Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 69: Chương 69




Nguyên Nhất thế giới, so với các Đại Thế Giới khác, linh khí đã vốn mỏng manh, mà Tây Hoang ở Nguyên Nhất thế giới, linh khí lại càng mỏng manh hơn nữa.

Tu sĩ trừ lúc tới săn bắn, chẳng ai ở lại đây tu hành, bởi vì linh khí quá loãng, tu hành sẽ chậm hơn rất nhiều.

Bởi vậy, những yêu thú sinh sống ở nơi này, muốn tiến cấp, là chuyện vô cùng khó khăn.

Có thể tu luyện đến yêu thú cấp bảy, cũng chẳng dễ dàng gì.

Chính vì vậy, yêu thú nơi đây, dưới tình huống đồng cấp, thông thường sẽ lợi hại hơn những yêu thú khác.

Dù sao tu vi trên người, cũng trong hoàn cảnh ác liệt mà rèn luyện thành.

Nếu Quân Trì hóa thành Chu Tước, cũng đồng cấp bảy, thế nhưng muốn chống lại Cự Uế Điểu cấp bảy, Quân Trì có thể cảm nhận được khí tức và uy áp của nó mạnh mẽ hơn mình.

Mà căn cứ vào tình huống Cự Uế Điểu xuất hiện trên núi, có thể nói đây chính là sào huyệt của bọn nó, nhưng bởi vì trời sinh Cự Uế Điểu có một lớp màng có thể chống lại sự dò xét của ngoại giới, cho nên lúc đoàn người tìm đến ngọn núi này nghỉ ngơi qua đêm, hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của Cự Uế Điểu, cứ tưởng đây chỉ là một ngọn núi bình thường mà thôi.

Nhưng nếu thử nhìn địa thế xung quanh chỗ này, sẽ phát hiện ngọn núi này bị một ngọn núi khác che chắn, gió lạnh ở đây yếu hơn nơi khác, dưới tình huống đó, đáng lẽ không nên có yêu thú nào chiếm cứ mới đúng.

Cự Uế Điểu là một loài yêu thú khai linh trí tương đối sớm, lúc bọn tu sĩ nhân loại vừa đến, chúng nó biết cảnh giác của họ rất cao, cho nên vẫn trong trạng thái ngủ đông không công kích, tới nửa đêm lúc gần sáng, khi tu sĩ chịu không ít gió rét xâm nhập, tinh thần đã tương đối thả lỏng, chúng nó mới bắt đầu công kích, hiển nhiên đã nắm chắc thời cơ.

Nếu không phải Quân Trì cảm nhận được hơi thở của tụi nó, đám tu sĩ nhân loại chỉ sợ chết hơn phân nửa.

Con Cự Uế Điểu cấp bảy dang hai cánh như che cả bầu trời, cả ánh trăng cũng bị nó che khuất, nó vẫy cánh, gió lốc lập tức xuất hiện, ào về phía Quân Trì Quân Yến.

Quân Trì Quân Yến tâm hữu linh tê, vì không muốn để tu sĩ cấp thấp bị liên lụy, nhanh chóng phóng về phía trước, mà Cự Uế Điểu cứ tưởng thắng thế, thấy vậy rất vui mừng, một đường truy kích.

Không còn ngọn núi che chở, cơn gió gào thét nức nở, cơ hồ khiến người ta đông cứng thành băng, sau đó thành bột phấn.

Quân Trì Quân Yến chạy trốn kéo được một khoảng cách nhất định, lập tức tách ra, hai người một trái một phải chạy đi.

Cự Uế Điểu lại phóng một cầu lôi điện, Quân Trì không chút khách khí, bắn ra một đoàn lửa Chu Tước chi hỏa màu đen, Chu Tước chi hỏa màu đen dưới ánh trăng không thể nhìn rõ, cấp tốc vọt về phía cầu lôi điện.

