Từ Tiểu Tam Biến Thành Tiểu Thụ

Chương 24: Chương 24: Có thích hay không???




Diệp Vĩ Gia cảm thấy có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Ví dụ đó là thái độ của cậu với Lâm Phỉ Phỉ.

Lâm Phỉ Phỉ là mối tình đầu của cậu, mối tình đầu ngây ngô mà đẹp đẽ, một thiếu niên ham chơi, không biết thế nào là tình, không hiểu thế nào là yêu, đột nhiên đứng vào hàng ngũ luyến ái, một người biến thành hai người, đã biết ra ngoài hẹn hò, ăn cơm, đi dạo phố, xem phim. Đối với mối tình đầu, mỗi người đều từng trải qua, có thể vội vàng chấm dứt, có thể lâu dài, nhưng đều khắc cốt ghi tâm, khảm sâu vào trí nhớ.

Suy nghĩ tình yêu của Diệp Vĩ Gia rất đơn thuần, chuyên nhất, thậm chí có chút bảo thủ. Trong lòng cậu, hai người đã từng yêu nhau tuy đã chia tay thì vẫn là cả đời, cho nên sau khi chia tay Lâm Phỉ Phỉ, cậu không thể chấp nhận, vẫn cố gắng theo đuổi Lâm Phỉ Phỉ, qua mấy tháng, ý niệm này trong cậu đã dần dần thay đổi, cậu có thể chấp nhận sự thật là cậu và Lâm Phỉ Phỉ đã chia tay.

Nhưng là, mặc dù đã chấp nhận chuyện mình và Lâm Phỉ Phỉ chia tay, cậu lại phát hiện ra mình không thể chấp nhận chuyện tình cảm của Lâm Phỉ Phỉ và Mộ Hàn. Ý niệm này trong đầu cậu như một hòn sỏi rơi vào mặt hồ yên tĩnh, dần dần lan tỏa ra. Cho dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phát hiện ra mình với Mộ Hàn có cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này như là của một tiểu hài tử thấy một món đồ chơi xinh đẹp muốn mang về làm của riêng, không cho người khác động vào.

Ngày đó tan tầm, Lâm Vũ hẹn cậu đi ăn cơm, Diệp Vĩ Gia nhắn tin cho Mộ Hàn bảo tan tầm không cần chờ cậu, cậu không ăn cơm nhà, đi ra ngoài ăn cùng Lâm Vũ.

Lâm Vũ gần đây cũng bận rộn, hai người mặc dù ở cùng thành phố nhưng số lần gặp mặt cũng không nhiều. Mỗi người mỗi việc, không thể giống như thời đại học tự do, có thể thường xuyên rảnh rỗi ra ngoài vui chơi, đá bóng,… Đối với việc này, Lâm Vũ rất tiếc nuối.

“Ngươi lớn vậy rồi, cũng phải làm quen với cuộc sống, không thể giống như tiểu hài tử để ba mẹ nuôi cả đời rồi.” – Diệp Vĩ Gia nói.

Lâm Vũ than thở: “Ta đương nhiên biết, chỉ là thấy thời đại học không có hảo hảo vui đùa, lãng phí quá nhiều thời gian.”

Diệp Vĩ Gia cười: “Mọi người đều nói lãng phí nhiều thời gian để chơi đùa, vậy mà ngươi lại tiếc thời gian chơi đùa cơ đấy.”

Hồi học đại học, ký túc xá bọn họ có bốn người, chỉ có mỗi Diệp Vĩ Gia có bạn gái, Dư Phàm, Từ Bân là người ham học, thường xuyên nếu không ở thư viện thì là ở phòng tự học, thỉnh thoảng cùng mọi người đi ra ngoài chơi bóng, Lâm Vũ là người thích chơi đùa, đi đá bóng, đôi khi đi ra ngoài du lịch, ngày qua ngày thực dễ chịu. Diệp Vĩ Gia có bạn gái, một nửa thời gian đi hẹn hò, nếu không đi hẹn hò thì cũng là dạo phố hay xem phim.

“Ngươi gần đây thế nào?” – Lâm Vũ cầm ly rượu, cười hì hì nhìn cậu.

“Ngươi muốn ám chỉ cái gì?” – Diệp Vĩ Gia gắp một miếng đồ ăn, nhướng mày nhìn Lâm Vũ.

“Ngoài Lâm Phỉ Phỉ ra thì còn có thể là cái gì? Lâu như vậy, thôi từ bỏ đi!” – Lâm Vũ khuyên cậu.

Diệp Vĩ Gia lắc đầu bật cười: “Không nghĩ nữa, ta đã sớm không còn nghĩ tới cô ấy nữa rồi, hiện tại ngày nào cũng gặp, coi nhau như bằng hữu mà thôi, thỉnh thoảng nói chuyện, trong lòng đã không còn chút gì nữa rồi.”

Trên mặt Lâm Vũ xẹt qua một tia kinh ngạc, rồi sau đó có chút sung sướng nói: “Nghĩ thông là tốt rồi, sớm nên buông tay thôi.”

