Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 50: Chương 50: Ngày cưới




Tháng bảy, ánh mặt trời chói lọi khiến người ta không muốn mở mắt, trên người lúc nào cũng dâm dấp mồ hôi, chỉ cần ra ngoài một chút là rất khó chịu, vì thế điều tuyệt vời nhất là được ngồi trong phòng điều hòa.

Mộ Phi dựa người vào ghế, bộ dáng nhàn nhã, tay gõ nhịp nhịp trên mặt bàn. Tối nay là bạn bè cũ tụ tập, hắn đang nghĩ xem có nên gọi Mộ Hàn đi cùng không. Mộ Hàn mà đi chắc chắn sẽ gặp Tề Phong, nếu như để Diệp Vĩ Gia biết, tựa hồ không được tốt lắm, nhưng mà hắn lại có chút ý xấu xa muốn xem náo nhiệt, Diệp Vĩ Gia cãi nhau với Tề Phong, không phải rất thú vị sao.

Tụ tập là do hắn tổ chức, chung quy là cũng không thể đến hết được, có mấy người con gái cũng đến, đều là bạn gái của ai đó, nhưng mà Cao Nam cũng đến là sao?

Mộ Phi một tay cầm ly rượu, con ngươi có chút run sợ, vừa lúc Cao Nam liếc về phía này, vội vàng tránh đi, thần sắc có chút bối rối. Mộ Phi uống một ngụm rượu, cười khẽ, con ngươi đột nhiên sáng lên.

Tề Phong đi tới, một tay cầm ly rượu, cười khẽ hỏi hắn: “Sao Mộ Hàn không đến?”

Mộ Phi cười: “Cậu hỏi thật kỳ lạ, Mộ Hàn sao lại đi họp lớp cùng chúng ta?”

“Tôi muốn gặp em ấy.” – Tề Phong không e dè nói.

“Tôi biết là cậu có tâm tư này với nó, nên mới không để nó đến đây.”

“Cậu cảm thấy tôi không xứng với Mộ Hàn?” – Tề Phong nhíu mày.

“Kia cũng không hẳn thế, mà là không thích hợp.”

Ý cười trên mặt Tề Phong dần biến mất: “Vậy cậu cảm thấy em ấy với Diệp Vĩ Gia thì sao?”

“Rất tốt.” – Vẻ mặt Mộ Phi như đón gió xuân nói.

Tề Phong không nhiều lời thêm nữa, Mộ Phi cũng không nói gì.

Có hai người đến chào hỏi bọn họ. Mộ Phi thấy Cao Nam ngồi ở một góc cùng ba người khác nói chuyện, được vài phút liền đi ra ngoài. Chắc là Cao Nam muốn ra ngoài tòa viện tản bộ, Mộ Phi chần chừ một lát, liền chậm rãi đi theo hướng đó, Tề Phong thản nhiên nhìn qua, cũng không nói nhiều, tiếp tục tán gẫu với hai người kia.

Trong không khí vẫn còn hơi thở nóng rực của ban ngày, nhưng đã dịu đi không ít, mỗi khi có gió thổi qua, bóng cây lay động, mùi hoa nhè nhẹ đưa đến.

Cao Nam chậm rãi bước, mặt trăng dần lên cao, các vì sao lấp lánh, gió thổi bay bay một góc áo sơ mi của hắn, làm rối loạn mái tóc, tâm tình hỗn loạn dần dần bình ổn lại.

Mộ Phi chậm rãi bước theo Cao Nam, luôn luôn duy trì khoảng cách hai bước, hắn không hiểu tại sao mình lại làm vậy, chính là hắn muốn nhìn thấy Cao Nam, dù chỉ là hình bóng thôi hắn cũng thỏa mãn rồi.

Hai bóng dáng, một trước một sau, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa, mùi hoa vấn vít xung quanh, ánh trăng rơi đầy người, nếu như vẫn im lặng như vậy thì thật đẹp.