Quân Yến biết sau khi Cự Uế Điểu phun ra cầu lôi điện, phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể sử dụng tiếp, lúc Quân Trì ngăn chặn nó, y đã huy kiếm đánh ra kiếm ý, chém về phía Cự Uế Điểu.

Thân hình Cự Uế Điểu tuy khổng lồ, nhưng tốc độ lại rất mau, lóe một cái liền tránh được.

Mà Chu Tước chi hỏa và cầu lôi điện vừa chạm vào nhau, cầu lôi điện lập tức bao trùm Chu Tước chi hỏa, Chu Tước chi hỏa màu đen không ngừng lập lòe, hai luồng khí bất phân thắng bại, kiên cường tranh đấu, trong nháy mắt nổ tung, giữa không trung bùng lên ánh lửa.

Mà sau khi Cự Uế Điểu cảm nhận khí tức Chu Tước chi hỏa màu đen, trong mắt hiện lên một tia hàm xúc không rõ, nói: “Nếu ngươi là Chu Tước, tại sao lại quẫy nhiễu chỗ ở đồng loại?”

Quân Trì đáp: “Các ngươi vốn có thể lưu lại dấu vết cấm chế quanh ngọn núi, nếu chúng ta phát hiện đây là sào huyệt của các ngươi, tất nhiên sẽ không đến đây nghỉ qua đêm, các ngươi cư nhiên che dấu khí tức, chẳng phải muốn hấp dẫn nhân loại đến săn mồi hay sao. Đã như thế, hà tất hỏi câu vừa nãy làm gì.”

Quân Trì dứt lời, lại phun ra một đoàn Chu Tước chi hỏa, Cự Uế Điểu không hề khách khí, phun lôi cầu chống đỡ hắn, khi kiếm ý Quân Yến đánh úp tới, nó lại tránh đi, nếu tránh không được, thì khẽ vỗ cánh, cư nhiên có thể đổi hướng kiếm ý, chính vì thế kiếm ý Quân Yến không thể chạm tới nó được.

Các tu sĩ khác, sau khi đối phó với Cự Uế Điểu cấp thấp, mấy vị tu sĩ Kim Đan lập tức phi độn tới chỗ Cự Uế Điểu cấp bảy, muốn hỗ trợ Quân Trì Quân Yến.

Chẳng qua đây chỉ là hoang mạc trống trải, gió lốc quá lớn, phải phân một phần chân nguyên chống hàn khí nhập thể, mới có thể vận chuyển chân nguyên khắp người, dưới tình huống như thế, lực lượng đã giảm bớt không ít.

Có họ gia nhập giúp đỡ, áp lực phía Quân Trì Quân Yến nhỏ hơn nhiều, mấy vị tu sĩ Kim Đan cầm theo pháp bảo linh khí đánh về phía Cự Uế Điểu, thế nhưng nó chỉ cần vẫy cánh, chung quanh sinh ra vô số dòng điện, hào quang pháp bảo đều bị dòng điện phai mờ, thậm chí có pháp bảo chưa đến gần Cự Uế Điểu, đã bất lực rơi xuống.

Cự Uế Điểu cấp bảy, chỉ sợ thọ nguyên đã hơn mấy ngàn năm, tuy chỉ mới cấp bảy, nhưng cũng tương đương với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Lực lượng giữa Nguyên Anh và Kim Đan, giống như cái hào, một cái trên trời, một cái dưới đất, cho dù có nhiều Kim Đan tu sĩ đi chăng nữa, cũng khó mà kìm chế nổi yêu thú cấp bảy.

Huống chi còn có gió lạnh hoang nguyên.

Quân Yến thấy mọi người cứ nhắm vào Cự Uế Điểu công kích, căn bản chẳng tạo thành tác dụng gì, y bay vọt qua, trong thần thức các vị tu sĩ Kim Đan kỳ đột nhiên vang lên một giọng nói đầy hiển hách: “Con Cự Uế Điểu này không thể sử dụng cầu lôi điện liên tục, chúng ta phải ngăn chặn nó, không cho nó né tránh, hỏa cầu của ca ca có thể đối phó nó.”