Diệp Vĩ Gia cười tà nhìn hắn: “Ngươi sao có thể cao hứng thế a?”

“Đương nhiên là cao hứng rồi, ngươi rốt cuộc cũng thoát khỏi ám ảnh bị thất tình, ta có thể không cao hứng sao?”

Diệp Vĩ Gia không để ý tới hắn, tự gắp đồ ăn cho mình, có chút tự giễu cười, cao hứng, sao cậu thấy mình không thể cao hứng nổi, ngược lại còn cảm thấy có chút phiền muộn.

“Lâm Vũ, kỳ thật ta vẫn muốn hỏi, vì sao bốn năm đại học ngươi không hề yêu ai.” – Diệp Vĩ Gia hỏi, cậu nhớ rõ lớp bên cạnh có một nữ sinh rất thích Lâm Vũ, còn thổ lộ với hắn.

Lâm Vũ sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt cứng lại, tay cũng không tự giác nắm chặt lại, thần sắc có chút tự nhiên nở nụ cười: “Ta không thích. Một mình tự tại vẫn tốt hơn.”

Diệp Vĩ Gia trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng cố gắng để nói ra: “Lâm Vũ, ta cảm thấy giống như ta đã thích một người rồi.”

Diệp Vĩ Gia bộ dáng rất thành thực, Lâm Vũ cảm thấy tim mình như ngừng đập, có chút khẩn trương nhìn cậu: “Người đó là ai?”

“Ta cũng không biết có phải là thích hay không, chính là cảm giác này rất kỳ quái, khi ở trước mặt hắn sẽ không tự giác khẩn trương lên, khi hắn nhìn ngươi ôn nhu, ngươi sẽ cười theo, hắn khen ngươi, ngươi sẽ rất vui vẻ, nhưng mà khi thấy hắn cùng người khác thân cân vui vẻ, ngươi sẽ tức giận.” – Diệp Vĩ Gia chậm rãi nói.

“Ta cảm thấy ngươi thực sự thích người kia rồi.” – Lâm Vũ kết luận.

Diệp Vĩ Gia sửng sốt, tâm tình tốt lên,lại thấy trời trong xanh, nhưng vẫn có chút khẩn trương sợ hãi, sao mình lại có thể thích người ta được, bọn họ đều là nam nhân. Hơn nữa y lại thích nữ nhân.

Lâm Vũ vẻ mặt thần bí hỏi cậu: “Ngươi nói đi, người đó là ai?”

Diệp Vĩ Gia trừng mắt không nói lời nào, rầu rĩ uống rượu.

Diệp Vĩ Gia cảm thấy cậu chắc chắn là bị ảo giác rồi, cậu thấy mình thích một nam nhân, cậu không ngừng tự nhắc nhở bản thân, tự nhủ rằng mình thích nữ nhân.

Cuối cùng, cậu cũng nhận ra, cảm giác đang nảy sinh trong lòng cậu không phải là ảo giác.

Tháng mười hai, trời chuyển lạnh, Diệp Vĩ Gia không biết vì sao lại bị cảm mạo. Sáng sớm thức dậy, cậu cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung ra, hắt hơi không ngừng.

Cậu xuống lầu tìm Mộ Hàn. Khi Mộ Hàn mở cửa, cậu hắt hơi mấy cái liền, Mộ Hàn cả kinh: “Em sao thế? Bị cảm sao?”

Diệp Vĩ Gia cảm thấy choáng váng mờ mịt, cậu cố hết sức duy trì thanh tỉnh, nói: “Không biết, cảm thấy rất đau đầu.”

Mộ Hàn đỡ cậu vào nhà, trong phòng có điều hòa, độ ấm vừa phải, cực kỳ thoải mái. Y đỡ Diệp Vĩ Gia ngồi xuống sô pha, sờ trán cậu, nóng đến dọa người, tay y cũng nóng theo, trong ngực không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận: “Sốt cao như vậy? Thế mà em cũng không có cảm giác gì sao? Cũng không phải là trẻ con nữa, lớn như thế này rồi mà cũng không biết tự chăm sóc bản thân, ốm mà cũng không biết.”

Y tức giận trách cứ Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia cúi đầu, ốm yếu tựa vào sô pha, hai tròng mắt ảm đạm, đáng thương nhìn y.

Mộ Hàn than nhẹ một tiếng, xoay người đi lấy nhiệt kế, đo nhiệt độ cho cậu, lại tìm thuốc cảm, pha sẵn một cốc.

Trong lòng tuy bực tức, nhưng trên mặt lại là biểu tình đau lòng, thanh âm so với vừa rồi cũng thấp vài phần, nhưng giọng điệu thì vẫn lạnh lùng như trước: “Bệnh như thế này còn muốn đi làm. Hôm nay nghỉ đi, anh gọi Cao Nam bảo hắn xin phép cho em nghỉ hai ngày dưỡng bệnh, nghỉ ngơi tốt đi.”

