Từ Tiểu Tam Biến Thành Tiểu Thụ

Chương 3: Chương 3: Bóng đêm mê tình




Ba người không cảm thấy kinh ngạc, trên mặt là biểu tình đã sớm biết.

Buổi sáng, ba người mới từ bên ngoài trở về, liền thấy Lâm Phỉ Phỉ từ một chiếc xe thể thao bước ra, ba người mới đầu cũng không thấy có việc gì. Một lát sau, liền thấy một nam nhân từ trong xe bước ra, Lâm Phỉ Phỉ cười rực rỡ, tiến đến hôn nam nhân kia. Ba người liền cảm thấy không thích hợp, liền thối lui đến gốc cây bên cạnh, sợ Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy.

Đột nhiên ba người cũng không biết nói gì, Diệp Vĩ Gia đột nhiên nhìn bọn họ nói: “Các ngươi không phải đều đã sớm biết sao, cho nên lúc đó mới thương lượng nên nói cho ta thế nào?”

Ba người cùng nhau sửng sốt, sau đó trầm mặc nhìn hắn không nói lời nào.

Diệp Vĩ Gia gắt gao ôm lấy điện thoại di động, trong lòng đau xót vô cùng, hắn cầm cốc bia trên bàn,uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt mạnh cốc xuống, phát ra tiếng.

Hắn cùng Lâm Phỉ Phỉ ở cùng một chỗ đã ba năm, hắn là người đã yêu thì nhất định sẽ yêu cả đời, không phải nói muốn tán là tán, hắn là người chung tình, tin tưởng rằng hai người có thể ở chung cả đời, nhưng là, nàng lại nói cho hắn, nàng đã yêu người khác, muốn chia tay hắn.

Hắn không cam lòng!

Tuyệt đối không cam lòng!

Diệp Vĩ Gia đứng bật dậy, thì thào nói: “Không được, ta muốn tìm nàng.”

Dư Phàm ngồi bên cạnh vội vàng giữ chặt hắn: “Lão Tam, hiện tại ngươi đến tìm nàng để nói cái gì? Tính nàng quật cường giống ngươi vậy, chuyện nàng đã quyết định, ngươi cảm thấy mình có thể thay đổi được gì sao? Ngươi ở cùng nàng lâu như vậy, ngươi phải hiểu tính của nàng chứ?”

Diệp Vĩ Gia thần sắc càng khó coi, vẻ mặt bi thương, hắn chưa từng khó chịu như vậy bao giờ, hắn hiểu tính tình của Lâm Phỉ Phỉ, nhưng là, vô luận thế nào, hắn cũng không thể tin tưởng được những gì Lâm Phỉ Phỉ nói.

“Mặc kệ thế nào, ta phải mặt đối mặt nói chuyện với nàng.” – Diệp Vĩ Gia thấp giọng nói.

Dư Phàm chậm rãi buông lỏng tay.

Lâm Phàm tràn đầy lo lắng nhìn Diệp Vĩ Gia rời đi, bất đắc dĩ thở dài.

Diệp Vĩ Gia cảm thấy như đầu sắp nổ tung, hắn bám vào vách tường, chậm rãi hướng về phía WC, cảm giác như hai chân không còn khí lực, cất bước thật khó khăn.

Thật vất vả hắn mới đến được WC, mơ màng nghe thấy bên trong truyền đến từng đợt âm thanh kỳ quái, hắn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn biểu tượng trên cửa, đúng là WC nam.

Hắn đẩy cửa bước vào, âm thanh kỳ quái càng lúc càng lớn, hắn tiến vào, liền đứng đó bất động.

Hắn thấy một người ghé vào bồn rửa tay, * lộ ra trọn vẹn, cái mông nhếch lên, phía sau là một nam nhân mặc áo sơ mi đen, một tay gã ôm lấy thắt lưng người kia, một tay đặt tại cái mông đang nhếch lên, một bên nhanh chóng động. Người đang ở trên bồn rửa tay phát ra tiếng rên rỉ động lòng người, nam nhân phía sau không nói lời nào, rất nhanh luật động.

Diệp Vĩ Gia có chút đau đầu, mở to mắt ra nhìn, như là không thấy rõ động tác của hai người kia vậy, nhịn không được muốn xem rõ hơn.