Cao Nam nhìn thấy Mộ Phi, anh giật mình đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, tâm tình vừa bình tĩnh lại loạn hết cả lên.

Mộ Phi thần sắc tự nhiên, thong dong cười nói: “Không nghĩ lại gặp em ở đây.”

Cao Nam thản nhiên: “Tề Phong mời tôi đến.”

Mộ Phi hơi run rẩy, chớp mắt lại bình thường: “Nghe nói em sắp kết hôn?”

Cao Nam cảm thấy bất an, Mộ Phi nhìn ra tâm tư của cậu, tiếp tục nói: “Hai ngày trước anh gặp cô, là cô nói cho anh biết, không nghĩ em lại nhanh chóng kết hôn như vậy. Anh có nên chúc mừng em không đây?”

Cao Nam nhíu mày: “Nếu anh muốn chúc mừng, tôi cũng không phải không nhận.”

Mộ Phi thấy bộ dáng lạnh nhạt của anh, lòng tràn đầy phẫn hận, hắn hận không thể tiến lên đánh cho anh mấy cái. Nhưng mà hắn không làm được, đánh rồi thì sao, anh vẫn kết hôn cùng cô gái khác đấy thôi.

“Em yêu cô ấy?” – Mộ Phi mặt lạnh băng hỏi.

“Đúng thế.” – Cao Nam nhìn thẳng vào hắn.

“Anh thì sao? Chúng ta đã từng là gì?” – Mộ Phi có chút không cam lòng hỏi.

“Anh không phải nói là từng sao? Đó chỉ là quá khứ thôi, hãy cho qua tất cả đi.” – Thanh âm Cao Nam bình thản như nước.

Mộ Phi oán hận nhìn anh, sắc mặt tối tăm: “Em có yêu anh không?”

Cao Nam chấn động, khuôn mặt trầm tĩnh thay đổi, cuối cùng là trắng bệch, tâm như bị hàng vạn hàng vạn kim châm, ẩn ẩn đau. Anh nắm chặt tay, cố gắng trấn tĩnh.

“Em thích anh.” – Hắn nói thế.

Mộ Phi cười, nụ cười u ám mang theo một chút châm chọc, thích, không phải là yêu sao?

Khi hai người còn yêu nhau, hắn chưa từng hỏi Cao Nam như vậy, bởi vì hắn biết Cao Nam thích hắn, tựa như hắn yêu Cao Nam vậy.

Trước kia không hỏi, cũng không hiểu sao giờ lại muốn hỏi.

Mộ Phi chỉ cười, không nói gì hết.

*****

Diệp Thanh đến S thị công tác, nhân tiện đến thăm Diệp Vĩ Gia với Mộ Hàn. Cô ở trong nhà Diệp Vĩ Gia hưng phấn thăm thú, còn hỏi đông hỏi tây, Diệp Vĩ Gia cảm thấy đau đầu không thôi, vậy mà Mộ Hàn lại còn rất cao hứng, còn mời cô ở lại mấy hôm.

Diệp Thanh đi rồi, Diệp Vĩ Gia thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối khi đang ngủ thì nhận được tin nhắn của Diệp Thanh, chỉ có một câu: ‘Tiểu Diệp Tử, chị hâm mộ em quá, Mộ Hàn tốt thật.”

Diệp Vĩ Gia nhìn một lúc, quyết định mặc kệ, nằm trên sô pha mơ màng ngủ, lại nghe thấy tiếng Mộ Hàn nói chuyện điện thoại, hình như nghe thấy tên Cao Nam.

Sáng hôm sau, Diệp Vĩ Gia nhớ tới chuyện tối hôm trước, liền hỏi Mộ Hàn: “Anh với Cao Nam vẫn liên lạc sao?”

Mộ Hàn cười: “Anh với cậu ta vẫn thỉnh thoảng liên lạc, nhưng mà em với cậu ấy làm cùng nhau, không phải mỗi ngày đều gặp mặt sao?”