Diệp Vĩ Gia miệng ngậm nhiệt kế, nhìn Mộ Hàn đi gọi điện thoại cho Cao Nam, rõ ràng là bị y răn dạy, nhưng trong lòng cậu lại sinh ra một cảm giác khác thường, ẩn ẩn một tia cảm động cùng vui sướng, y sinh khí như vậy, hẳn là quan tâm tới cậu nên mới thế. Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu khiến cho cậu giật mình, nhưng cậu đang đau đầu, cũng không muốn nghĩ nhiều, tựa đầu vào sô pha, mệt mỏi nhắm mắt, muốn ngủ.

Mộ Hàn nói chuyện điện thoại xong, tới bên cạnh Diệp Vĩ Gia ngồi xuống, lấy nhiệt kế ra, nhìn nhiệt độ, hoảng sợ. Y trước tiên hống Diệp Vĩ Gia uống thuốc, sau đó đỡ cậu vào phòng ngủ, để cậu nằm trên giường nghỉ ngơi. Con người mỗi khi bệnh đều rất nhu thuận, bảo hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó, một chốc sau, Diệp Vĩ Gia đã ngủ, bộ dáng nhìn có vẻ không được thoải mái lắm.

Mộ Hàn thở dài, đắp lại chăn cho cậu, tràn đầy đau lòng, hồi bé mơ hồ như vậy, lớn lên vẫn còn mơ hồ.

Thời điểm đó, bọn họ mới mười tuổi, mà y khi đó không gọi là Mộ Hàn mà gọi là Diệp Hàn.

Hai người bọn họ học tiểu học cùng nhau, hai nhà lại gần, nên mỗi ngày đều cùng nhau đi học.

Buổi sáng hôm đó, Diệp Vĩ Gia đến sớm chờ y cùng đến trường.

Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, Diệp Hàn lớn hơn cậu cả tháng, Hiệp mụ mụ luôn hống Tiểu Diệp Tử gọi y là anh. Lúc cậu còn nhỏ lúc nào cũng ‘anh, anh’ gọi y, đợi đến khi lớn hơn một chút cậu không gọi y là anh nữa, mà chuyển sang gọi tên y.

“Diệp Hàn, ngươi để ta sờ đầu ngươi một chút đi, ta cảm thấy đầu ta rất nóng nha, còn cảm thấy cả người cũng nóng, hôm nay không phải trời sẽ rất nóng đi.” – Diệp Vĩ Gia vừa thấy Mộ Hàn, liền muốn sờ đầu y.

Diệp Hàn mặt không đổi sắc sờ đầu cậu, nóng đến dọa người, hiện tại là tháng chín, đương nhiên là không nóng, y biết Diệp Vĩ Gia rất ngốc, không nghĩ tới lớn như vậy vẫn còn ngốc, liền lạnh lùng nói: “Ngu ngốc, ngươi sốt!”

Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn y, đôi mắt tròn tròn, khuôn mặt trắng nõn vì sốt mà hồng hồng lên, giống như quả táo vậy.

Diệp Hàn giữ chặt tay cậu: “Ta đưa ngươi về nhà, ngươi nhớ về nhà uống thuốc, đắp chăn rồi ngủ một giấc, ta sẽ xin phép thầy giáo cho ngươi, sẽ giúp ngươi học bài…”

Diệp Hàn lôi Diệp Vĩ Gia về nhà, Diệp Vĩ Gia đỏ mặt đi sau y, cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện gì, một câu cũng không nói, chỉ thỉnh thoảng ân hoặc nga một tiếng.

…….

Diệp Vĩ Gia cảm thấy trong đầu mình một mảng hỗn loạn, cậu hình như nhìn thấy chuyện tình trước đây, lại loạn lên, không rõ ràng lắm, đợi đến khi cậu tỉnh táo lại, đã là giữa trưa, mà cậu chỉ còn lại một mình cậu.

Mộ Hàn ngồi bên cạnh cậu, tay cầm quyển sách đang xem, thấy cậu tỉnh lại, buông sách xuống, ôn nhu nhìn cậu: “Thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?”

Thanh âm y ôn nhuyễn, trên mặt tràn đầy quan tâm, Diệp Vĩ Gia trong lòng vui mừng, cười khẽ một tiếng: “Tốt hơn nhiều, cảm ơn!”

Mộ Hàn sờ sờ trán cậu, thấy đã bớt nóng, cũng yên tâm hơn cười nói: “Đã đỡ sốt rồi, bất quá thuốc vẫn phải uống một hai ngày nữa, chờ khỏe hẳn lại mới được. Em có đói bụng không, anh lấy cháo cho em.”

Diệp Vĩ Gia cảm thấy toàn thân hư nhuyễn vô lực, cậu cố gắng ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, Mộ Hàn ngăn cậu lại: “Em cứ nằm nghỉ đi, anh lấy lại đây cho em ăn.”

Diệp Vĩ Gia cười khẽ gật gật đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.