, vậy nên không thể sủng y, nếu không thì hại y mất.

Quân Trì đành đẩy Quân Yến ra, tự ngồi dậy.

Quân Yến bị hắn đẩy nằm yên không động đậy, Quân Trì thấy vậy không khỏi lo lắng, quỳ gối bên cạnh sờ trán y, rồi nhìn về đôi mắt Quân Yến.

Con ngươi Quân Yến rất đen, nhìn kỹ, giống như có một ngọn lửa hồng lấp lánh bên trong, đó chính là huyết mạch Chu Tước trong người y.

Kỳ thực Quân Trì rất tò mò không biết vì sao Quân Yến chưa thể hóa thành bản thể Chu Tước, Quân Yến cũng từng hoài nghi, nhưng lại không làm được, về sau cũng chẳng tìm hiểu nữa.

Quân Trì cúi đầu nhìn vào đôi mắt y, nói: “Sao thế, chẳng lẽ độc tố vẫn còn chưa tan?”

Quân Yến đã khôi phục làn da bạch ngọc, mắt tựa điểm tất, thần nhược thi chi, tuấn mỹ vô trù, Quân Trì nghĩ thầm, khó trách xà yêu Vân Hương muốn quyến rũ Quân Yến.

Nhưng tâm lý y vẫn còn là một đứa nhóc mà.

Quân Yến vươn tay nắm lấy bàn tay Quân Trì, nói: “Ta xuất tinh lần đầu, tinh nguyên ra quá nhiều, nhất thời không có khí lực.”

Quân Trì giờ mới nghĩ đến vấn đề này, kinh ngạc “A” một tiếng rồi nói: “Ngươi còn phải tham gia tỷ đấu nữa, thật không có vấn đề gì sao?”

Quân Yến đáng thương nói với Quân Trì: “Ta nghĩ sẽ xảy ra vài vấn đề.”

Quân Trì thầm than vậy phải làm sao đây, Vân Hương đó thật sự rất đáng giận.

Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói: “Đệ chờ ở đây đi, ta đi hỏi Thăng Tương tiền bối xem sao, coi có đan dược giúp đỡ gì không.”

Quân Yến trơ mắt nhìn Quân Trì rời khỏi gian phòng, sau đó chậm chạp trở người, xếp bằng ngồi xuống.

Xúc cảm nơi Quân Trì vỗ về tựa hồ vẫn còn dư âm, Quân Yến nghĩ, ca ca vẫn quan tâm mình giống như trước kia.

Quân Trì chạy ra đại điện, bởi vì người bên trong không còn nhiều, nên thuyền không phóng quá to.

Thăng Tương đang ngồi cùng Hoàn Vũ, cả hai thấp giọng trò chuyện, Nhạc Ly và Nguyên Tiêu thì ngồi một bên tu luyện.

Tộc Hạo Thiên Nguyên Mãng là một chủng tộc rất đoàn kết, từ khi Nguyên Tiêu hóa hình người, Nhạc Ly một mực trợ giúp đề điểm y.

Lúc này Nguyên Tiêu ngồi xuống, Nhạc Ly lập tức ở bên cạnh hộ pháp giúp y.

Mà thầy trò Vân Chi Bích Tiêu rõ ràng không có ý ly khai, vẫn ngồi trong điện, Bích Tiêu vẫn đang suy ngẫm huyền cơ vì sao Quân Yến thắng Vân Hương, Vân Chi nhìn như bức tượng điêu khắc, bởi vì hắn cứ duy trì duy nhất một động tác.

Quân Trì vừa xuất hiện, trừ Nguyên Tiêu đang chìm vào thế giới riêng, những người khác đều mở mắt, nhìn về phía hắn.

Ánh mắt bọn họ như điện, Quân Trì bị nhìn mà giật mình, nghĩ chắc mọi người chưa quen nhìn hình người mình, hắn liền cười, nói: “Đã lâu ta chưa biến về hình người.”

