Vẻ mặt bạch y nhân vô cùng cao ngạo, hắn vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác.
Quân Trì không thể dẫn nổi thần hồn Quân Yến, tâm thần rung chuyển, chỉ nhàn nhạt liếc bạch y nhân một cái, thấy cách hắn xuất hiện, liền đoán là người đến từ thế giới khác.
Quân Trì vốn không để tâm đến hắn mấy, nhưng bạch y nhân vừa quét mắt nhìn mọi người, thân thể chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Quân Trì.
Hắn nhìn linh kiếm Vạn Tương Quy kiếm – Hạo Thương, bản thể Hạo Thương vẫn đang nằm trong cơ thể Quân Yến, nên nó bấy giờ chỉ là một hư ảnh.
Khí tức người đến khiến Hạo Thương cũng phải chú ý.
Bạch y nhân ngạo nghễ như tuyệt bích chi tùng, mắt nhìn thẳng, dường như coi Liễu Huy Hải, Hàn Mị, Quân Trì như không khí, hoặc có thể bọn họ vô pháp khiến hắn để tâm.
Hắn vươn tay, một khối lệnh bài màu đen trông có vẻ nặng nề xuất hiện trên tay, hắn đưa lệnh bài cho Hạo Thương xem, nói: “Sư tôn phái ta mang ngươi đi.”
Một sợi thần thức từ lệnh bài bay vào cơ thể Hạo Thương, Hạo Thương lập tức thả lỏng thần sắc, “Bản thể của ngô ở trong cơ thể y.”
Bạch y nhân khẽ gật đầu, không quản Quân Trì có đang ôm Quân Yến hay không, nhanh chóng duỗi tay về xác y, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại lập tức hút Quân Yến khỏi lồng ngực hắn.
Quân Trì phẫn nộ đứng dậy hét to: “Trả Quân Yến cho ta!”
Bạch y nhân đáp: “Vạn Tương Quy kiếm ở trong cơ thể y, cộng với một một hồn, ta phụng mệnh mang y trở về.”
Sắc mặt Quân Trì bình tĩnh lại, không giành nữa, đứng trước mặt bạch y nhân hỏi: “Danh tính sư tôn ngươi là?”
Bạch y nhân đáp: “Đan Càn Tiên tông ở Diễn Võ đại thế giới – Ninh Phong tiên quân.”
Quân Trì nói: “Ta không thể dẫn thần hồn ra khỏi cơ thể đệ đệ, nhưng ngươi có biện pháp phải không, ta không cần một hồn Ninh Phong tiên quân đâu, chỉ cần ngươi dẫn thần hồn đệ đệ cho ta thôi.”
Bạch y nhân không chút biểu tình: “Hồn sư tôn chỉ ở đây rèn luyện, bây giờ nhất định phải trở về chỗ ngài, sao có thể đưa ngươi được chứ. Đừng nhiều lời nữa, ta nhất định phải mang y theo.”
Quân Trì nhíu mày nói: “Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ Ninh Phong tiên quân cố ý để một hồn vào đệ đệ ta?”
Bạch y nhân không kiên nhẫn liếc Quân Trì: “Ngươi liên kết với một hồn của ngài ấy, có thể thấy ngươi có nhân duyên với sư tôn, nếu ngươi có gì muốn hỏi, thì hãy đến trước mặt ngài ấy hỏi.”
Hắn nói xong, liền bay vọt lên, giây lát sau đã đến bên cạnh cánh cửa không gian, Quân Trì lập tức bay đến chỗ hắn: “Ngươi không được đi, mau trả đệ đệ cho ta!”
Bạch y nhân chẳng thèm liếc hắn một cái, nhanh chóng bước vào, Hạo Thương cũng đi theo hắn, sau đó không thấy bóng dáng nữa.
Quân Trì cũng muốn bay đến đó, nhưng hắn vừa phi độn tới, cánh cửa đã biến mất, giữa không trung chẳng còn gì cả, Quân Trì trừng to đôi mắt nhìn, tất cả đã biến mất, Quân Yến cũng biến mất.
Khi Quân Trì thẫn thờ rơi xuống dưới, Liễu Huy Hải tiếp lấy hắn, Quân Trì mất máu quá nhiều, hơn nữa hao tổn rất nhiều chân nguyên, có thể kiên trì đến giây phút này quả thật không dễ dàng.
Nguyệt Lạc thành.
Trong một tòa viện nhỏ.
Quân Trì xếp bằng ngồi trên Hương Bồ, trong tay cầm vòng trữ vật khi ấy hắn gỡ từ tay Quân Yến xuống, hai miếng Tụ Âm Mộc sát bên cạnh hắn, trong đó có một miếng Tụ Âm Mộc lẳng lặng nằm đó, Quân Trì vốn định dùng nó chứa thần hồn Quân Yến, cho nên trên mặt có khắc một tiểu lục đoàn, ước chừng nó tất sợ uy áp lạnh lẽo của hắn, cho nên không dám lộn xộn gọi bậy.
