Từ Tiểu Tam Biến Thành Tiểu Thụ

Chương 60: Chương 60: Thành toàn




Sáng sớm, mí mắt Cao Nam giật không ngừng, hắn nhìn Mộ Phi đang ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng gỡ tay chân hắn đang quấn trên người mình xuống, ngáp ngáp bước vào phòng tắm.

Vào phòng tắm, anh chợt nhớ tới chuyện tối qua.

Sau khi giúp Mộ Phi làm chuyện đó, Mộ Phi nói phải đáp lễ, kiên quyết phải giúp anh làm, khiến cho anh ngay cả lời cự tuyệt cũng không thể nói, liền bị Mộ Phi cưỡng chế lấy tay giúp, làm xong hắn còn ghé vào lỗ tai anh nói: “Anh biết lấy tay làm cũng không thoải mái, chính là hiện tại thân thể anh không tốt, không thể làm gì được, cho nên em tạm thời phải nhẫn nhịn.”

Nghe Mộ Phi nói xong, mặt Cao Nam đen như đáy nồi.

Cao Nam té nước lên mặt, nhìn vào gương, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống, anh thở dài, tinh thần hơi khá lên một chút.

Anh làm bữa sáng, vào trong phòng thấy Mộ Phi đã tỉnh lại, liền nói: “Em làm bữa sáng rồi, đến ăn đi!”

Mộ Phi cố gắng ngồi dậy, Cao Nam thấy vậy, liền đến hỗ trợ, Mộ Phi cười: “Anh thật vô dụng, làm gì cũng cần có người hỗ trợ.”

“Sao anh lại nói thế? Anh đang bị thương, đến khi vết thương lành sẽ lại bình thường thôi mà.” – Cao Nam an ủi.

Mộ Phi ngồi xong, hai chân buông xuống bên giường, chân trái bó bột, nhìn thực cồng kềnh, hắn cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu như anh mãi không khỏi thì sao? Em có thể chiếu cố anh suốt được không?”

Cao Nam vi lăng, lập tức nói: “Sao có thể thế được, anh không cần lo lắng.”

Mộ Phi cầm lấy tay Cao Nam, kiên trì nói: “Ai mà biết được, nói không chừng là không thể khỏi thì sao? Cao Nam, em nói đi, nếu thực sự không khỏi được, em có thể tiếp tục chăm sóc anh như bây giờ không?”

Cao Nam trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu: “Có, em vẫn sẽ chăm sóc anh.”

Mộ Phi giống như là trẻ con có kẹo, cao hứng cười, nhưng đáy mắt lại lộ ra một tia giảo hoạt.

Mộ Phi ăn bữa sáng Cao Nam làm, dường như nhớ đến chuyện gì, nói: “Anh quên không hỏi em, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày em đều chăm sóc anh, vậy Phương Lệ Nhã thì sao? Cô ấy có tức giận không?”

Nếu Mộ Phi không đề cập đến, Cao Nam cũng đã quên, từ khi Mộ Phi bị tai nạn, anh đã quên mất chuyện Phương Lệ Nhã, lúc này nhắc đến, anh mới nhớ ra, từ sau hôn lễ, anh không gặp Phương Lệ Nhã lần nào, tin cô ra nước ngoài cũng là do mẹ anh nói cho.

Cao Nam cười khổ một chút: “Cô ấy đi rồi.”

“Sao lại thế? Không phải hai người kết hôn sao?” – Mộ Phi kinh ngạc hỏi anh.

Cao Nam ngẩng đầu nhìn hắn: “Em với cô ấy chưa kết hôn.”

Chuyện này Mộ Phi đã sớm biết, nhưng nghe thấy từ chính mồm Cao Nam nói ra thì lại là một loại cảm giác khác, khóe miệng hắn không tự giác nhếch lên, hỏi tiếp: “Vì sao thế?”

Cao Nam lắc đầu: “Không biết.”

Đây là lời nói thật, khi nghe những lời Phương Lệ Nhã nói ở hôn lễ, anh không rảnh để suy nghĩ, anh cũng không biết tại sao Phương Lệ Nhã lại nói thế.

“Không kết hôn em thấy rất khổ sở sao?” – Mộ Phi nhìn vẻ mặt mờ mịt của Cao Nam, nhíu mày.

Cao Nam lại lắc đầu: “Không phải thế, chỉ là không hiểu vì sao cô ấy lại có quyết định như thế?”