Nam nhân mặc sơ mi đen đột nhiên quay ra nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, Diệp Vĩ Gia run lên, nhìn y cười cười, nam nhân sửng sốt một chút, động tác dưới thân lại nhanh hơn một chút.

Nam nhân úp sấp phía trước hét lên một tiếng, cong người lên, sau đó đổ xuống, toàn bộ thân mình nằm trên bồn rửa tay, mà Diệp Vĩ Gia lại thấy nam nhân đứng phía sau giật mình, mặt sau của nam nhân kia có cái gì đó chảy dọc xuống theo chân.

“Ngươi xem đủ chưa?” – Mộ Phi lạnh lùng nhìn cái tên đầu gỗ kia đứng đó nhìn chằm chằm bọn y.

Mộ Phi lấy giấy lau phía dưới, đem quần áo chỉnh trang lại, thuận tiện rửa sạch tay, kết quả phát hiện nam nhân kia vẫn chằm chằm nhìn bọn họ.

Hắn đại khái uống hơi nhiều, trên mặt một mảnh ửng hồng, làm nổi bật làn da trắng nõn, dưới ánh đèn càng thêm vẻ hồng nhuận mê người.

Diệp Vĩ Gia dường như là hiểu ra vấn đề, xấu hổ nhìn hai người, rượu đã tỉnh phân nửa, cười gượng nói: “Ta chỉ đi ngang qua, cái gì cũng chưa thấy, các ngươi cứ tiếp tục.”

Hắn nói xong, liền nhanh chóng chạy mất, tốc độ kinh người.

Thời điểm hắn quay lại bàn của mình, tim vẫn còn đập rất nhanh, vừa rồi khẳng định là vì uống rượu nhiều, sau đó hoa mắt sinh ra ảo giác, vừa rồi khẳng định là không có gì, không phải là thật.

Từ chỗ Lâm Phỉ Phỉ trở về, hắn tới ‘Bóng đêm’ uống rượu.

‘Bóng đêm’ là quán bar lớn ở đây, hắn sở dĩ đến đây là vì sau khi gặp Lâm Phỉ Phỉ, trên đường trở về, nơi này là quán bar gần nhất, hắn liền trực tiếp bước vào.

Uống rượu thật sự có thể làm quên đi chuyện tình. Đợi đến khi hắn uống đến mức hồ đồ, ngay cả Lâm Phỉ Phỉ cũng không biết là ai, nhưng vì sao trong tim hắn vẫn có điểm đau.

Diệp Vĩ Gia ngồi đó không ngừng uống rượu, chỉ có điều hắn thấy kỳ quái là, quán bar này vì sao tất cả đều là nam nhân thế? Mà hắn chỉ muốn ở đây uống rượu mà thôi, vì sao mà cứ có nam nhân đến chào hỏi hắn, hơn nữa ánh mắt lại rất kỳ quái.

Mộ Phi vừa giải quyết xong xuôi chuyện tình, quay sang khu vực màu lam liền thấy cái người hắn gặp ở WC, nam nhân đó ngồi một mình ở sô pha, thần sắc có chút ưu thương uống rượu.

Nick cầm ly rượu đưa cho Mộ Phi, thấy Mộ Phi nhìn nam nhân kia ngẩn người, cười cười: “Thế nào? Ấn tượng với người ta?”

Mộ Phi nở một nụ cười quỷ dị, cũng không trả lời, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không rời khỏi người Diệp Vĩ Gia.

“Người này ta cũng để ý, hắn vừa tới đã hấp dẫn không ít người, có nhiều người tới gần, chính là hắn chả quan tâm ai cả, vẫn chỉ ngồi ở đó uống rượu, giống như có chuyện gì đó không vui.”

Mộ Phi khóe miệng cười cười: “Phải không?”

Y đột nhiên nghĩ tới tình cảnh vừa nãy, vẻ mặt của hắn khó hiểu mờ mịt nhìn chằm chằm y, cái vẻ mặt này khiến y cảm thấy hứng thú mới mẻ.

Nick cười nhạo: “Bộ dạng ngươi như là dã lang bắt được con mồi vậy.”

Mộ Phi không để ý tới gã, uống một ngụm rượu, hướng phía Diệp Vĩ Gia bước đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.