Một lát sau, cửa phòng bị gõ vang, Quân Trì giơ tay giải cấm chế trên cửa, “Mời vào.”
Liễu Huy Hải tiến vào bên trong.
Nhìn Quân Trì trầm trọng mà ưu thương ngồi đó, Liễu Huy Hải thở dài, đi đến trước mặt hắn rồi quỳ trên miếng Hương Bồ, nói: “Đã xác nhận rồi. Ngày đó sau khi Thiên Hoàn Di Phủ sụp đổ, các bộ phận đã hoàn toàn dung nhập vào Tây Hoang đại mạc, khi ấy có vài người không bị cuốn vào Tụ Âm Trận, lúc Thiên Hoàn Di Phủ sụp đổ, bọn họ bỏ chạy mất, chúng ta cũng toàn thân trở ra. Trâu Mộ Uyển bên Tương Thủy Tông không sao cả, nàng nghe chuyện Tụ Âm Trận xong, đã dẫn mọi người về tông môn, Hàn Mị cũng trở về tông môn, lần này Cửu Huyền Tông đều bỏ mạng ở Thiên Hoàn Di Phủ, chẳng ai sống sót. Khi đó tiến vào Thiên Hoàn Di Phủ, quả thật có không ít bảo tàng, bây giờ Thiên Hoàn Di Phủ lại dung hợp với đại địa, chỉ sợ về sau thu hút không ít tu sĩ tìm đến. Tiên nhân cầm la bàn mà ngươi kêu ta tìm kiếm tung tích đấy, không tìm được. Dường như hắn đã đột phá không gian tìm đến nơi khác rồi. Nếu hắn đã dùng Tụ Âm Trận để áp chế thần hồn quá mức cường đại của mình, vậy thì sau khi hủy trận, chắc cũng nếm không ít khổ sở, ước chừng đang tìm kiếm biện pháp giải quyết. Khả năng vẫn còn ở Tây Hoang vô cùng nhỏ.”
Quân Trì gật đầu, nói: “Bá bá, ta muốn đến Diễn Võ đại thế giới tìm Quân Yến. Ngươi ở Ngọc Đài Môn, phải tự bảo trọng. Chỗ ta có ít linh thạch và tài liệu, tặng cho ngươi.”
Liễu Huy Hải nói: “Ngươi muốn đến Diễn Võ đại thế giới, nơi đó hoàn toàn khác xa so với nơi này, tiêu phí yêu cầu khẳng định nhiều hơn, ta ở tông môn thật ra chẳng thiếu tài nguyên đâu. Ngươi không cần đưa linh thạch hay tài liệu cho ta.”
Nói đến đây, lại lo lắng hỏi: “Ngươi có cách đến Diễn Võ đại thế giới không?”
Muốn từ một thế giới đi đến thế giới khác không phải chuyện dễ dàng, thứ nhất, muốn đả thông một thông đạo đến thế giới khác là phi thường khó, thứ hai còn phải chịu không gian gió lốc tập kích, muốn bảo toàn tánh mạng đâu dễ dàng gì.
Quân Trì lại rất bình tĩnh, “Ta sẽ tìm được biện pháp.”
Liễu Huy Hải nói, “Có lẽ những người từng đến thế giới khác ở tông môn sẽ có biện pháp, để ta tìm chưởng môn chân nhân, coi hắn có thể giúp đỡ không.”
Quân Trì can, “Bá bá, không cần. Tự ta có biện pháp khác. Hôm nay ở đây, ta phải cáo từ rồi, về sau không biết khi nào mới có thể gặp lại, hi vọng ngươi tiên đồ thăng tiến, có duyên sẽ gặp lại.”
Liễu Huy Hải cũng đau buồn, bất quá một tu sĩ, cần nhất tâm tính kiên định, vì thế nỗi đau cũng nhanh chóng bị đè xuống.
Tuy Liễu Huy Hải từ chối không cần, nhưng Quân Trì vẫn để một túi trữ vật cho ông, sau đó rời khỏi Nguyệt Lạc thành của Ngọc Đài Môn.
Nơi Quân Trì và Quân Yến tu hành, có để lại một số đồ vật, sau khi hắn về thu hoạch, liền gọi một kiện pháp bảo ra, pháp bảo tỏa ra quang mang, rồi biến mất giữa không trung.
Quân Trì từng nói, muốn cùng Quân Yến hảo hảo đi dạo thành thị một lần, đến khi đi được, lại không còn Quân Yến, Quân Trì cũng chẳng còn tâm tình gì.
Vì thể chỉ ở yên động phủ tu hành.
Một tháng sau, cách nơi tu hành Quân Trì không xa bỗng xuất hiện một cái khe, một người dáng cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, một nam tử trẻ tuổi vận pháp y màu đen từ từ tiến ra, hắn vừa rời khỏi, cái khe lập tức biến mất.
Một con xà nhỏ ngó lên từ tay áo hắn, sau đó quấn vòng vòng, trong miệng phát ra tiếng nói: “Ca ca, phải nơi này không?”