Vân Chi nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt dưỡng thần, ngược lại Bích Tiêu nhìn thêm vài lần, hỏi: “Ngươi là ca ca Liễu Quân Yến? Tại sao khi biến về hình người, hoàn toàn mất khí tức Chu Tước, cả tu vi cũng mất theo?”

Quân Trì nói: “Cái nguyên do này, không thể nói được.”

Hắn hơi hắng giọng, sau khi nói xong thì đến trước mặt Thăng Tương, lúc này hắn không còn thần thức, chỉ có thể nói chuyện với Thăng Tương, chẳng qua còn chưa kịp cất lời, Nhạc Ly bỗng bảo: “Quân Trì, trên người ngươi có hương vị của Quân Yến.”

Hoàn Vũ cũng dò xét hắn từ trên xuống dưới, Quân Trì mới hiểu lí do mọi người nhìn về phía mình, chỉ sợ là vì cái hương vị đó của Quân Yến, mấy lỗ mũi này thính lắm, vừa ngửi đã biết rồi.

Quân Trì hơi lúng túng, cũng không biết trả lời sao, đành nói với Thăng Tương: “Tiền bối, ngươi mau cùng ta đến xem Quân Yến.”

Thăng Tương như đã minh bạch xảy ra chuyện gì, sau khi đứng dậy ra khỏi phòng, Thăng Tương nói: “Đại chiến Quân Yến sắp tới, vì sao lại xuất tinh?”

Quân Trì cảm thấy rất khổ bức, trả lời: “Y trúng độc của Vân Hương. Hiện giờ cả người y vô lực, tiền bối, ngươi có đan dược gì giúp được không?”

Mặc dù hỏi vậy, nhưng Quân Trì cảm thấy phân nửa là không có, yêu tu nơi này chẳng ai luyện đan cả.

Thăng Tương tiến vào gian phòng của Quân Yến, Quân Yến đang tĩnh tọa.

Thăng Tương đi qua, Quân Yến lập tức mở mắt: “Sư phó.”

Thăng Tương nắm cổ tay y, dùng chân nguyên dò xét cơ thể y một phen, nói: “Bây giờ ngươi xuất tinh, chỉ vài ngày khó mà khôi phục lại. Dù trúng dâm độc của Vân Hương, cũng có thể tìm ta giải độc, vì sao tự ý chủ trương như vậy.”

Hắn nói xong, lại nhìn Quân Trì đang đứng phía sau.

Ngược lại Quân Trì có chút sợ, lắp bắp giải thích: “Tiền bối, lúc ấy Quân Yến khó chịu. Phản ứng đầu tiên của ta là giúp y giải quyết tốt, nên không nghĩ nhiều như vậy.”

Thăng Tương có chút bất mãn, nhưng không tiếp tục trách cứ Quân Trì Quân Yến, hắn lấy một viên yêu đan, đưa cho Quân Yến, nói: “Đây là yêu đan Hỏa Liệt Điểu, ngươi thuộc Hỏa, tiêu hóa yêu đan này, sẽ có tác dụng.”

Quân Yến đáp, “Đa tạ sư phó.”

Thăng Tương kéo Quân Trì mang ra ngoài, để hắn không quấy rầy Quân Yến nữa.

Quân Yến bắt đầu bế quan, mặc dù chỉ có vài ngày, nhưng vài ngày này cũng rất quan trọng.

Quân Trì nghĩ thầm lòng tốt làm hỏng chuyện, nhưng hối cũng đã muộn.

Quân Trì biến thành hình người không còn chút tu vi, đã quen với năng lực cường đại, cho nên hắn rất không quen, vậy nên lại hóa thành Chu Tước.

Hắn ngồi đối diện Hoàn Vũ, Hoàn Vũ liền hỏi hắn, “Tại sao trong lúc mấu chốt, ngươi lại giúp Quân Yến xuất tinh lần đầu?”