“Gặp mặt thì cũng có, nhưng từ khi cậu ta chia tay Mộ Phi, chúng em cũng không nói chuyện nhiều.” – Diệp Vĩ Gia nói.

“Em trách cậu ta?”

“Không biết nữa, dù sao em cũng không biết phải nói gì.”

“Chuyện tình cảm không thể phân định rạch ròi đúng hay sai, Cao Nam cũng không có gì sai, em vẫn nên đối xử tốt với cậu ta.”

Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn y: “Anh biết chuyện gì đúng không?”

Mộ Hàn sờ sờ tóc cậu, mềm mại, lại có mùi thơm của dầu gôi: “Anh biết Cao Nam lâu hơn em, cậu ta là người thế nào, anh hiểu chứ. Nếu không phải bất đắc dĩ, cậu ta sẽ không từ bỏ tình cảm của mình với Mộ Phi đâu.”

“Cậu ta có nỗi khổ riêng?”

“Mẹ cậu ấy bị ung thư, nghe nói là không thể sống lâu được.”

Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn Mộ Hàn, Mộ Hàn khẽ cười: “Cho nên, so với bọn họ, chúng mình còn may mắn hơn rất nhiều, cha mẹ đều khỏe mạnh, lại cũng ủng hộ chúng ta bên nhau.”

Khi đã biết sự thực, thứ hai đi làm, thái độ của Diệp Vĩ Gia khi gặp Cao Nam đã tốt hơn rất nhiều, gặp mặt còn chào hỏi vài tiếng.

Buổi trưa tới nhà ăn, nhìn thấy bên cạnh Cao Nam còn có chỗ trống, cậu cố ý bê khay thức ăn qua: “Tôi ngồi đây được chứ?”

Cao Nam ngẩng đầu nhìn cậu, cười: “Ngồi đi.”

Diệp Vĩ Gia ngồi xuống, hai người lẳng lặng ăn cơm, Diệp Vĩ Gia thành khẩn nói: “Cao Nam, thực xin lỗi anh.”

“Sao tự dưng lại nói cái gì thế?” – Cao Nam nhìn cậu.

“Chuyện anh chia tay với Mộ Phi, kỳ thật trước đây tôi vẫn trách anh, thực xin lỗi.”

Cao Nam ngẩn ra, khẽ cười nói: “Chuyện đã qua không nên nhắc lại nữa.”

Diệp Vĩ Gia cũng cười: “Tối nay tôi mời anh đi ăn, coi như là xin lỗi, anh cũng đưa bạn gái đến đi, lần trước đi ăn liên hoan, thái độ của tôi với cô ấy cũng không được tốt lắm, cũng nên xin lỗi cô ấy.”

“Không cần đi ăn đâu.” – Cao Nam cự tuyệt.

“Không, nhất định phải đi, coi như là tôi bồi tội với anh. Nói thật, trong khoảng thời gian này, tôi cũng không chịu nổi. Anh nói xem, chúng ta làm cùng ban, lại còn ngồi đối diện nhau, mỗi ngày gặp mặt lại không nói gì, rõ ràng trước kia đâu có thế.” – Diệp Vĩ Gia cảm khái.

“Có một số việc không thể theo ý mình được, trên đời cũng có nhiều việc không thể nề hà.” – Cao Nam than nhẹ một tiếng.

Diệp Vĩ Gia thấy thần sắc hắn đau khổ, cười nói: “Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, tối chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!”

Cao Nam không thể từ chối, đành phải nhận lời.

Diệp Vĩ Gia mời Cao Nam đi ăn, đương nhiên là kéo cả Mộ Hàn cùng đi. Hai người họ tới trước, Cao Nam đến muộn một chút, Phương Lệ Nhã mặc một bộ váy liền màu trắng, nhìn trông thanh nhã.

“Ngại quá, chúng tôi tới muộn.” – Cao Nam rất lịch sự kéo ghế cho Phương Lệ Nhã, Phương Lệ Nhã mỉm cười ngọt ngào, nói với Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Hàn.

“Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến.” – Diệp Vĩ Gia nhiệt tình nói.