Nhạc Ly nhìn nhìn xung quanh, sau đó bay về một hướng.
Nhạc Ban vô cùng bướng bỉnh, cho nên hắn rất ít khi trả lời câu hỏi của nó.
Nhạc Ly vừa đụng lên cấm chế Quân Trì, Quân Trì liền phát hiện hắn đến, rời khỏi động phủ, nhìn Nhạc Ly đứng trước cửa động và một con xà vòng quanh cánh tay hắn.
Ánh nắng rạng rỡ, cây xanh um tùm, hoa thơm chim hót, Nhạc Ly vẫn là Nhạc Ly trước kia.
Một con hắc ưng vọt xuống, lượn vòng chỗ Quân Trì, hắn lui về sau vài bước, nó liền đứng trên cánh tay Quân Trì vừa vươn ra.
Quân Trì hỏi hắc ưng, “Ngươi vẫn chưa quên ta à?”
Hắc ưng kêu hai tiếng, tỏ vẻ thân mật.
Lúc này Quân Trì mới hỏi Nhạc Ly: “Tiền bối, ngươi vẫn khỏe chứ, sao lại đến đây?”
Nhạc Ly đáp: “Hoàn Vũ tiền bối nhận được tin tức của ngươi, nhưng y có việc không thể đến, cho nên bảo ta tới, hơn nữa còn đưa Hư Không Phiến cho ta.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, mới hỏi: “Quân Yến đã chết thật sao? Vạn Tương Quy kiếm đã bị Ninh Phong tiên quân cầm mất?”
Quân Trì chặn nổi bi thương sắp trào dâng lần nữa, nói: “Quân Yến chết rồi. Bất quá thần hồn lại bám vào bản thể Vạn Tương Quy kiếm, sau đó bị đệ tử Ninh Phong mang đi. Người nọ vừa đưa một đạo thần thức vào Hạo Thương, sau đó nó liền đồng ý đi theo hắn, ta nghĩ, có thể hắn do Ninh Phong tiên quân phái tới thật. Bằng không tại sao lần ở Long Cốt Sơn, gã ma tu đó muốn Vạn Tương Quy đi theo mình, nhưng Vạn Tương Quy kiếm lại không chịu?“
Nhạc Ly nói: “Dựa theo lời ngươi, quả thật hắn do Ninh Phong tiên quân phái tới. Chỉ là ta tò mò không biết Ninh Phong tiên quân đã sống lại ư?”
Quân Trì nói: “Theo lời đệ tử y, Ninh Phong tiên quân dường như chia thần hồn thành nhiều phần để rèn luyện, Quân Yến cũng có một hồn. Bấy giờ chắc thần hồn Quân Yến đã tới chỗ Ninh Phong tiên quân, lúc đó ta hoàn toàn không phải đối thủ đệ tử y, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cướp Quân Yến mất, bây giờ, ta muốn đến Diễn Võ đại thế giới tìm y. Cho nên vội truyền tin cho Hoàn Vũ tiền bối, Hư Không Phiến của y có thể xé không gian, đưa ta đến nơi đấy.”
Nhạc Ly đáp: “Đã vậy, ta sẽ bồi ngươi một chuyến. Dù sao ta cũng muốn đi đây đó rèn luyện, sẵn tiện đến Diễn Võ đại thế giới.”
Một cái khe do Hư Không Phiến tạo thành lập tức xuất hiện, Tiểu Hôi chui vào Ngự Thứ Bài, còn Nhạc Ban lại rất ghét Ngự Thú Bài, cho nên chui vào tay áo ca ca, Quân Trì đứng bên cạnh Nhạc Ly, Nhạc Ly gọi pháp bảo ngăn cản không gian gió lốc, mang theo Quân Trì tiến vào cái khe.
Cứ thế, hai người trải qua rất nhiều vất vả, cuối cùng Nhạc Ly tìm được Diễn Võ đại thế giới, lại dùng Hư Không Phiến tạo khe hở, dẫn Quân Trì tiến vào.
Nơi hai người ngã xuống, là một tòa sơn cốc nhỏ, vừa tiến vào, lập tức cảm nhận được linh khí sung túc, không khí tươi mát.
Quân Trì nhìn nhìn xung quanh, nói: “Tới rồi. Chúng ta đi tìm một thị trấn hỏi thăm trước đã, coi có phải Diễn Võ đại thế giới thật không, mà Đan Càn Tiên tông lại ở phương nào.”
Hoàn chương 86.
Hoàn quyển 2.
Tác giả có lời muốn nói: Xong quyển 2 rồi, tôi muốn ngừng một khoảng thời gian xong mới viết quyển 3.
Quyển 3 sẽ tiếp tục ở đây, hoặc là dưới một tên mới, đến lúc đó sẽ báo cáo sau.
Tiếp theo là quá trình Quân Trì đuổi theo Ninh Phong tiên quân.
Chắc sẽ tương đối nhẹ nhàng.
Cảm ơn mọi người đã đọc, moa moa.
Còn nữa, mọi người năm mới cát tường~~ tân niên sung túc~~