Mộ Phi không tới lễ đường, cho nên không biết chuyện gì xảy ra, mà hắn cũng không muốn biết, hắn chỉ cần biết là, Cao Nàm không kết hôn, đây là sự thật.

“Cô ấy quyết định thế nào là chuyện của cô ấy, em quyết định thế nào mới là điều quan trọng.”

Cao Nam sửng sốt, nhìn về phía Mộ Phi.

Mộ Phi trấn tĩnh nói: “Anh muốn đi gặp cha mẹ em.”

Cao Nam kinh ngạc: “Anh muốn làm gì?”

Mộ Phi cầm lấy tay Cao Nam: “Cao Nam, trải qua chuyện lần này, anh tin mọi chuyện đều có thể giải quyết, anh chờ em nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa anh cũng đã chết, điều này làm cho anh hiểu rõ anh không thể mất em lần nữa, từ nay về sau, bất kể có chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay em.”

Sắc mặt Cao Nam chậm rãi dịu xuống, Mộ Phi nói tiếp: “Anh đã nói, em quyết định thế nào mới là quan trọng nhất, anh đã nghĩ rất rõ ràng, còn em thì sao, anh muốn biết là em nghĩ thế nào?”

Mấy vấn đề này, Cao Nam đã muốn sớm nói cùng Mộ Phi, chính là không thể ngờ Mộ Phi lại nói trước, Cao Nam thở dài: “Em cũng không muốn mẹ em phải chịu kích động, dù sao hiện tại sức khỏe của bà cũng không được tốt.”

Nghe được lời này, Mộ Phi cũng đại khái đoán được ý tưởng trong lòng Cao Nam,trong lòng hắn không khỏi vui vẻ, cười nói: “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ giải quyết tốt, sẽ không để em phải khó xử, chỉ cần em không buông tay anh ra là được.”

Cao Nam không cự tuyệt, gật đầu đồng ý.

Mộ Phi đã có kế hoạch trong đầu, cũng không muốn chần chừ thêm nữa, bảo Cao Nam ba ngày sau hẹn cha mẹ anh gặp mặt tại một quán trà nhỏ nhưng lại rất cổ kính, hương trà tản mạn bốn phía.

Người Cao gia cũng không xa lạ với Mộ Phi, ông Cao thực ra còn là người hòa ái dễ gần, biết Mộ Phi thời gian trước bị tai nạn, lúc này còn đang ngồi xe lăn, còn thân thiết hỏi thăm vài câu, bà Cao thì sắc mặt không thể coi là đẹp, đi đến ghế, ngồi xuống trầm mặc.

Trên chiếc bàn làm từ gỗ lê thượng đẳng là dụng cụ pha trà. Ông Cao là người thích uống trà, vừa ngồi xuống liền nghịch mấy thứ đó, rồi cười với Mộ Phi: “Bác bình thường cũng thích pha trà, nhưng trong nhà dụng cụ lại không có đủ, nên lần nào pha cũng không được hương vị như mong muốn, lần này có đủ đồ thế này, nhất định sẽ pha được trà ngon.”

Mộ Phi lễ phép nói: “Nếu bác thích, hôm nào cháu sẽ tặng bác một bộ dụng cụ pha trà.”

Ông Cao cười trung hậu: “Sao bác có thể nhận được.”

Mộ Phi mỉm cười nói: “Bác không cần khách khí, sau này chúng ta đều là người một nhà, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy.”

Sắc mặt mẹ Cao trầm xuống, trong mắt mang theo một tia kinh miệt, hừ lạnh một tiếng: “Ai là người một nhà với cậu?”

Cao Nam cúi đầu cũng có thể cảm nhận được tia nhìn giận giữ của mẹ mình, Mộ Phi ngồi bên cạnh nắm lấy tay anh, ý bảo không cần lo lắng. Cao Nam hiểu ý, không nói gì, loại cảnh tượng này quả thật là dày vò.

Mộ Phi vẫn ôn hòa như cũ: “Cô, chú, hôm nay cháu mời cô chú đến đây là có chuyện muốn nói.”

Ấm nước nhỏ trên bàn đã sôi, ông Cao lấy ấm xuống, bắt đầu rửa chén, vừa hỏi: “Thế à? Có chuyện gì thì nói đi!”

