Ads
" Phải đó hoàng huynh, huynh làm như vậy chẳng phải quá
vô lí sao ? "
" Hai người bỏ tay ra đi, Hỷ nhi làm sai, để cho nó tự
nhận lỗi. " Nam Cung Việt lạnh lùng ra lệnh.
" Không buông ! " Nam Cung Nguyệt và Uyển Nghi
cùng đồng thanh kêu lên, như vậy quá là vô lí mà.
" Buông ra " Nam Cung Việt gằn từng chữ, sắc mặt
đã trở nên rất khó coi.
Uyển Nghi cảm thấy bừng bừng lửa giần, liền buông tay Hỷ nhi
ra, đi tới trước mặt ba bông hoa héo.
" Bốp " một cái tát nảy lửa in hằn trên mặt Huệ
phi
" Bốp " , " bốp " lai hai cái tát nữa hạ
cánh trên mặt Lan phi và Mai phi. Cả ba người đều kinh ngạc trơn mắt lên nhìn
cô, vẻ mặt đầy giận dữ. Uyển Nghi xoay người lại trừng mắt nhìn Nam Cung Việt,
khóe miệng lạnh lùng nhếch lên." Vương gia, giờ là ta làm sai, có phải
cũng nên chịu phạt không ? "
Khuôn mặt Nam Cung Việt càng lúc càng trở nên khó coi, trên
mặt hiện lên đầy tia hắc tuyến, nàng dám ngang nhiên không xem hắn ra gì trước
mặt mọi người
" Hỷ nhi, tự tát vào mặt hai mươi cái " Nam Cung
Việt giận dữ nói, cái này là do nàng tự chuốc lấy, đừng trách ta không lưu
tình.
" Nam Cung Việt, ngươi là đồ điên, đồ khốn, ngươi không
phải là người, tại sao lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hỷ nhi ? Ngươi tưởng
ngươi là vương gia thì có thể coi người khác không ra gì sao ? "
" Bốp " một tiếng tát lanh lảnh vang lên trong
không khí khiến trái tim Uyển Nghi đau đớn, hắn đánh nàng.
" Dương Uyển Nghi, ngươi đừng có quá đáng, không coi ta
ra gì, ngươi muốn chết phải không ? " Ánh mắt Nam Cung Việt tóe lửa, trừng
trừng nhìn nàng, lần trước nàng dám tát hắn, lần này thì ngang nhiên mắng ****
hắn trước mặt mọi người.
" Hoàng huynh, huynh vô lí vừa thôi, có phải nếu muội
làm bẩn y phục của cô ta thì huynh cũng sẽ bắt muội tự tát vào mặt mình không ?
" Nam Cung Nguyệt giận dữ hét lên, mặt đỏ bừng bừng.
" Nguyệt nhi, câm đi, đây không phải chuyện của muội. Hỷ
nhi, nếu ngươi không tự tát, ta sẽ cho người tát tiểu thư nhà ngươi " Nam
Cung Việt cũng hét lên.
" Vâng " Hỷ nhi đưa tay lên, cô sợ nếu cứ tiếp tục
thế này, tình hình sẽ càng thêm căng thẳng, nhưng bàn tay chưa kịp tát đã lại bị
Uyển Nghi tóm lấy " Hỷ nhi, không được tát. "
" Buông ra " Nam Cung Việt gầm lên, hắn đã tức giận
đến đỉnh điểm rồi.
Trong mắt Huệ phi, Mai phi, Lan phi hiện lên một tia đắc ý,
vốn họ chỉ định làm khó Hỷ nhi để xua tan cơn tức giận trong lòng, nhưng kết quả
lần này còn vượt xa hơn nhiều so với dự tính
Nam Cung Việt hất tay một cái, hai tên thị vệ liền lập tức
giữ chặt lấy và Nam Cung Nguyệt kéo ra, hắn cũng nắm chặt tay Uyển Nghi kéo ra
ngoài. Cảm nhận được bàn tay của Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt rời khỏi tay
mình, Hỷ nhi liền lập tức tát lên mặt.
" Bốp " tiếng tát vang vọng lên trong không khí
khiến cho Uyển Nghi cảm thấy còn đau hơn là tát vào mặt của chính mình.
" Buông ra " Uyển Nghi dùng hết sức hất tay Nam
Cung Việt ra, chạy vội đến bên Hỷ nhi, nước mắt ủy khuất rơi đầy mặt.
" Hỷ nhi, ta xin lỗi, là tại ta mà em phải chịu khổ
" Uyển Nghi vuốt bên má vừa bị tát của Hỷ nhi " Ngốc quá, ta đã nói
là không được tát, muội không nghe thấy sao? Sao lại không chịu nghe lời ta chứ
? A hoàn thì không phải là người sao ? Thà rằng em tát ta, ta còn cảm thấy dễ
chịu hơn. " Nước mắt của cô lã chã rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Đám thị vệ và nha hoàn đứng xung quanh cũng không khỏi ngậm ngùi, thầm ngưỡng mộ
Hỷ nhi có một chủ tử tốt như vậy. " Hỷ nhi, ta chưa từng coi muội là a
hoàn của ta, chỉ vì đi theo ta mà muội phải chịu ủy khuất như vậy. Ta xin lỗi,
ta không bảo vệ được muội. Sau này, ta không thể ở bên cạnh muội, muội phải biết
quý trọng bản thân mình, tuyệt đối không thể để người ta ức hiếp "
" Tiểu thư, người đinh đi đâu ? " Hỷ nhi nghe thấy
nàng nói vậy, trong lòng liền lập tức cảm thấy hoang mang, lo sợ.
