Đối với chuyện của Mộ Hàn với Tề Phong, Mộ Phi cũng không biết nhiều, hắn chỉ biết là Tề Phong thích Mộ Hàn, bởi vì mỗi lần ra ngoài chơi, gã đều ám chỉ hỏi thăm xem em trai hắn có đi không. Sau đó có một lần hắn đi qua cánh rừng gần trường học, tình cờ thấy Tề Phong nắm tay Mộ Hàn, hai người cùng tản bộ.
Mộ Phi vẫn nhớ rõ hình ảnh đó, lá phong đỏ rực như lửa, dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt. Mộ hàn mặc một chiếc áo khoác màu xám, Tề Phong mặc áo gió màu đen, hai người nắm tay nhau, chậm rãi bước đi trong rừng, cực ăn ý nhìn nhau cười ấm áp, thật hài hòa. Hắn nhìn đến ngây dại, lần đầu tiên phát hiện hóa ra hai nam nhân ở cùng nhau lại có thể đẹp đến thế.
Dự án với Tinh Phong Võng Lạc vốn là Mộ Hàn chịu trách nhiệm, nhưng Mộ Hàn lại muốn hắn đi ký hợp đồng thay, hắn hiểu trong lòng Mộ Hàn có cố kỵ.
“Mộ Hàn, em ấy không muốn gặp tôi?” – Ký hợp đồng, hai người nhàn nhã ngồi uống cà phê, Tề Phong hỏi.
Mộ Phi nhàn nhã dựa vào ghế, híp mắt, cười với Tề Phong: “Đúng vậy, điều này không phải là rõ ràng sao?”
Tề Phong bưng tách cà phê, hương vị cà phê tản mát ở chóp mũi, gã uống một ngụm, động tác tao nhã đặt tách xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Mộ Phi, khóe miệng cười lơ đãng: “Tôi về nước là vì em ấy, chính là không thể ngờ tới bên cạnh em ấy đã có người khác, nhưng là chuyện tương lai không thể đoán trước được. Tựa như trước kia tôi chưa từng nghĩ mình sẽ mở công ty, không nghĩ tới mình có thể kiếm nhiều tiền như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi.”
Mộ Phi khẽ cười: “Kỳ thật là tôi rất tò mò, từ khi nào thì cậu bắt đầu thích Mộ Hàn?”
Tề Phong cũng không giấu diếm, thẳng thắn trả lời: “Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã thích em ấy.”
“Nói vậy là tình yêu sét đánh?”
“Có thể nói thế.”
“Cái này cũng không thể tính.” – Mộ Phi đổi tư thế ngồi, vẫn là bộ dáng nhàn nhã.
“Thích một ngời, có lẽ chỉ cần một cái liếc mắt, cái cảm giác tim đập rộn ràng, cậu làm sao mà hiểu được.”
Mộ Phi trừng mắt liếc gã một cái, không thèm nhiều lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên khung cửa kính phản chiếu hình ảnh của chính hắn, cái miệng như đang cười, nhưng con ngươi lại có chút hoảng hốt, cả người toát lên vẻ tịch liêu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tề Phong đột nhiên mở miệng, gọi tên một người. Mộ Phi run lên, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, vừa thấy cả người liền ngây ngẩn. Người đàn ông đeo kính, ôn nhã ấm áp đứng trước mặt hắn kia không phải là người mà hằng đêm hắn vẫn mộng tưởng sao? Hắn nhìn, tim như bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim châm vào, từng chút từng chút, cái đau đớn này như ma túy phá hủy thần kinh của hắn.
“Thật tình cờ, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” – Tề Phong cười nói – “Lần trước gặp nhau, chúng ta chưa trò chuyện nhiều, nghe nói cậu sắp kết hôn, thật chúc mừng cậu nha.”
Cao Nam cũng khôi phục tinh thần, cười ấm áp: “Cảm ơn, nhưng sao cậu lại biết tôi sắp kết hôn.”
Phương Lệ Nhã buông tay Cao Nam, nét mặt tươi cười như hoa bước đến bên người Tề Phong, thân thiết nắm tay gã, nói: “Giới thiệu với anh, đây là anh họ Tề Phong của em.”
Cao Nam sửng sốt, nhanh chóng bình tĩnh lại, tươi cười: “Thế giới đúng là nhỏ thật.”
Mộ Phi khi nghe nói những lời này, hắn nhìn chằm chằm Phương Lệ Nhã, con ngươi lạnh lẽo sâu thẳm, tay không tự giác nắm chặt lại, cố gắng áp chế cỗ xúc động đang dâng lên trong lòng.
