Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 27: Chương 27: Ở cùng nhau đi….




Diệp Vĩ Gia cảm thấy mình như đang nằm mơ, một giấc mơ nóng bỏng.

Trong mơ cậu thấy mình cùng Mộ Hàn làm tình, cảnh trong mơ tươi đẹp lại kịch kiệt, cảm giác như là tự mình trải qua vậy, cậu có thể cảm giác được độ ấm của Mộ Hàn trên người mình, làn da mềm mại, âm thanh rên rỉ ái muội, cậu cảm thấy chính mình làm một chuyện thực xấu xa, cố gắng muốn ở lại trong mơ, không cần tỉnh.

Cậu nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác được cái gì đó mềm mại, có người đang nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu, cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy Mộ Hàn ngồi ở bên giường, cậu ngây người nhìn trong chốc lát, phát hiện Mộ Hàn đang ngắm cậu, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, nhu tình như nước.

“Tỉnh rồi? Anh đánh thức em sao?” – Thanh âm Mộ Hàn ôn nhu, như nụ cười mềm mại trên khuôn mặt y vậy.

Diệp Vĩ Gia có chút ngơ ngác nhìn y, trong đầu vẫn đang là hình ảnh của giấc mộng kia, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút, cậu cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, hai tai chậm rãi đỏ bừng, màu hồng cũng dần lan ra cả khuôn mặt, cậu né tránh ánh mắt Mộ Hàn, tim đập nhanh như đang chạy trốn vậy.

Mộ Hàn sờ trán cậu, có chút lo lắng hỏi: “Sao thế em? Không thoải mái ở đâu?”

Diệp Vĩ Gia đỏ mặt không biết nên nói gì, tim đập càng lúc càng nhanh, liền lắc đầu, cũng không nói gì.

Mộ Hàn càng lo lắng hơn, lấy tay nâng mặt cậu lên, bắt Diệp Vĩ Gia nhìn thẳng vào y, y cảm giác mặt Diệp Vĩ Gia càng ngày càng nóng, hoảng sợ, nghĩ rằng không phải phát sốt, thân thiết hỏi: “Mặt nóng như thế này, giống như là phát sốt vậy, có phải không thoải mái ở đâu không? Có muốn đi khám bác sĩ không?”

Diệp Vĩ Gia yên lặng nhìn y, cố gắng lấy hết dũng khí, ấp a ấp úng hỏi y: “Chúng ta….. Chúng ta ……. Tối qua……..”

Vừa mở miệng, lại lập tức không thể nói lên lời, cũng không thể nói trọn vẹn một câu, cậu ảo não nhìn Mộ Hàn, một đôi mắt to sáng ngời trong suốt.

Mộ Hàn cười ấm áp, như làn gió tháng năm, hai tay ôm lấy mặt Diệp Vĩ Gia, hai mắt đầy ẩn tình, còn thành thật nói: “Em quên sao? Em đã đáp ứng anh muốn cùng anh kết giao. Anh đã cho là thật, vì thế em không thể đổi ý.”

Diệp Vĩ Gia mở to mắt, búng tay y: “Tôi nói thế khi nào?”

Mộ Hàn cúi đầu hôn cậu, ôn nhu nhẹ nhàng, chậm rãi, hết sức quý trọng yêu thương, Diệp Vĩ Gia ngẩn người ra không biết phải làm sao, vừa định mở miệng lại bị y thừa cơ tấn công, nụ hôn ngày càng sâu, càng ngày càng triền miên, thậm chí có chút bá đạo.

Mãi đến khi hơi thở có chút hỗn loạn, Mộ Hàn mới chịu buông cậu ra, hai mắt sáng lên: “Cảm nghĩ thế nào?”

Diệp Vĩ Gia thở gấp, khuôn mặt càng đỏ hơn, giống như quả anh đào chín, đáng yêu mà lại rất mê người, tim cậu đập càng lúc càng nhanh, tay cậu xiết chặt lấy chăn, nguyên lai giấc mộng kia không phải giả, là thật.

Tối hôm qua, Mộ Hàn nói chia tay với Lâm Phỉ Phỉ, nói thích cậu, sau đó cậu vừa mừng vừa sợ, thậm chí có chút bối rối không biết phải làm sao.

Mộ Hàn dẫn cậu vào phòng, cậu còn chưa kịp nói gì đã bị Mộ Hàn áp đảo trên giường, bị y hôn đến mức hỗn loạn, lại nghe thấy thanh âm nhè nhẹ mê hoặc của y: “Anh đã chờ em rất lâu rồi, chờ đến mức sắp không chờ nổi nữa, anh thấy nếu như không nói với em anh thích em, anh sẽ mất em, Tiểu Diệp Tử, chúng ta kết giao đi, về sau chúng ta mãi mãi bên nhau.”

