Từ Tiểu Tam Biến Thành Tiểu Thụ

Chương 6: Chương 6: Gặp lại….




Mọi người khi tốt nghiệp đều vội vàng tìm việc, những người gia đình có điều kiện, tự nhiên là ung dung, cha mẹ an bài ở đâu thì ở đó, cáig gì cũng không cần quan tâm, hoặc có thể trực tiếp xuất ngoại nghiên cứu chuyên sâu.

Điều kiện nhà Diệp Vĩ Gia không tính là tốt lắm nhưng cũng không đến mức kém cỏi, cậu chưa từng nghĩ tới để người trong nhà tìm công việc cho mình, dù sao cậu vẫn muốn tự lập. Biểu tỷ (chị họ) cậu từng nói, tìm việc sau khi tốt nghiệp là một loại thử thách rèn luyện, nếu ngươi không trải qua, ngươi sẽ không trưởng thành được.

Một lần nữa cậu lại đi phỏng vấn mấy công ty, đơn vị, nhưng không có chỗ nào phù hợp với chuyên môn của hắn cả.

Mọi người đều có hi vọng, nếu như thực sự không phù hợp, làm không đến hai tháng sẽ từ chức.

Công việc, luôn luôn làm cho mọi người đau đầu.

Đang lúc hắn đau đầu như vậy, chợt nghe nói Lâm Phỉ Phỉ vào tập đoàn Mộ Thị, công ty Kì Hạ Hoa Thụy.

Mộ Thị là tập đoàn rất lớn, Kì Hạ có ba công ty con, một cái là sản xuất hàng tiêu dùng, là bách hóa lớn nhất của S thị, bách hóa Mùa Xuân là công ty của bọn họ. Hai cái khác, đều là sản xuất đồ nội thất, mấy tòa nhà lớn nhất S thị đều là của bọn họ, một cái khác là sản nghiệp điện tử, bọn họ hiện tại có được rất nhiều kĩ thuật tiên tiến, có thể coi là đứng thứ nhất trong nước về điện tử. (đoạn này ta chả hiểu gì cả nên chém đấy)

Công ty lớn như vậy, muốn vào không phải là dễ dàng, Lâm Phỉ Phỉ thành tích tuy không tồi, nhưng muốn vào làm ở Hoa Thụy không phải là đơn giản.

Lâm Vũ ngày đó châm chọc nói: “Khó trách Lâm Phỉ Phỉ đá Lão Tam, cùng thiếu gia Mộ Thị kết giao, tốt nghiệp liền trực tiếp vào làm ở Hoa Thụy, thật là không tồi đi.”

Lời này cũng không nói trước mặt Diệp Vĩ Gia, nhưng cậu vô tình nghe được, lúc đấy, trong lòng cậu không biết là loại tư vị gì, bất quá nếu so với Mộ Hàn, cậu tự nhiên là kém hơn, người ta có tiền,lại có điều kiện tốt như vậy.

Điều duy nhất cậu thấy mình có thể so sánh với người ta đó là cậu thích Lâm Phỉ Phỉ lâu hơn Mộ Hàn. Trong mắt cậu, cũng chỉ có một người là Lâm Phỉ Phỉ thôi, cậu lớn như vậy cũng chỉ có mỗi Lâm Phỉ Phỉ là bạn gái.

Cho nên việc chia tay lần này với cậu là đả kích vô cùng lớn, Lâm Phỉ Phỉ như cái dằm trong lòng cậu, không nhổ ra được.

Hôm đó cậu lên mạng thấy Hoa Thụy thông báo tuyển dụng nhân viên. Thấy Lâm Phỉ Phỉ làm việc ở Hoa Thụy, ma xui quỷ khiến thế nào cậu cũng nộp hồ sơ vào đấy.

Lúc đấy cậu cũng chưa có ý tưởng gì, ý nghĩ duy nhất là nếu may mắn được vào Hoa Thụy, cậu sẽ dùng tất cả các loại biện pháp để cướp Lâm Phỉ Phỉ từ tay Mộ Hàn.

Diệp Vĩ Gia vào tập đoàn Mộ Thị, không khỏi cảm thán một phen, quả nhiên là đại công ty có khác.

Tới phỏng vấn có mười hai người, ngồi bên cạnh Diệp Vĩ Gia là một người trông rất giản dị, cậu lơ đãng nhìn, thấy lý lịch trên tay người kia, sau đó liền giật mình.

Mới tốt nghiệp đại học ở Mĩ về, vẫn là nghiên cứu sinh, trong lòng Diệp Vĩ Gia cảm thấy lạnh kinh người.

“Ngươi học đại học ở Mĩ?” – Diệp Vĩ Gia nhìn người nọ, khóe miệng tươi cười.

“Đúng vậy.” – Người nọ quay đầu nhìn hắn cười – “Ở nước ngoài đều mang suy nghĩ là trong nước không tốt, nhưng ta thấy hiện tại nước ta cũng rất phát triển.”

Diệp Vĩ Gia ngượng ngùng: “Ta là Diệp Vĩ Gia, tốt nghiệp đại học J.”

“Ta là Cao Nam.”

Diệp Vĩ Gia cười gật đầu: “Ngươi lợi hại như vậy, vào Hoa Thụy chắc không thành vấn đề.”

