Bảy ngày nghỉ tết âm lịch kết thúc, mọi người trở về đi làm với trạng thái không muốn.
Diệp Vĩ Gia đi làm vài ngày, vẫn chưa thể quen được, nhất là buổi sáng rất buồn bực chuyện cứ phải rời khỏi ổ chăn ấm áp, trong khi đó bên ngoài lại rất lạnh, thật là không thể chịu nổi.
Hôm đó cậu nằm trên giường không muốn đứng lên, Mộ Hàn cũng không thúc giục cậu, chỉ bỏ lại một câu: “Nếu em không đi làm cũng không sao, anh nuôi em là được.”
Diệp Vĩ Gia nghe xong lời này lập tức tung chăn nhảy dựng lên, có chút kích động nói: “Ai cần anh nuôi, em có tay có chân, nếu anh muốn em nuôi anh, em cũng không ngại đâu.”
Diệp Vĩ Gia ngáp một cái, uống hết nửa chén cà phê, nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Cao Nam gửi một tin nhắn trên QQ cho cậu: “Cậu miệt mài quá độ rồi, cần tiết chế, cẩn thận kẻo hại thân.”
Diệp Vĩ Gia nhìn thấy những lời này, cơn buồn ngủ bay đi phân nửa, nhanh chóng gõ bàn phím, trả lời: “Đờ mờ! Những lời này anh nên tự dùng cho bản thân mình ấy!”
“Tinh thần của tôi rất tốt, không giống cậu đâu nhá! Cậu tinh thần uể oải, hai mắt vô thần, rõ ràng là ngủ không đủ.” – Cao Nam trả lời.
Diệp Vĩ Gia ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính nhìn về phía Cao Nam, lấy giấy vò lại, hướng về phía đầu Cao Nam mà ném, Cao Nam ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt cao ngạo.
Diệp Vĩ Gia lại cúi xuống, gõ tiếp: “Anh là tự tìm bất mãn đi!”
Cao Nam nhặt tờ giấy Diệp Vĩ Gia ném qua, trả lại cho cậu, trúng đầu Diệp Vĩ Gia, buồn cười nói: “Trưa nay tìm Mộ Hàn ăn cơm đi, tiện thể hỏi thăm một chút, xem tại sao cậu lại thế này.”
Diệp Vĩ Gia lấy tờ giấy trên bàn ném vào thùng rác, nhịn không được ngáp một cái, nói: “Anh đừng có nói lung tung, cẩn thận tôi sẽ mách với Mộ Phi.”
Cao Nam cười, đứa nhỏ Diệp Vĩ Gia này vẫn giống như tiểu hài tử, liền nói: “Cậu uy hiếp tôi?”
Diệp Vĩ Gia cười: “Tôi uy hiếp anh đấy, thì sao, làm gì được nhau?”
Cao Nam nói: “Được, coi như cậu lợi hại.”
Diệp Vĩ Gia lấy tư thái của người thắng cuộc, cười vui vẻ, lúc này mới phát hiện ra, cùng Cao Nam đùa cợt, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan, tinh thần tốt lên rất nhiều, lại tiếp tục làm việc.
Buổi trưa, Mộ Hàn cùng Mộ Phi cùng đi xuống tìm người.
Bốn người cùng đến nhà ăn của công ty.
Mộ Phi nói: “Tết năm nay không phải em ở nhà Tiểu Diệp Tử sao? Thế nào? Vui vẻ chứ?”
Mộ Hàn ngồi đối diện Mộ Phi, ngẩng đầu nhìn gã, cười nói: “Rất tốt.”
Mộ Phi hỏi tiếp: “Em qua nhà người ta rồi, thế bao giờ định mang Tiểu Diệp Tử về gặp cha mẹ?”
Mộ Hàn quay đầu nhìn Diệp Vĩ Gia: “Em khi nào thì định theo anh về nhà?”
Diệp Vĩ Gia giật mình, uống một ngụm nước, từ từ nói: “Anh ấy hỏi anh mà, anh hỏi em làm gì?”
“Cái này em phải đồng ý mới được chứ.” – Mộ Hàn đương nhiên nói.
Diệp Vĩ Gia không lên tiếng, cúi đầu ăn, Mộ Phi lấy đũa gõ vào bát cậu cười rất cao hứng: “Con dâu xấu cũng phải ra mắt bố mẹ chồng.”
Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn gã một cái, đáp trả: “Vậy khi nào thì anh mang Cao Nam về nhà?”
Mộ Phi giật mình, Cao Nam cười nói: “Ai, sao lại đổ chuyện lên đầu tôi.”
Diệp Vĩ Gia cười: “Không phải anh ta vừa nói sao, con dâu xấu cũng phải ra mắt bố mẹ chồng.”
Mộ Phi rút tay về, buông đũa, khoác vai Cao Nam, ôn nhu hỏi anh: “Chuyện của chúng mình cha mẹ anh đã biết rồi, năm ngoái còn nói muốn gặp em, em xem khi nào có thời gian, chúng ta thu xếp gặp mặt một chút.”