Diệp Vĩ Gia bị con ngươi đầy nhu tình ấy mê hoặc, trong lòng cậu có chút hỗn độn, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cậu nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng.”

Một chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Mộ Hàn mừng rỡ như điên, đôi mắt cong lên thành hình bán nguyệt, tràn đầy tình yêu, đặt lên người cậu biết bao nụ hôn ôn nhu.

Diệp Vĩ Gia nắm chặt lấy chăn, trong đầu còn quanh quẩn lời nói đêm qua, cậu cắn cắn môi: “Tôi không nhớ rõ.”

Mộ Hàn lên giường, vừa vặn áp lên người cậu, hai tay đặt hai bên sườn Diệp Vĩ Gia, từ trên cao nhìn xuống: “Không sao. Anh có thể nói lại lần nữa, em có thể trả lời lại anh lần nữa.”

Diệp Vĩ Gia bị y nhìn đến không được tự nhiên, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng nói: “Vì sao lại nói với tôi những lời này?”

Y rõ ràng là thích nữ nhân, sao đột nhiên lại nói thích mình? Rõ ràng là mới quen nhau không bao lâu, vì cái gì lại nói đã đợi mình nhiều năm rồi? Cậu thực sự không hiểu.

Mộ Hàn nghiêng người, nằm bên cạnh Diệp Vĩ Gia, ôm lấy cậu: “Em quên rồi, nhưng anh vẫn không quên, em trước kia đã nói là phải gả cho anh, anh vẫn nhớ rõ.”

Diệp Vĩ Gia giãy dụa muốn đẩy y ra, lại bị Mộ Hàn ôm chặt hơn nữa, mà cậu lại cảm thấy nơi nào đó ở phía dưới truyền đến một cơn đau, cái loại đau này kích thích đến thần kinh cậu, ửng hồng trên mặt cậu vừa mới bớt lại lập tức tràn đầy khuôn mặt.

“Tôi khi nào thì nói muốn gả cho anh. Tôi căn bản là không có nói những lời này. Chính anh nói, anh nói đi, tối qua anh đã làm gì, có quá phận không?” – Diệp Vĩ Gia cả giận nói.

“Lần đầu tiên chắc sẽ có chút đau, về sau sẽ không thế nữa.” – Mộ Hàn ôn nhu nói. (câu cửa miệng của mấy anh công sau lần đầu tiên)

Diệp Vĩ Gia giật mình, mặt đen đi phân nửa, Mộ Hàn khi nào thì lại thành người sẽ nói những lời thế này? Hay là cậu hiểu Mộ Hàn vẫn chưa đủ.

“Kỳ thật tối qua anh có thấy em với Lâm Vũ tới nhà hàng ăn cơm, anh không nghĩ tới việc Lâm Vũ sẽ thổ lộ với em. Em không hiểu khi nghe thấy những lời đấy, trong lòng anh là cảm giác gì đâu? Anh thấy người mà anh thích nhất cũng sắp bị cướp mất rồi, là loại cảm giác áp bức người khác, làm cho anh hô hấp cũng thấy khó khăn.” – Mộ Hàn chậm rãi nói, còn không quên tiến đến hôn Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia vẫn không nhúc nhích, nghe y nói chuyện, đã quên giãy dụa, phẫn nộ cũng dần dần lui xuống.

Mộ Hàn chôn đầu vào hõm vai Diệp Vĩ Gia, truyền đến thanh âm có chút trầm thấp: “Tiểu Diệp Tử, kỳ thật anh muốn cho em thêm thời gian, để em tự mình nhớ ra, nhưng mà anh phát hiện ra, để thời gian càng lâu, nguy cơ mất em càng lớn, anh càng khó chịu, anh không chờ được thêm nữa, nên mới nói cho em tâm ý của anh.”

Giờ phút này Diệp Vĩ Gia càng cảm thấy hỗn loạn, trong lòng cậu thì cảm giác vui sướng hạnh phúc chiếm hơn phân nửa, kỳ thật Mộ Hàn không biết cậu đã sớm động tâm, mà chính cậu cũng không phát hiện ra.

“Tiểu Diệp Tử, chúng ta kết giao được không?” – Mộ Hàn nhỏm người dậy, khẩn thiết mà mãnh liệt nhìn thẳng vào cậu.

“Tôi vẫn còn lo lắng một chút.” – Diệp Vĩ Gia cười giảo hoạt.

“Lo cái gì?”

“Lo xem có nên ở cùng một chỗ với anh không.”

“Cái này cũng cần lo lắng sao?”

“Đương nhiên cần, dù sao anh là nam nhan, tôi cũng là nam nhân.”

“Lo bao lâu?”

“Không biết, cứ từ từ đi.”

“….”

Đến khi rời giường đã là mười hai giờ trưa, Mộ Hàn xuống bếp chuẩn bị cơm trưa, Diệp Vĩ Gia ngồi ở phòng khách xem ti vi, nhưng vẫn không nhịn được thỉnh thoảng lại nhìn Mộ Hàn.