Bởi vì trên đường Quân Yến hầu như không nói chuyện, đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy giọng nói này, đối với phân phó của y, vài tu sĩ, trừ Liễu Huy Hải của Ngọc Đài Môn ra, có thể nghe theo y, chỉ có mấy người, hơn nữa ba tông môn khác, nhiều người đã thành Kim Đan kỳ nhiều năm, địa vị trong môn rất cao thượng, thường ở vị trí ra lệnh, ít khi nghe theo mệnh lệnh người khác.

Chẳng qua giọng Quân Yến lúc này như lũ quét, mang theo khí thế quyết đoán, khiến họ không thể không phục tùng.

Mọi người ít nhiều cũng trải qua không ít cuộc chiến, dưới mệnh lệnh của Quân Yến, đa số mọi người đều biết phải làm thế nào.

Mặc dù thuật pháp Kim Đan kỳ không làm gì được Cự Uế Điểu đó, nhưng lúc đánh trúng ít nhiều gì cũng gây tổn thương, Cự Uế Điểu nhất định phải phân tâm đề phòng họ.

Thuật pháp Quân Trì hiện giờ không có cái nào mạnh hơn Chu Tước chi hỏa, hơn nữa, Chu Tước chi hỏa của hắn không yếu như Quân Yến, sau khi dung hợp ma đan và yêu đan, Chu Tước chi hỏa càng thêm tràn trề.

Bởi vì Cự Uế Điểu liên tục bị các tu sĩ Kim Đan kỳ cuốn lấy, Quân Trì liên tục phun ra hai ngụm quang đạn Chu Tước chi hỏa, Cự Uế Điểu chỉ có thể tránh quang đạn thứ nhất, muốn né cái thứ hai lại khó, đôi mắt nó giữa ban đêm phát ra ánh sáng đỏ chói, đột nhiên mở to miệng, phát ra một tiếng kêu vạng dội khắp chân trời, các tu sĩ Kim Đan chỉ thấy cả người chấn động, thân thể bị văng đi, rơi xuống mặt đất, thậm chí còn lếch một đường dài, có thể đứng vững đã rất không tệ rồi.

Cự Uế Điểu hoàn toàn bị chọc tức, tiếng kêu của nó hết sức lợi hại, Chu Tước chi hỏa đang phóng về phía nó nháy mắt bị đánh tan, ánh lửa màu đen tứ tán, cư nhiên bị dập tắt.

Mọi chuyển chỉ xảy ra trong chốc lát, cũng đủ để Cự Uế Điểu thoát khỏi đám tu sĩ, bổ nhào về phía Quân Trì, cái mỏ bén nhọn muốn xuyên thủng hắn.

Linh khí chung quanh kịch liệt rung chuyển, tầng mây cuồn cuộn tụ tập, vầng trăng giữa trời bị mây che khuất, chung quanh một mảnh tối đen, Quân Trì một thân huyền y, dường như dung nhập vào màn đêm tối.

Nhưng uy áp và khí tức khủng bố của Cự Uế Điểu ngày càng đến gần, Quân Trì lại gọi ra chiếc khăn lúc nãy, đây vốn là pháp bảo của Vân Hương ở Thần Long Chi Uyên, bị Quân Yến chiếm được, Quân Trì cảm thấy dùng tốt, liền cầm đi tế luyện để sử dụng.

Cái khăn đón gió biến lớn, giữa màn đêm tản mát ánh sáng màu bạc, nhưng vật này chỉ có thể thoáng ngăn cản Cự Uế Điểu, vì cái mỏ của nó đã chọc thủng chiếc khăn, đánh úp về phía Quân Trì.