Quân Trì quả thực muốn chôn đầu mình xuống cái mông, hắn khóc không ra nước mắt cọ cọ đầu lên cánh, nghĩ thầm mọi người ai cũng biết sao, tu sĩ đúng là một đám rãnh rỗi mà.

“Ta cũng đâu có cách nào, Quân Yến trúng dâm độc của Vân Hương, ta thấy y khó chịu, nên giúp y.”

“Vân Hương hạ dâm độc với Quân Yến ư?” Ngữ khí Hoàn Vũ nghe không giống câu hỏi, dường như là không thể tin.

Quân Trì nói: “Đúng vậy, độc xà khiến Quân Yến rất khó chịu.”

Hoàn Vũ nói: “Ở Thần Long Chi Uyên này, dâm xà có bốn loại, Bích Thanh Dâm Xà của Vân Hương đứng đầu, nếu trúng độc của nàng, rồi song tu với nàng, sẽ có nhiều chỗ tốt. Độc đó chính là Bích Thanh Dâm Xà thận thủy biến thành, rất hiếm có. Yêu tu bình thường muốn mà không được.”

Quân Trì phun tào nói, “Loại này giống như thuốc tráng dương, nghe ngươi nói thế, giống như mất mát vì không bị hạ nhỉ?”

Hoàn Vũ liền thò tay kiếm cái đuôi hắn, Quân Trì đã tập thành phản xạ có điều kiện, lập tức đập mông xuống đất, dùng cánh bảo vệ, nhưng vẫn bị Hoàn Vũ mò tới, bị y đùa giỡn một phen rồi nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng gọi ra một tiếng tiền bối, vậy mà nói chuyện không biết lớn nhỏ.”

Quân Trì nói: “Tại ý ngươi nói có được nó thì may lắm, nhưng Quân Yến chẳng thấy may gì, còn nữa, muốn ta nhìn Quân Yến song tu với Vân Hương hả, ta làm ca ca, sao thể trơ mắt nhìn chuyện này phát sinh chứ. Ai, nhưng Thăng Tương tiền bối bảo hắn có cách giải độc, thế mà ta lại tự chủ trương để Quân Yến xuất tinh, đó cũng là lỗi của ta.”

Hoàn Vũ mặc dù đang dùng hình thức đối thoại không so lớn nhỏ nói chuyện với Quân Trì, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng ta đang tu luyện rất chăm chỉ nha, lúc nghe Quân Trì nói vậy, lông mày y hơi nhếch lên, “Hắn nói có biện pháp giải độc?”

Quân Trì đáp: “Đúng vậy. Trước đó ta nào biết đâu, vừa rồi Thăng Tương tiền bối nói thế, ta mới biết. Cũng tại ta tự chủ trương, đáng lẽ ta nên thông báo tình hình Quân Yến với hắn trước. Dù sao các ngươi sống đã lâu, kiến thức rộng, biện pháp cũng nhiều.”

Quân Trì ở cùng Hoàn Vũ, sẽ tự giác mở thuộc tính thao thao bất tuyệt, mà miệng lưỡi Hoàn Vũ cũng trở nên xấu xa hơn.

Bất quá lúc này y chẳng lên tiếng, mà đứng dậy, đến cạnh Thăng Tương, ý bảo hắn mau đi theo mình.

Hai người rời khỏi đại điện, Quân Trì cứ cảm thấy sau lời nói vô tâm của mình, biểu hiện Hoàn Vũ cứ là lạ, hắn không phải thằng ngu, tự cảm thấy mình lỡ nhìn trộm chân tướng sự thật mất rồi, nhìn Nhạc Ly một lòng hộ pháp cho Nguyên Tiêu, chứ không tu luyện, liền vỗ cánh bay lên đùi hắn, hỏi: “Nhạc Ly, Hoàn Vũ tiền bối và Thăng Tương tiền bối, quan hệ vốn rất tốt sao?”

Hoàn chương 53.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.