Từ Tiểu Tam Biến Thành Tiểu Thụ

Chương 41: Chương 41: Xem mặt




Diệp Vĩ Gia nhân dịp Mộ Hàn về nhà, liền hẹn Mộ Phi ra ngoài gặp mặt, vốn là hẹn ở nhà hàng Trung Quốc, Mộ Phi cũng đồng ý, nhưng khi lên xe Mộ Phi, hai người lại đến một quán cơm Tây.

Đợi đến khi hai người ngồi xong, Diệp Vĩ Gia nhìn thấy người ngồi ở cách đó không xa, đột nhiên hiểu được Mộ Phi sao lại đổi ý, cậu vươn người ra trước, hạ giọng nói: “Khó trách anh muốn tới đây, hóa ra là đến nhìn trộm nha.”

Mộ Phi lấy quyển thực đơn gõ lên đầu Diệp Vĩ Gia: “Trộm cái gì, chỉ là tôi đột nhiên muốn ăn cơm Tây mà thôi, cho nên mới rủ cậu đến đây ăn cơm.”

Diệp Vĩ Gia cười đầy ẩn ý, thấy Mộ Phi nhìn chăm chăm bàn bên kia, một bàn bốn người, ngồi bên cạnh Cao Nam chắc là mẹ hắn, còn cô gái ngồi đối diện hắn trông rất xinh đẹp, quần áo sang trọng, nhìn cảnh tượng này biết ngay là đi xem mặt.

Diệp Vĩ Gia cười: “Tôi thấy anh không có khẩu vị để ăn cơm, chúng ta ngồi xa như vậy cũng không nghe được bọn họ nói gì, nếu không chúng ta chuyển đến bàn cạnh họ đi, cẩn thận nghe xem họ nói gì.”

Mộ Phi cân nhắc một chút, gọi nhân viên phục vụ đến, người nhân viên lịch sự hỏi: “Quý khách, xin hỏi ngài có gì cần giúp đỡ?”

Mộ Phi chỉ vị trí bên cạnh bàn của Cao Nam, nói: “Tôi muốn đổi vị trí, đến bàn bên kia.”

Nhân viên xin lỗi: “Thực xin lỗi ngài, bàn đó đã có người đặt trước, xin hỏi vị trí này có gì không hài lòng sao?”

Mộ Phi nghiêm mặt không nói gì, Diệp Vĩ Gia cười cười nói với nhân viên: “Cậu xem mấy người bên kia hình như là đi xem mặt, mà người bạn tôi thích lại đang ở đấy, anh ta khó chịu nên muốn đến bên kia ngồi xem họ nói gì.”

Cậu nhân viên nhìn Mộ Phi đồng tình, nhưng công việc là công việc, không thể vì đồng tình mà làm sai nguyên tắc, tiền nhẹ nhàng nói: “Quý khách, thật ngại quá, không giúp được gì cho ngài.”

Diệp Vĩ Gia ha ha cười, gọi cơm, Mộ Phi kêu một miếng bò bit tết, nhân viên phục vụ trước khi đi còn quay lại nhìn Mộ Phi đồng tình.

“Đừng nhìn, nhìn nữa mắt sẽ lồi ra đấy, nếu anh thực sự khó chịu thì trực tiếp đi qua đó nói thẳng ra đi.” – Diệp Vĩ Gia uống một ngụm nước, đề nghị.

Mộ Phi thu mắt về, nhìn Diệp Vĩ Gia, phiền muộn nói: “Đừng ở đó nói mát, nếu là cậu thì cậu có thể không để ý cảm thụ của của hắn, trực tiếp đến nói với bọn họ tôi là bạn trai hắn sao? Tôi rất muốn làm như vậy nhưng hậu quả thế nào đấy, tôi thì biết rõ rồi, tôi không muốn sự tình không thể cứu vãn rồi.”

“Anh nghĩ thực sâu sắc! Nếu anh đã nghĩ như vậy, thì còn chạy đến đây chịu tội làm gì?”

“Không phải là tôi đang bị coi thường đấy thôi!” – Mộ Phi nhíu mày.

Diệp Vĩ Gia nở nụ cười: “Được, tôi biết anh để ý Cao Nam! Anh phải tin tưởng cậu ấy chứ, nhiều năm như vậy mà hai người lại về được bên nhau đã không dễ dàng lắm rồi, đừng có làm gì quá đáng, sự tình rồi cũng có thể giải quyết.”