Cao Nam búng tay hắn: “Anh làm em khó xử rồi.”
“Sao lại khó dễ em? Chẳng lẽ em không muốn về gặp cha mẹ anh?” – Mộ Phi tức giận nói.
Cao Nam cười cười: “Cũng không phải như thế, chỉ là chưa chuẩn bị tốt thôi.”
Mộ Hàn và Diệp Vĩ Gia nhìn nhau cười, cái vấn đề này ban đầu là của hai người, hiện tại đã đẩy được qua cho hai người kia rồi.
Buổi tối, Mộ Hàn và Diệp Vĩ Gia lại thảo luận vấn đề này lần nữa, quyết định là để Mộ Phi đưa Cao Nam về trước, hơn nữa để Mộ Hàn tâm sự trước với cha mẹ rồi mới dám mang Diệp Vĩ Gia về nhà, nếu không sợ là sẽ dọa cha mẹ Mộ Hàn.
Kỳ thật, tinh thần Diệp Vĩ Gia không tốt không phải là do miệt mài quá độ, mà là từ khi về nhà đến nay, hai người làm việc trên giường quá ít. (lần đầu tiên mình thấy có em thụ kêu là “làm” ít)
“Đã vài ngày chúng mình không làm gì rồi, anh muốn em.” – Mộ Hàn tiến tới hôn Diệp Vĩ Gia, một tay xoa lưng cậu, luồn vào trong áo, vuốt ve làn da mềm mại ở lưng cậu, những nơi tay y dạo qua dần dần nóng lên.
Mộ Hàn hôn môi, rồi đến vành tai Diệp Vĩ Gia, ngậm lấy nó, liếm, cắn. Hơi thở nóng rực phảng phất bên tai khiến Diệp Vĩ Gia toàn thân tê dại, hơi thở có chút hỗn loạn.
Mộ Hàn đặt Diệp Vĩ Gia lên sô pha, tay bắt đầu gỡ cúc áo, Diệp Vĩ Gia nắm lấy tay Mộ Hàn, vừa thở hổn hển vừa nói: “Lần này em muốn ở trên.”
Mộ Hàn nhíu mày nhìn cậu: “Em chắc chứ? Ở trên mệt lắm.”
Diệp Vĩ Gia hưng phấn nói: “Đương nhiên.”
Loại cơ hội này không phải dễ dàng mà có được, đương nhiên là phải tranh thủ rồi. Ngày đó, khi cậu chuẩn bị rời khỏi nhà, cha cậu kéo cậu vào phòng nói, là con trai Diệp gia, tuyệt đối không được để cho người khác đè, phải tìm cơ hội phản công. Khi đó cậu thấy rất buồn cười, người đứng đắn như cha cậu sao có thể nói ra những lời như vậy, cậu hỏi thêm một chút, hóa ra là do Diệp Thanh nói.
Cậu liền đi tìm Diệp Thanh hỏi chuyện, Diệp Thanh bảo nhìn cậu có vẻ giống thụ, nhưng cả đời cũng không thể làm thụ mãi được, phải tìm cơ hội phản công. Lúc đấy cậu nghẹn họng nhìn trân trối, đến bây giờ mới phát hiện chị gái mình cũng có chút hiểu biết về đồng tính luyến ái, sau đó cậu lên mạng tìm hiểu, mới biết những người như thế gọi là hủ nữ, rõ ràng là chị cậu cũng là một thành viên trong đội quân hùng hậu này.
Mà từ khi trở về, Diệp Thanh liền thường thường nhắn tin hỏi cậu xem tiến triển thế nào, Diệp Vĩ Gia cầm di động nghĩ tới bộ dáng khả ố của chị gái mình, mặc kệ luôn.
Hai người tiến từ sô pha đến giường, Diệp Vĩ Gia vẫn là ở bên trên, nhưng mà, cũng không như suy nghĩ của cậu. Bởi vì… chỗ đó của Mộ Hàn vẫn ở bên trong cậu. <=)))>
“Cái này không phải ở trên!” – Diệp Vĩ Gia ngồi trên người Mộ Hàn hờn giận nói.
“Em ở trên rồi còn gì!” – Mộ Hàn cười, còn ác liệt chuyển động lên một chút.
Diệp Vĩ Gia thở hổn hển, kêu lên: “Anh cố ý?”
Mộ Hàn ngồi dậy, ôm lấy Diệp Vĩ Gia, hôn cậu, nhẹ nhàng nói: “Đúng thế đấy.”
Chuyện sau đó Diệp Vĩ Gia không nhớ rõ lắm, chỉ biết là thân thể cậu không ngừng chuyển động, cái loại khoái cảm này giết chết tư tưởng lên trên của cậu.
Ngày hôm sau, Diệp Vĩ Gia ngồi ở công ty than thở, Cao Nam thấy bộ dáng sầu khổ của cậu liền hỏi: “Cậu lại có chuyện gì mà buồn thế?”
Diệp Vĩ Gia liếc hắn một cái, cảm thấy chuyện này không thể nói cùng Cao Nam, nếu như bị người khác nghe được thì không hay lắm, cậu liền bảo Cao Nam lên mạng nói chuyện.