Tề Phong gỡ tay Phương Lệ Nhã ra, nhìn nhìn ống tay áo, Phương Lệ Nhã vô tội áy náy: “Xin lỗi anh, em quên mất anh không thích người khác tùy tiện chạm vào.”
Tề Phong ôn hòa nói: “Không việc gì.”
Hắn nhìn về phía Cao Nam: “Tôi giao cho cậu đứa em họ này, về sau phải đối xử tốt với nó đấy.”
“Tôi sẽ làm thế.” – Cao Nam nói.
Phương Lệ Nhã cao hứng đến bên người Cao Nam, gắt gao kéo cánh tay gã, cười hì hì nói: “Anh yên tâm, Cao Nam đối với em rất tốt.”
Mộ Phi thấy cảnh tượng này vô cùng chói mắt, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Hắn cầm lấy cặp tài liệu, cố ý đi qua trước mặt Tề Phong và Cao Nam, khi lướt qua Cao Nam, hắn quay đầu nhìn, ánh mắt rất phức tạp. Cả người Cao Nam run lên, không thể nhúc nhích, trong lòng dậy sóng, đợi đến khi phục hồi thì Mộ Phi đã đi xa rồi.
Mộ Phi đến Bóng đêm, Nick đang pha chế rượu, Mộ Phi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu ta, làm cho cậu ta hoảng sợ, nói: “Sao anh lúc nào cũng thích dọa người thế hả?”
Mộ Phi tràn đầy khinh bỉ nhìn cậu ta: “Thật thế sao? Nhìn nhiều năm như vậy, cậu không thấy chán à?”
Nick cười nói: “Anh thì biết gì, đối với người mình yêu, nhìn cả đời cũng không đủ.”
Nói xong liền cười hì hì nhìn về phía người đối diện, bộ dáng thâm tình.
Mộ Phi hừ lạnh: “Nói là nói thế, nếu đám người nhà Lão Châu thất bại, tôi xem cậu còn có thể thích hay không, yêu cái gì, đều là chó má hết.”
Nick nghiêng người, bình tĩnh đánh giá Mộ Phi, nghi hoặc nói: “Cậu không phải bị cái gì đó kích thích đấy chứ?”
“Cái gì kích thích được tôi?”
Nick bày ra bộ dáng cao thâm, thành thật nói: “Khẳng định cậu bị ai đó kích thích.”
Mộ Phi cả giận nói: “Sao hôm nay cậu nhiều lời thế? Câm miệng!”
“Anh cũng thấy cậu ta nhiều lời, tôi ở nhà thì thấy cậu ấy đặc biệt ầm ĩ, làm tôi đau hết cả đầu.” – Vương Túc ở đối diện đã pha xong rượu đưa cho Mộ Phi, cười khẽ nói.
Nick nhíu mày: “Bảo bối. Sao em có thể nói thế? Em nói thế anh rất thương tâm đấy.”
Mộ Phi trên trán nổi gân xanh, trừng mắt nhìn Nick một cái, đảo mắt nhìn về phía Vương Túc, cười như hồ ly: “Tôi có một phương pháp, chắc chắn là dùng được.”
Vương Túc thấy Mộ Phi tươi cười, lập tức đoán ra Mộ Phi muốn nói cái gì, nhịn không được cười ra tiếng, Mộ Phi cũng cao hứng cười theo.
Nick trừng mắt nhìn Mộ Phi: “Mộ Phi, cậu xong đời rồi, cư nhiên dám quyến rũ bảo bối của tôi trước mặt tôi.”
“Tôi không có tâm tư đó.” – Mộ Phi trả lời.
Vương Túc ngoắc ngoắc ngón tay: “Em đến đây, anh nói cho em nghe.”
Nick rất ngoan đi qua, Vương Túc ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ý của cậu ta là anh ở trên giường hoạt động nhiều một chút, em sẽ không còn rảnh rỗi đi nói linh tinh.”
Nick sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng, may mắn đèn trong quán bar vốn khó phân biệt, cũng không dễ dàng để thấy mặt cậu ya đang bừng bừng.
Nick mắng: “Mộ Phi, anh không cần gieo rắc cái loại tư tưởng này trên người khác, không cần dạy hư bảo bối nhà tôi.”
“Tôi cũng không có dạy, cậu xem vừa rồi chúng tôi rất ăn ý nha, chứng tỏ cậu ta vốn đã có tư tưởng này rồi.”