Cao Nam nói: “Một công ty lựa chọn nhân viên không chỉ dựa vào bằng cấp, càng cần phải chú trọng đến năng lực của cá nhân hơn, cùng khả năng thích ứng với công việc nữa.”

Diệp Vĩ Gia cười nghe, trong lòng có chút không đồng tình, nói cho cùng, muốn vào xã hội, muốn có người thuê mình, cái đầu tiên vẫn là bằng cấp.

Bọn họ trò chuyện thêm một chút, Diệp Vĩ Gia phát hiện người này kỳ thật rất hay nói, hơn nữa lại là người cẩn thận nghiêm túc, có nề nếp, rất kín đáo.

Hoa Thụy phỏng vấn không như các công ty khác, phải mất mấy ngày, ngày đầu tiên gặp, chờ vài ngày sau lại gặp nữa, lại chờ thêm mấy ngày nữa, chuyện này thực sự là tra tấn.

Hoa Thụy phỏng vấn chỉ một ngày là xong, Diệp Vĩ Gia, Cao Nam và mấy người khác đã qua, được đi ăn ở nhà ăn của công ty.

“Đại công ty thật là khác biệt, nhà ăn lớn như vậy, khó trách mọi người đều muốn vào đây.” – Diệp Vĩ Gia vừa chọn đồ ăn vừa nói với Cao Nam.

Cao Nam chỉ cười mà không đáp lại.

Mấy người tìm vị trí ngồi ăn cơm, thấy bàn bên cạnh có ba nữ nhân vừa ăn vừa nói chuyện.

“Nghe nói tổng giám đốc lát nữa sẽ đến chỗ chúng ta.” – Một người nét mặt tươi như hoa nói.

“Tổng giám đốc? Mộ đại thiếu gia?” – Nàng đối diện vội hỏi, thanh âm tràn ngập kinh ngạc.

“Ta cũng nghe nói thế.” – Người còn lại nói.

“Khó trách nữ nhân phòng hành chính bên cạnh chúng ta sáng sớm đã hưng phấn, nguyên lai là nghe tiếng gió sớm hơn bộ phận nhân sự chúng ta.” – Nữ nhân đang tươi như hoa bỗng đổi nét mặt, có chút oán thán nói.

“Không thể trách được, tổng giám đốc mấy khi mới đến công ty chúng ta, nữ nhân công ty biết tin này có thể không hưng phấn sao? Tổng giám đốc đẹp trai như vậy, lại không có bạn gái, nếu ai được hắn coi trọng thì đúng là một bước thành phượng hoàng.”

“Đừng nói thế. Bên người tổng giám đốc có bao nhiêu người, mà có ai thành đôi đâu, ngươi cũng đừng có mơ.”

………

Diệp Vĩ Gia không phải cố ý muốn nghe, nhưng chính là bọn họ ngồi ngay bên cạnh, không bỏ sót từ nào.

Mộ Thị đại thiếu gia? Là đại ca của Mộ Hàn đi!

Nghĩ đến người nọ, trong lòng Diệp Vĩ Gia có điểm oán hận, cướp bạn gái cậu, lại còn cố ý cười khoe mẽ với cậu nữa.

Diệp Vĩ Gia vừa oán hận nghĩ, vừa cầm đũa trạc (đâm, chọc) đồ ăn trong bát, kết quả rau trong bát đều bị cậu làm cho nát bét.

“Ngươi làm sao vậy?” – Cao Nam thấy sắc mặt Diệp Vĩ Gia kỳ quái đáng sợ, quan tâm hỏi cậu.

“Ta không sao.”

Diệp Vĩ Gia nhếch môi cười, nụ cười cố tình đó có chút tà ác, làm cho người ta nhìn thấy vô cùng đáng sợ.

Buổi chiều chủ yếu là thi viết, thi viết xong thì quản lý các ngành đến phỏng vấn.

Diệp Vĩ Gia không hỏi thăm xem Lâm Phỉ Phỉ ở ngành nào, cậu cứ nộp hồ sơ vào Hoa Thụy, mặc kệ là ngành nào cũng có thể tìm ra.

Buổi sáng lúc đăng ký, nhân viên tiếp đón hỏi cậu muốn phỏng vấn chức vụ gì, hắn nhất thời không nghĩ ra, nhìn sang thấy Cao Nam viết là kỹ sư công trình, cậu cũng viết thế.

Điều cậu không ngờ đó là số cậu thực sự may như thế. Ba phần trước cậu đều qua. Đến vòng phỏng vấn cuối cùng, quản lý vừa mới đến liền đi ra ngoài.

Một lúc sau, quản lý ngành đến nói: “Thật ngại quá, ngươi là do người khác phỏng vấn.”

Diệp Vĩ Gia không hiểu làm sao lại thế này, còn đang định hỏi một chút, thì đã không thấy người đâu rồi.

Cậu một mình ngồi trong một căn phòng hội nghị nhỏ chờ, chừng mười lăm phút, mới thấy cánh cửa bên kia mở ra, một người tiến vào.

Diệp Vĩ Gia nhìn cái người một thân tây trang giày da kia, cảm thấy có chút quen mắt.

“Sao lại nhìn ta thế? Không nhận ra sao?” – Người nọ khẽ cười nói.

Diệp Vĩ Gia lăng lăng nhìn gã, trong đầu hiện lên một đoạn phim quay chậm, ánh mắt mở to, trợn tròn.

“Cư nhiên là anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.