Mộ Phi than nhẹ một tiếng, bộ dáng thương cảm, lại nhịn không được nhìn về phía Cao Nam, Cao Nam ngồi quay lưng về phía này nên hắn không nhìn rõ mặt anh, chỉ nhìn thấy mỹ nữ đối diện cười tươi như hoa, có lẽ là nói chuyện rất cao hứng.

Nhân viên bưng đồ ăn lên, Mộ Phi vẫn còn nhìn Cao Nam bên kia, Cao Nam rất thẳng thắn với hắn, có chuyện gì đều nói cho hắn, ngay cả đi xem mặt cũng nói, còn an ủi Mộ Phi rằng đó chỉ là chuyện hình thức thôi, để cho mẹ anh vui, nhưng mà Mộ Phi vấn nhịn không được nghĩ ngợi nhiều.

Cha mẹ Mộ Phi đã đồng ý Cao Nam, lại còn rất thích anh, nhưng Cao gia thì sao? Cao gia thậm chí còn không biết con mình là đồng tính luyến ái, không biết con mình đã thích một người con trai đã tám năm.

Mộ Phi có khi xúc động, muốn hẹn cha mẹ Cao Nam ra nói chuyện thẳng thắn, nói cho họ chuyện của hai người, nhưng lại không dám. Cha mẹ Cao Nam đều là người bảo thủ, truyền thống, trong nhà có một đứa con trai, sớm mong nó lấy vợ sinh con, nếu biết con trai mình yêu một người con trai khác, không chừng làm cho cha mẹ hắn tức chết.

Cho nên Mộ Phi rất lo lắng, hắn không thể làm cho nhạc phụ nhạc mẫu tương lai tức chết được.

Diệp Vĩ Gia thấy Mộ Phi thất thần, cầm dĩa gõ vào bát hắn: “Hoàn hồn đi, đừng có nhìn nữa, nhìn nữa cũng vô dụng thôi, hôm nay tôi hẹn anh đi ra kỳ thật là có chuyện muốn hỏi.”

Mộ Phi phục hồi tinh thần, cầm lấy dao dĩa, cắt thịt bò nói: “Có chuyện gì, cậu nói đi.”

Diệp Vĩ Gia thả dao nĩa, nghiêm túc nhìn Mộ Phi: “Có chuyện tôi nghĩ nên xác định rõ ràng với anh.”

Mộ Phi cười: “Gì chứ? Đừng có nhìn tôi bằng cái bộ dạng đó, chả tự nhiên chút nào cả, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”

Diệp Vĩ Gia nói: “Anh chưa nói gì với Mộ Hàn chứ?”

Mộ Phi khó hiểu nhìn cậu: “Nói gì? Tôi nói với Mộ Hàn nhiều thứ quan trọng lắm, không biết cậu muốn hỏi cái nào?”

Diệp Vĩ Gia nhìn xung quanh, thấy không có người, liền hạ thấp âm thanh xuống: “Chính là chuyện khi đó của tôi với anh đó.”

Mộ Phi run rẩy một chút, nhanh chóng hiểu ra, bừng tỉnh nói: “Cậu nói chuyện kia á? Sao tôi có thể nói cho Mộ Hàn được, tôi không muốn phá hoại tình cảm anh em tốt đẹp bao lâu này đâu? Tôi chưa muốn chết đâu, sao có thể đem chuyện này nói ra được.”

Diệp Vĩ Gia nghi ngờ hỏi: “Anh thực sự chưa nói?”

Mộ Phi kiên định: “Cậu yên tâm, tôi cam đoan với cậu là tôi chưa nói gì hết.”

Diệp Vĩ Gia biết là Mộ Phi sẽ không lừa cậu. Mà Mộ Phi nói cũng đúng, nếu hắn nói chuyện này cho Mộ Hàn, khẳng định quan hệ của hai người họ sẽ rất xấu. Nhưng mà hình như Mộ Hàn đã biết bí mật của cậu hay sao đấy, nếu không tại sao tối hôm trước lại nói như vậy, còn bắt cậu cam đoan không có việc gì lừa dối y, phải thẳng thắn thành thật.