Trong đầu vẫn là chuyện tình tối hôm qua, còn cả những lời nói sáng nay nữa, cậu vẫn cảm thấy có gì đó không thật, chuyển biến này quá lớn, làm cho cậu có cảm giác nửa tỉnh nửa mê.

Cậu nhớ tới hôm qua ở nhà hàng ăn cơm cùng Lâm Vũ, quả thật có nhìn thấy một người giống Mộ Hàn, khi đó cậu không dám khẳng định, còn tưởng nhìn lầm, nghe Mộ Hàn nói xong, mới phát hiện đó thực không phải là ảo giác.

Đến khi ăn cơm, Diệp Vĩ Gia hỏi Mộ Hàn: “Sao hôm qua anh lại tới nhà hàng đó, hơn nữa làm sao nghe thấy chúng tôi nói chuyện?”

Mộ Hàn gắp cho cậu một miếng sườn, mỉm cười nói: “Kỳ thật lúc đó anh ngồi ngay bàn bên cạnh, ở sau lưng Lâm Vũ, nên có thể nghe thấy được.”

Diệp Vĩ Gia trừng mắt: “Trùng hợp thế sao?”

“Đương nhiên không phải như vậy, chính là vừa lúc anh muốn tới công ty tìm em, đúng lúc thấy em lên xe của Lâm Vũ, đúng lúc đuổi theo hai người mà thôi.” – Mộ Hàn chi tiết nói.

“Anh theo dõi tôi?”

“Trùng hợp mà thôi.” – Mộ Hàn bình tĩnh nói, lại giúp cậu gắp đồ ăn.

Có một số việc thực sự là trùng hợp. Mộ Hàn muốn hẹn Diệp Vĩ Gia đi ăn cơm chiều, vừa đến công ty thì thấy cậu lên xe của Lâm Vũ. Lúc ấy y cũng không nghĩ gì nhiều, liền lái xe đi theo. Y cũng đã gặp qua Lâm Vũ vài lần, y biết Lâm Vũ có cảm tình với Diệp Vĩ Gia, chính là Diệp Vĩ Gia không phát hiện ra thôi, vì thế y liền đi theo sau, trong lòng cũng có chút lo lắng.

“Em có xuống tầng dưới ở không?” – Mộ Hàn đột nhiên mở miệng.

Diệp Vĩ Gia bị câu hỏi bất ngờ của y mà sặc, vất vả lắm mới có thể bình tĩnh lại, hỏi: “Vì sao?”

Mộ Hàn cười, bày ra bộ dáng đương nhiên phải thế: “Chúng ta kết giao, chẳng lẽ em không nên chuyển xuống ở cùng anh?”

Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn y: “Sao tôi lại thấy mặt anh dày lên thế nhỉ? Tôi đã đáp ứng kết giao với anh đâu.”

Mộ Hàn than nhẹ một tiếng: “Anh chỉ là nói thế thôi, em không muốn thì thôi vậy.”

Mộ Hàn nói xong liền đứng dậy thu thập đồ trên bàn, Diệp Vĩ Gia há miệng thở dốc, lại không biết phải nói gì, nói cậu không phải không muốn, mà là quá đường đột sao? Cậu nhìn Mộ Hàn đang cười, trong lòng cũng ấm áp theo.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: “Không biết nói gì hết….”

Tôi có một người bạn, cậu ấy là mối tình đầu của một bạn học thời trung học của tôi, hai người chính thức xác định quan hệ là khi học đại học, thời điểm nghe được tin này, tôi vô cùng ngạc nhiên, hai người này, tôi không nhớ là ai theo đuổi ai, tôi chỉ nhớ cậu ấy đối xử với cô bạn đó rất tốt.

Hai người yêu nhau ba năm, sau đó chia tay, nguyên nhân là vì cô gái đó thích một người khác, cậu ấy thì vẫn thích cô gái kia, không buông tay được. Khi tôi nói chuyện điện thoại với cậu ấy, tô đã khuyên cậu áy, nhưng cậu ấy không nghe, làm rất nhiều chuyện để cứu vãn đoạn tình cảm kia, nhưng cuối cùng vẫn là vô ích. Hiện tại đã qua hai ba năm mà cậu ấy vẫn không quên được người con gái đó.

Con người chính là kỳ quái như vậy, với mối tình đầu không thể dứt bỏ, quyến luyến không quên, rõ ràng là đối phương làm chuyện có lỗi với mình, vậy mà vẫn không thể dứt bỏ được.

Trước kia ta vẫn từng nói muốn viết tốt thì phải chính mình trải nghiệm.

Chuyện tình cảm, một khi vẫn còn thì không thể buông tay dễ dàng như thế được.

Không nói nhiều nữa, mọi người ngủ ngon! [*_*]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.