Nick chán nản, không nói gì được, chỉ biết mở to mắt trừng Mộ Phi.
Tâm tình Mộ Phi tốt lên nhiều lắm.
Nick lẳng lặng nhìn Mộ Phi, biết nhau nhiều năm như vậy, cảm thấy mình không thể hiểu hết được con người này. Khi mới gặp hắn, hắn đang ngồi trên quầy bar uống say đến không biết gì, khi đó hắn lải nhải rất nhiều, giống như vừa mới gặp một việc gì đó, cả người suy sụp, bộ dáng của hắn làm cho người ta đau lòng.
Có một lần Mộ Phi uống rượu ở quán bar, bị một người đàn ông đến lôi kéo muốn dẫn đi. Hắn liều mạng phản kháng, tay quờ được chai rượu trên bàn, hắn đập chai rượu vào đầu nam nhân kia, nam nhân kia chảy máu, nổi giận liền vung tay tát Mộ Phi một cái. Cái tát đó rất mạnh, Mộ Phi ngã ra đất, khóe miệng chảy máu, nam nhân kia mặt mũi hung tợn lấy chân đạp mạnh lên ngực Mộ Phi, vậy mà hắn không hề rên rỉ một tiếng, cư nhiên còn cười, nụ cười buồn bã tuyệt vọng, giống như là muốn được giải thoát vậy.
Nick không chịu được, đánh tên kia, cứu Mộ Phi, chạy tới nơi an toàn, sau đó hai người kết bạn, mở quán bar, gọi là Bóng đêm. Mộ Phi nói hắn thích đêm, đêm tối đen như mực có thể che giấu tất cả.
Nick hỏi qua Mộ Phi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Mộ Phi khẽ cười hỏi lại cậu đã từng yêu ai chưa, yêu đến mệt mỏi không chịu nổi, yêu đến mức sắp nhìn thấy hi vọng, hi vọng lại chớp mắt tan biến, người mình yêu đột nhiên không thấy, sau đó ngươi tìm cả thế giới cũng không thấy người ta. Thời điểm đó, Nick thực sự không hiểu những lời Mộ Phi nói.
Sau đó, Mộ Phi dần dần bình thường trở lại, không hề say rượu, tuy rằng hắn là sinh viên nhưng vẫn thường xuyên đến quán bar, hắn kết giao với đủ loại đàn ông, một tuần, một tháng, dài nhất cũng là ba tháng, đổi bạn giường như đổi áo quần. Hắn trở nên phóng đãng không kiềm chế được, xuống tay cũng rất ngoan độc, nhìn trúng ai đó thì tuyệt đối không buông tha, nhưng chơi được không bao lâu thì lại không khách khí vứt bỏ.
Sau đó, Nick quen Vương Túc, bắt đầu biết thế nào là yêu một người, cậu nhiều lúc còn tự hỏi Mộ Phi đã thực sự yêu ai chưa, yêu một người thì có cảm giác thế nào. Mộ Phi hoảng hốt, một hồi lâu sau mới nói, không biết.
Nick nghĩ, hắn khẳng định là đã từng yêu, đã yêu, bị tổn thương, cho nên cậu cũng không bao giờ hỏi lại vấn đề này, cứ như vậy vài năm.
Đến khi Nick khôi phục tinh thần, trước mặt Mộ Phi đã có vài cái chén không, cậu giật lấy ly rượu trong tay Mộ Phi, trách cứ: “Đừng uống nữa, cứ không vui liền đi uống rượu, uống nhiều như thế không tốt.”
Mộ Phi giơ tay đoạt lại chén, kinh ngạc nói: “Hôm nay cậu làm sao vậy, trước kia cậu cũng không nói thế?”
Nick bình tĩnh: “Trước khác giờ khác, trước kia còn trẻ, giờ anh đã già rồi.”
Mộ Phi nhíu mày, oán hận: “Cậu mới già, tôi còn trẻ chán!”
Nick đem ly rượu uống hết, đặt mạnh cái chén không xuống bàn, cười nói: “Cuộc sống chính là thế, mỗi ngày đều là bắt đầu, chưa có kết thúc, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết cái gì sẽ diễn ra, ý trời không dễ đoán. Vui vẻ cũng qua, không vui cũng qua, sao anh cứ phải chìm đắm trong đau khổ vậy. Cuộc đời con người ngắn ngủi lắm, biết không?”
Mộ Phi đăm chiêu một lát, sau đó mắng: “Cậu nói mấy lời vớ vẩn gì đấy, uống tiếp thôi!”
Nick nhìn hắn cười.