“Anh với Mộ Phi ai trên ai dưới?”
Diệp Vĩ Gia hỏi trực tiếp, Cao Nam nhất thời không phản ứng kịp, gửi một dấu hỏi chấm đi qua, Diệp Vĩ Gia đáp lại: “Với tính cách của Mộ Phi, khẳng định là anh ta ở bên trên, anh ở dưới đúng không?”
Ngẫm lại cũng thấy, Mộ Phi tuy có vẻ thần kinh một chút, nhưng lại thực sự cường, kí ức lần đầu nhìn thấy Mộ Phi dường như vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù lúc đó say rượu nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ.
Cao Nam mãi mới phản ứng kịp, âm thầm cười, nghĩ không hiểu sao Diệp Vĩ Gia lại đột nhiên hỏi vấn đề này, trả lời lại: “Cậu hỏi chuyện riêng tư, tôi có quyền không trả lời.”
“Anh nhầm rồi, tôi không có hứng thú tìm hiểu chuyện riêng của nhà anh, chỉ là muốn biết thêm kinh nghiệm mà thôi, tôi chỉ biết mỗi anh, không hỏi anh thì hỏi ai.”
Việc này cũng không thể tìm Mộ Phi, nếu nói với hắn, khẳng định hắn sẽ cười mình thối mũi.
“Chuyện gì, cậu nói đi.”
Có lời này của Cao Nam, Diệp Vĩ Gia liền yên lòng, liền kể hết chuyện cho Cao Nam, hai người nghiêm túc thảo luận vấn đề này.
Những người khác đều vùi đầu làm việc, còn hai người thì lại nói chuyện riêng, mà chuyện riêng này có chút hơi vô sỉ.
Kì thật là chuyện này cũng không đến mức khó khăn lắm, sau khi bàn bạc thảo luận kĩ càng với Cao Nam, Diệp Vĩ Gia về nhà, dùng kế khích tướng với Mộ Hàn, kết quả là Mộ Hàn trầm mặc gật đầu đáp ứng.
Diệp Vĩ Gia nghiêm túc hỏi Mộ Hàn: “Em khẳng định anh không yêu em, nếu yêu em, vì sao không cho em ôm anh?”
Mộ Hàn vội vàng giải thích: “Sao có thể như thế được, anh đương nhiên là yêu em nhất rồi.”
“Em muốn ôm anh.” – Diệp Vĩ Gia kiên định nói.
Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng: “Cũng không phải là không thể.”
Nửa giờ sau, Diệp Vĩ Gia hưng phấn tiến vào bên trong Mộ Hàn. Tuy đã bôi trơn, nhưng Mộ Hàn vẫn rất chặt, khiến cho Diệp Vĩ Gia có chút đau đớn, Diệp Vĩ Gia thở hổn hển nói: “Phía sau của anh thật chặt, khiến em đau quá, chắc đây là lần đầu tiên của anh.”
Mộ Hàn khó chịu, hơi thở hỗn loạn, mắng: “Em nói mấy lời vô nghĩa đó làm gì? Còn không mau động đi.”
Diệp Vĩ Gia chậm rãi chuyển động, sau đó quen dần, liền chuyển động nhanh hơn, trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Mà Diệp Vĩ Gia cảm thấy vô cùng mới mẻ, không thể dừng lại được, làm liên tiếp vài lần. Đến khi tất cả xong xuôi, Mộ Hàn nằm trên giường không thể động đậy, còn Diệp Vĩ Gia tinh thần vô cùng sảng khoái.
“Cái này là ai dạy em?” – Mộ Hàn miễn cưỡng hỏi cậu.
Diệp Vĩ Gia cười gượng: “Không có ai dạy, em tự học cũng thành tài.”
Mộ Hàn nhẹ nhàng cười: “Yêu hoặc không yêu, không nhất định phải chứng minh bằng cách đó, chỉ cần mình thật tâm là được.”
Diệp Vĩ Gia nhìn biểu tình chân thành của Mộ Hàn, có chút áy náy: “Em xin lỗi, em không nên ép buộc anh.”
“Không phải em ép buộc, là anh tự nguyện.”
Mộ Hàn cư nhiên hiểu tâm tư của Diệp Vĩ Gia, hơn nữa, chỉ cần Diệp Vĩ Gia muốn, y có thể cho, y đương nhiên là nguyện ý, hơn nữa lại là cam tâm tình nguyện.
Trong lòng Diệp Vĩ Gia cảm động không nói nên lời, cậu ôm lấy Mộ Hàn, trịnh trọng nói: “Mộ Hàn, em yêu anh.”
Mộ Hàn kinh ngạc nhìn cậu, không thể tin được, lại nhìn thấy sự chân thành trên gương mặt cậu, liền cười vui sướng: “Anh cũng yêu em, rất rất yêu em.”
‘Em yêu anh’, ba chữ tưởng như đơn giản lại rất khó có thể nói ra thành lời.
Diệp Vĩ Gia biết rằng, cậu đã thực sự yêu Mộ Hàn rồi.