Mộ Phi lựa chọn từ ngữ, vẫn cảm thấy nên đi thẳng vào vấn đề thì tốt hơn: “Kỳ thật, cháu với Cao Nam đã ở bên nhau khá lâu rồi.”

Thân thể Cao Nam cứng đờ, cảm thấy như ngừng thở, cúi đầu càng thấp, không dám nhìn biểu tình trên mặt cha mẹ y lúc này. Điều ngạc nhiên là không thấy cha mẹ anh rống giận với Mộ Phi, anh ngẩng đầu nhìn, cha anh không có biểu tình gì khác thường, mẹ anh ngồi đó, sắc mặt âm trầm, đáy mắt tràn đầy tức giận.

“Vậy thì sao? Cậu muốn thế nào?” – Bà Cao tức giận, hung tợn hỏi.

Mộ Phi chậm rãi, nói rõ ràng, kiên định: “Cháu với Cao Nam thật lòng yêu nhau, nhiều năm nay, cho dù đã có lúc chia cắt, nhưng chúng cháu đã vượt qua, cháu hi vọng từ nay có thể ở bên cạnh em ấy, cùng nắm tay em ấy đi đến cuối đời. Vì thế, cháu hi vọng cô chú có thể thành toàn cho chúng cháu.”

Bà Cao tức giận, không nói được gì. Ông Cao buông bình trà nhỏ trong tay, nhìn về phía Cao Nam hỏi: “Tiểu Nam, con nghĩ thế nào? Ý của con giống của cậu ấy sao?”

“Con……..” – Cao Nam không biết trả lời thế nào, hai người đối diện hắn đều là những người thân nhất của anh, là người đã nuôi dưỡng anh thành người, hi vọng anh có tiền đồ, có thể thành gia lập nghiệp, làm rạng danh cho gia đình, hiện tại muốn anh nói với họ anh là đồng tính luyến ái, anh yêu một người đàn ông, đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Ông Cao cười ôn hòa: “Tiểu Nam, con là con cha, là người thân yêu nhất của ta với mẹ con. Nuôi con lớn là trách nhiệm của cha mẹ, mà hiện tại con đã trưởng thành, con đường tương lai còn dài, con phải tự lựa chọn con đường đi của mình, cha mẹ không thể chọn cho con được. Cuộc đời con người ngắn ngủi lắm, hạnh phúc mà sống mới là điều quan trọng nhất, yêu ai, sống cùng ai con mới có thể hạnh phúc cả đời. Cha không phải là người phong kiến bảo thủ, tuy rằng nhận thức con là đồng tính luyến ái có điểm khó khăn, nhưng mà không có nghĩa là cha cản trở con đi tìm hạnh phúc của mình.”

Cao Nam bị những lời này làm cho cảm động, trong lòng ấm áp dạt dào, sống mũi cay cay, hắn phát hiện ra mình vẫn chưa hiểu hết về cha mình.

“Cha…..” – Thanh âm Cao Nam run rẩy.

Bà Cao lạnh lùng nói: “Đừng tưởng cha con nói thế là xong, có chết tôi cũng không đáp ứng, Cao Doanh ta không có đứa con như thế.”

“Doanh Doanh.” – Cao ba ba ngồi bên cạnh ôn nhu gọi, kết quả bị vợ mình xem thường.

Cao Nam giống như đứa nhỏ làm sai chuyện gì, ánh mắt đáng thương nhìn mẹ mình, bà Cao thấy cậu như vậy, cũng cảm thấy đau lòng, bà có mỗi một đứa con, tự nhiên là dồn hết tình yêu cho nó, cuối cùng bà thở dài: “Tôi mặc kệ, hai đứa muốn làm gì thì làm.”

Cao Nam nghe bà nói vậy, mỉm cười: “Mẹ, con biết mẹ là người tốt nhất mà.”

Mẹ Cao khinh thường nhìn hắn, lại liếc mắt về phía Mộ Phi, bộ dáng lạnh băng: “Tôi có thể thành toàn cho hai đứa, nhưng nên nhớ tôi không hề thích hai đứa bên nhau! Nếu về sau cậu dám bắt nạt con tôi, đừng trách tôi không khách khí.”

Mộ Phi mỉm cười ôn nhuyễn: “Cô yên tâm, cháu sẽ không để cậu ấy phải chịu thiệt thòi gì.”

Cao Nam run rẩy, sao có cảm giác như là mình bị gả đi vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.