“Cao Nam nói với em có người mời đi ăn cơm, em còn đang buồn bực vì không biết là ai mời, không nghĩ tới lại là hai anh, lần trước đi ăn liên hoan cũng gặp qua, em vẫn nhớ rõ.” – Phương Lệ Nhã cười nói.

Mộ Hàn khẽ mỉm cười. Gặp cô gái này hai lần, y cảm thấy con người cô ấy rất được, gia thế lại không tồi, y cũng không đành lòng xuống tay, nhưng mà y không thể không làm thế. Vẫn là giúp đỡ người trong nhà đi. Y chỉ có thể đem hết khả năng giảm thương tổn đến mức nhỏ nhất có thể.

“Tôi cũng có ấn tượng rất sâu về cô.” – Tâm Diệp Vĩ Gia vẫn thấy áy náy, hiện tại cũng muốn bù đắp lại sai lầm hôm trước, cho nên rất nhiệt tình.

Mấy người cùng nhau ăn uống, tán gẫu rất vui vẻ, Phương Lệ Nhã đột nhiên nói: “Nhìn thấy hai người rất thân với Cao Nam, em với anh ấy sắp kết hôn, khi đó các anh nhớ đến tham dự hôn lễ nhé?”

Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn cô, lại nhìn sang Cao Nam: “Cô nói hai người sẽ nhanh chóng kết hôn?”

Phương Lệ Nhã cười nói: “Đúng vậy!”

“Đúng thế, chúng tôi định làm vào ngày Quốc khánh.” – Cao Nam biết chuyện này không thể giấu mãi được, còn không bằng thẳng thắn nói ra.

Diệp Vĩ Gia thì thào nói: “Nhanh như vậy sao?”

Mộ Hàn bình tĩnh hơn, uống một ngụm trà hoa cúc, cười khẽ nói: “Đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời tới, chúng tôi nhất định sẽ đi.”

“Tốt quá!” – Phương Lệ Nhã sảng khoái đáp.

Con gái sắp kết hôn, khi cười rộ lên khuôn mặt thực đẹp, hơn nữa do tâm tình đang rất tốt, đôi mắt cũng rất long lanh, làm động lòng người.

Diệp Vĩ Gia vẫn cảm thấy có chút gì đó không phải. Chuyện tình của Mộ Phi và Cao Nam, cậu cũng biết hết. Khi hai người chia tay, cậu cảm thấy thật đáng tiếc, nghĩ xem có nên tìm biện pháp gì để hai người trở về như lúc ban đầu. Hiện tại Cao Nam nói muốn kết hôn, cậu không thể tưởng tượng được chuyện này sẽ xảy ra. Chẳng lẽ Cao Nam có thể thực sự buông tình cảm bao nhiêu năm qua, kết hôn với một cô gái mới quen có mấy tháng?”

“Anh nói bọn họ sẽ kết hôn thật sao?” – Ra khỏi nhà hàng, tiễn Cao Nam và Phương Lệ Nhã, Diệp Vĩ Gia nhịn không được hỏi Mộ Hàn.

“Hai người họ không phải vừa nói sao? Ngày cũng đã định rồi.” – Mộ Hàn sóng vai đi cùng cậu.

Diệp Vĩ Gia thở dài: “Em vẫn thấy như đang nằm mơ vậy. Cậu ta với Mộ Phi rõ ràng là yêu nhau, vì sao lại phát triển thành cục diện của ngày hôm nay chứ? Em thực sự tiếc cho hai người họ, anh nói có biện pháp nào có thể giúp họ được không? Phương Lệ Nhã là cô gái tốt, nhưng mà em vẫn mong cậu ta ở bên cạnh Mộ Phi hơn.”

“Anh trai anh đã buông tay rồi, em cũng đừng phân tâm nữa.” – Mộ Hàn khuyên nhủ.

Diệp Vĩ Gia lại thở dài.

Mộ Hàn nói đúng, Mộ Phi đã buông tay, cậu còn có thể làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.