Quân Yến bị tiếng kêu của Cự Uế Điểu chấn bay, lùi lại vài trượng mới đứng vững, nhìn Cự Uế Điểu bay thẳng tới chỗ Quân Trì, y lại chẳng kịp tới ứng.

Quân Trì vốn không trông cậy cái khăn có thể ngăn cản Cự Uế Điểu, nhưng chỉ cần ngăn cản thần thức dò xét của Cự Uế Điểu là đủ.

Chỉ thấy cả người hắn thoáng động, không kịp phun ra Chu Tước chi hỏa, uy áp linh khí của một người một điểu đã va chạm vào nhau, chỉ cảm thấy thiên địa chấn động, dường như Quân Trì muốn dùng bản thân để đánh Cự Uế Điểu.

Quanh người Cự Uế Điểu đã có lôi điện phòng hộ, loại phòng hộ này, không chỉ để thủ, những vật dám tiếp cận phòng hộ, nhất định bị công kích, Quân Trì dứt khoát nhào tới, trong tay hắn tụ tập một quả cầu lửa vô cùng thuần túy được phun từ miệng của hắn, Cự Uế Điểu dùng cánh quẹt Quân Trì, điện quang phóng ra tứ phía, mà hắc cầu trong tay Quân Trì xuyên qua tầng phòng hộ, đập vào thân thể Cự Uế Điểu.

Cả người Cự Uế Điểu hơi giãy giụa, sau đó vang lên tiếng kêu thống khổ cực lớn, sau tiếng kêu đó, cả ngươi nó bắt đầu bạo tạc, huyết nhục bắn tung tóe, phô thiên địa cái.

Khắp bốn phía đều là mùi máu tươi, linh khí thiên địa dần dần bình tĩnh lại, mặt trăng cũng ló dạng khỏi đám mây, khắp vùng đất bao trùm bởi ngân quang.

Sau khi Cự Uế Điểu bạo tạc, Quân Trì rơi xuống đất, muốn đứng vững vàng, nhưng lại ngã xuống.

Trong lòng Quân Yến hoảng sợ, lập tức phóng tới chỗ Quân Trì, Quân Trì bị phòng hộ trên người Cự Uế Điểu gây thương tích, cho nên cả người tản ra một mùi khét nhẹ.

Phòng hộ của Cự Uế Điểu thập phần cao cường, thậm chí chui vào đan điền của hắn, nếu không nhờ yêu đan và ma đan ngưng kết thành nguyên đan, nguyên đan này vốn không phải Nguyên Anh, nó bị buộc trở thành nguyên đan, bằng không, nếu bản thân hắn chỉ là Nguyên Anh, chỉ sợ Nguyên Anh sẽ bị lôi điện đánh tan nát.

Quân Trì thầm than, may mà đạo hạnh Cự Uế Điểu không quá cao thâm, hơn nữa lôi điện công kính chỉ nằm ở tầng phòng hộ, bằng không chỉ sợ cái giá phải trả rất đắt.

Bất quá, chính tầng phòng hộ trên người Cự Uế Điểu đã nhắc nhở Quân Trì, cũng khiến hắn giác ngộ.

Trước đó hắn dùng Chu Tước chi hỏa bằng cách phun lửa, về sau áp thành đạn hỏa, tiếp đó đan thành lưới hỏa, rồi hóa thành tia lửa, cũng giống như Cự Uế Điểu, trực tiếp đánh vào đan điền, tất nhiên không gì có thể địch lại nó.

Quân Yến quỳ gối bên cạnh Quân Trì, duỗi tay nắm chặt lấy tay hắn dò xét tình huống, phát hiện Quân Trì không bị thương nặng, mới nhẹ nhàng thở phào, nói: “Ca ca, kinh mạch ngươi bị lôi điện ảnh hưởng, bị tổn thương, nhưng không đáng ngại lắm.”

Quân Trì đáp: “Ta vận chuyển chân nguyên chữa trị vài giờ, chắc sẽ chữa xong, không sao đâu.”

Hoàn chương 69.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.