Tu Tiên Đá Thần

Chương 76: Chương 76: Hồi sinh Tiểu Ảnh trở về quê hương




Đi vào cánh cửa khoảng vài phút, trước mặt Đá Quý xuất hiện một chiếc rương mới toanh, không thể hiểu nổi làm cách nào mà nó có thể tồn tại bên trong căn phòng cũ kỹ này, tiến về phía nó nhưng cậu lại bị ngăn cách bởi thứ gì đó như pháp trận.

Vòng sáng hiện lên bao quanh lấy chiếc rương, muốn mở rương cậu cần phải phá hủy cấm chế, thử sức với nó bằng kiếp pháp Hóa Kiếm, xuất ra tất cả Linh Khí hình thành ảo ảnh thanh kiếm khổng lổ, uy áp rất mạnh mẽ, cậu dùng hết nội lực đưa lên không trung chém mạnh xuống.

Rầm...

Chiêu thức tương đương với Kim Hóa Đan sơ kỳ, va chạm dữ nó dội đấu tranh với trận pháp, chờ đến khi Linh Khí tan biến, Đá Quý bước đến kiểm tra tình hình cấm chế, xung quanh chỉ xuất hiện duy nhất vết nứt ở giữa, tay cậu vừa chạm nhẹ vào nó đã vỡ tan.

Cấm chế vụt mất trong im lặng, chiếc rương nằm yên đó chờ đợi người đến mở, cậu cúi xuống đưa tay lên cái móc khóa.

Cạch...

Bên trong rương không có gì khác ngoài cái hộp nhỏ in hình những con thú kỳ lạ, hương thơm bên ngoài rất quyến rũ, ngào ngạt như nước hoa dành cho phái nữ, làm cậu tò mò muốn biết bên trong có phải là Đan Dược hồi sinh không?

- Tiểu Ảnh sắp được trở về rồi!

Bật nắp lên nhìn thấy mỗi một viên Tiên Đan nằm trên lớp tuyết trắng xóa, lần đầu tiên nhìn thấy Tiên Đan Hồi Sinh, cậu ngắm nhìn nó kĩ lưỡng và phân tích, bề ngoài có màu xanh nhạt của cây cỏ, nằm giữa trung tâm xuất hiện nhân có màu vàng óng ánh, đó là dấu hiệu để lại của Hồi Sinh Quả.

Hồi Sinh Quả chỉ được tìm thấy ở những nơi bí ẩn, rất khó kiếm, thời gian để ra quả mất khoảng hai trăm năm.

Tìm nó đã khó khăn không kém huống chi cần phải luyện thành Tiên Dược, người luyện được nó chắc hẳn tu vi đã đạt đến cảnh giới Thánh, cũng có thể là người tạo ra tòa tháp này.

Ai luyện ra không còn quan trọng đối với Đá Quý nữa, hiện tại cậu cần phải đưa Tiểu Ảnh ra bên ngoài, không muốn nó lạnh lẽo ở đó thêm phút giây nào nữa.

Tản băng to lớn chứa đựng Tiểu Ảnh được đưa ra ngoài, trên trán nó còn đọng lại giọt nước mắt của cậu rơi xuống vào lúc đó, khuôn mặt ngây ngô đáng yêu ngày nào, giờ đây chỉ còn lại cái xác nằm yên đó.

Cấm chế băng này cha cậu từng nói, khi tìm thấy Hồi Sinh Quả, chỉ cần nhỏ máu cậu lên nó sẽ tan chảy, đúng như vậy chưa đầy vài giây tản băng đã tan chảy hết, bỏ lại Tiểu Ảnh nằm im lặng trên mặt đất.

Cầm lấy viên Tiên Đan đưa vào miệng Tiểu Ảnh, sợ không có tác dụng cậu dùng Linh Khí truyền cơ thế nó, thời gian ở đây cứ thế trôi qua.

Khoảng hơn hai canh giờ sau, thân thể Tiểu Ảnh có biểu tượng ấm dần lên, chưa hết Linh Khí của cậu bỗng dưng bị nó hút đến cạn kiệt mới dừng lại.

Mệt mỏi do mất sức quá nhiều cậu chợt thiếp đi, Tiểu Ảnh có dấu hiệu chuyển động, đôi mắt nó bừng tỉnh, cặm cụi đứng lên, hai chân rung cầm cập do đã ngủ quá lâu, từng bước khó khăn đi đến bên cạnh Đá Quý, nó liếm lên má cậu và ứa nước mắt.

Giọt nước mắt rơi xuống làm cậu tỉnh lại, nhìn thấy nó sống lại cảm giác như gặp được người thân của mình, cả hai ôm chầm lấy nhau sau một thời gian dài.

Sau khi sử dụng Tiên Đan tình hình Tiểu Ảnh có vẻ ổn hơn, thực lực gia tăng đáng kể, nó đã lên đến Nguyên Anh sơ kỳ, thân hình bắt đầu thay đổi, nhìn nó có vẻ lạnh lùng hơn, đôi mắt đỏ tươi biểu tượng hung dữ.

Trong không gian này bây giờ không còn gì hết, Đá Quý buộc phải rời đi khỏi đây, cả hai bước ra nơi mà cậu tỉnh lại trong nước, mọi thứ biến mất thay vào đó nó xuất hiện cánh cổng Linh Khí, có vẻ đây là truyền tống trận để ra ngoài.

Đúng như dự liệu của cậu, hầu hết những nơi khác bên trong tòa tháp đều có cổng truyền tống này, nơi mà họ được đưa đến địa điểm điều không cố định, nhờ vậy nên cậu mới thoát khỏi cảnh bị bao vây, trước đó hầu hết người bên trong đều do cậu giết, trong số đó có Hoàng Gia, các Gia Tộc lớn nhỏ ở khắp nơi, nhiều lão già muốn trả thù cho đệ tử của họ, toàn đại lục đâu đâu cũng đều có hình ảnh của Đá Quý, chúng được nằm trên các tờ giấy truy nã, người ra quyết định này là Hoàng Thượng, ông ta ra lệnh giết tất cả người nhà của cậu, may mắn thay khi đó mẹ cậu đã được ai đó đưa đi.

Đá Quý được truyền tống đến thung lũng tây nam, cách quê nhà hơn vài trăm dặm, thời gian trôi qua rất nhanh mới đó đã mười năm, nỗi nhớ người thân ùa về, gia đình chỉ còn lại mỗi mình mẹ cậu.

Vừa leo lên lưng Tiểu Ảnh đã lao vun vút về phía trước, chạy qua từng cánh đồng cỏ xưa kia, những con Linh Thú khi xưa lo sợ chạy tán loạn.

Chẳng bao lâu họ đã nhìn thấy bóng dáng ngôi làng nhỏ bé nằm sâu trong thung lũng, cậu leo xuống bước vào trong thôn, đi bên cạnh Ảnh dáng vẻ uy phong hiên ngang.

Cả làng bỗng chốc vắng tanh đến kì lạ, bước đến ngôi nhà của mình, cảm thấy nó đã bỏ hoang rất lâu, không thấy một bóng dáng nô đùa thở xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.