Diệp Vĩ Gia quay đầu nhìn thấy Cao Nam, chuyện kia Cao Nam cũng biết, mà quan hệ của Cao Nam với Mộ Hàn lại tốt như vậy, chả lẽ là do anh ta nói.

“Ngày đó ở quán bar Cao Nam cũng nghe thấy chúng ta nói chuyện, liệu có phải là anh ta nói cho Mộ Hàn không?” – Diệp Vĩ Gia sốt ruột hỏi.

Mộ Phi uống một ngụm nước chanh, một tay gõ bàn: “Chuyện này tôi đã nói với Cao Nam rồi, cậu ấy đồng ý sẽ giữ bí mật, tôi cũng không nghĩ là cậu ấy nói. Sao vậy, Mộ Hàn biết chuyện này sao?”

Diệp Vĩ Gia lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ cảm thấy Mộ Hàn gần đây cứ là lạ, nếu không phải chuyện này, chả lẽ lại có chuyện gì khác?”

Mộ Phi nói: “Cứ ở đây suy nghĩ lung tung làm gì, không bằng trực tiếp đi hỏi Mộ Hàn xem, như vậy không phải rõ ràng sao?”

Diệp Vĩ Gia thầm than một tiếng: “Có thể dễ dàng nói vậy sao? Thôi cứ để tôi từ từ ngẫm lại, biết đâu lại nhớ ra chuyện gì.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Ăn xong, mới phát hiện Cao Nam đã gọi người thanh toán, Mộ Phi cũng nhanh chóng gọi nhân viên đến tính tiền.

Ra khỏi nhà ăn, mấy người gặp nhau ở bãi đỗ xe, Cao Nam nhìn thấy Mộ Phi cùng Diệp Vĩ Gia thì tràn đầy kinh ngạc. Mà Mộ Phi căn bản không nghĩ đến tránh đi, còn muốn gặp mặt ở đây.

“Cao Nam, thật là trùng hợp, lại gặp cậu ở đây. Vị này hẳn là mẹ cậu đi, bác trông cũng thật trẻ.” – Mộ Phi tiến lên chào hỏi, ngôn ngữ hào phóng khéo léo.

Mẹ Cao quay đầu nhìn Cao Nam: “Con biết hai người này sao?”

Cao Nam có chút bối rối, cười nói: “Đúng vậy, mẹ ạ, đây là đồng nghiệp của con.”

“Cháu chào cô.” – Diệp Vĩ Gia lễ phép chào hỏi.

“Ừ, chào các cháu.” – Cao mụ mụ cười nói.

“Cao Nam, cậu tới đây xem mặt à? Cô gái vừa rồi thật xinh đẹp, rất xứng đôi với cậu.” – Mộ Phi híp mắt cười.

Mẹ Cao nói: “Đúng vậy, nó cũng không nhỏ nữa rồi, cũng nên tìm bạn gái đi là vừa. Cô thấy con bé đó cũng được, mà con xem đồng nghiệp con cũng bảo được, con đừng có kén cá chọn canh nữa.”

Mẹ Cao vừa trả lời Mộ Phi vừa khuyên giải Cao Nam.

Cao Nam tràn ngập bối rối, hắn biết Mộ Phi cố tình nói những lời này, đoán là hiện tại hắn đang rất tức giận, liền cười nói: “Mẹ à, con còn trẻ, không cần vội vàng, hiện tại chính là phải có sự nghiệp đã.”

Mẹ Cao thở dài: “Đấy, các cháu xem, lần nào cũng thế, các cháu là đồng nghiệp, khuyên bảo nó giúp cô.”

Mộ Phi cười: “Cô yên tâm, chúng cháu rất thân với Cao Nam, khẳng định là sẽ khuyên nhủ cậu ấy.”

Mẹ Cao vui mừng cười, sắc mặt Cao Nam thì trắng bệch.

Diệp Vĩ Gia đứng một bên, có thể ngửi thấy mùi thuốc súng.

“Mẹ, cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.” – Cao Nam tránh ánh mắt của Mộ Phi, ôn nhu nói với mẹ.

Mẹ Cao gật đầu đồng ý, Cao Nam tạm biệt Mộ Phi và Diệp Vĩ Gia, lái xe đi.

“Anh lại làm gì thế?” – Diệp Vĩ Gia vỗ vai Mộ Phi.

Mộ Phi thở dài: “Tôi khó chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.