" Đi đến một nơi rất đẹp, có cha mẹ yêu thương ta
" Uyển Nghi mỉm cười dịu dàng nói, ngay lập tức xoay người chạy đến bên hồ,
nhảy xuống.
" Tiểu thư, đừng " Hỷ nhi vội vàng túm lấy Uyển
Nghi nhưng đã muộn.
" Tỉ tỉ " Nam Cung Nguyệt hoảng hốt kêu lên.
Nam Cung Việt không nghĩ ngợi, liền lập tức nhảy xuống hồ cứu
nàng, nhưng ngụp lặn một hồi cũng không thấy nàng đâu, trong lòng bất chợt cảm
thấy lo lắng. Hắn sợ mất nàng, sợ không còn được nhìn thấy vẻ nhí nhảnh của
nàng, sợ không còn được ôm nàng trong vòng tay, hít hà mùi hương mà chỉ mình
nàng mới có, hắn rất sợ, cảm giác sợ hãi ùa về giống như năm năm về trước.
Đột nhiên, từ đằng sau lưng hắn có hai bàn tay thò ra, ấn đầu
hắn xuống nước.
" Ọc ọc oc " Nam Cung Việt cố ngoi lên thì lại bị ấn
đầu xuống lần nữa, hắn tức giận xoay người lại thì thấy Uyển Nghi đang nhìn
nàng cười khanh khách.
" Dương! Uyển! Nghi! " Nam Cung Việt gầm lên, nàng
dám trêu chọc hắn sao ?
" Được rồi, không phải gầm lên thế, ta ở đây. Điếc hết
lỗ tai ta rồi. " Uyển Nghi giả vờ ngoáy ngoáy lỗ tai, cười ma mãnh nói
" Ngươi giận cái gì chứ ? Chẳng qua là ta quá tức giận, thấy trong người
nóng quá, muốn nhảy xuống đây để hạ hỏa, nhưng thấy ngươi còn tức giận hơn ta,
nên mới để ngươi tắm mát một phen thôi " Cô nhanh chóng leo lên bờ trước
khi Nam Cung Việt tóm được cô, tuy trời đã sang xuân nhưng vẫn còn rất lạnh, nếu
cô cứ ngâm mình dưới hồ thế này thì sẽ chết cóng mất.
" Hỷ nhi, về thay y phục cho ta, ta lạnh quá " Uyển
Nghi kéo tay Hỷ nhi và Nam Cung Nguyệt rời đi, khi đi qua trước mặt Huệ phi còn
ném cho cô ta một nụ cười. Cô vốn dĩ không có ý định tự tử, chẳng qua là chỉ muốn
cho Huệ phi biết ai cao tay hơn.
Huệ phi, Lan phi, Mai phi đứng ngẩn người ra, hiểu được vấn
đề liền rất tức giận. Chỉ có vậy thôi sao ? Cũng không trừng phạt nữa ? Hỷ nhi
mới tát được một cái mà ? Cả ba người họ đều muốn lên tiếng nhưng nhìn thấy Nam
Cung Việt vẫn ngâm mình dưới hồ, vẻ mặt vô cùng giận dữ thì lại im bặt, đành ngậm
bồ hòn làm ngọt.
Ban đêm. Nam Cung Việt nhẹ nhàng đi đến bên giường của Uyển
Nghi, chằm chằm nhìn nàng. Vẻ mặt lúc ngủ của nàng và vẻ kiên cường hồi chiều
hoàn toàn khác nhau. Chợt nhớ đến hồi chiều, tưởng nàng sẽ chết, hắn bất giác
rùng mình.
Uyển Nghi bất giác nhìn mình tỉnh dậy, thấy Nam Cung Việt
đang kề sát mặt cô, nhìn cô chằm chằm thì giật mình kêu lên:
" Ngươi làm cái gì vậy ? Tính hù chết ta sao ? "
Uyển Nghi vội đưa ta vuốt ngực, thở phì phì, vừa nãy chưa định thần, cô còn tưởng
là tên hái hoa tặc nào nữa chứ.
" Không làm gì khuất tất thì sao phải sợ ? " Nam
Cung Việt trừng mắt nhìn nàng. Liền cởi áo khoác ngoài ra.
" Ngươi lại định làm cái trò gì vậy ? " Uyển Nghi
thấy hắn làm vậy thì bắt đầu hoảng, không phải hắn lại định...nữa chứ.
" Đương nhiên là ngủ, chứ không ngươi nghĩ đêm hôm
khuya khoắt thế này ta lại đến ngắm ngươi ngủ sao, ngươi rõ ràng là rất thông
minh, sao có những lúc lại ngu ngốc đến thế hả ? " Nam Cung Việt nhăn trán
nói, đang định lên giường nằm thì Uyển Nghi lập tức dang cả hai tay hai chân ra
hết cỡ, ôm lấy cái giường.
" Không cho ngủ, ngươi về phòng ngươi mà ngủ, không thì
đến phòng của mấy người kia ấy, không cho ngủ ở đây " Hừ, bà đây ôm cả cái
giường, không có chỗ cho ngươi ngủ, xem ngươi làm thế nào.
" Muốn bắt đầu từ đằng sau sao ? Cũng được, không tồi
chút nào " Nam Cung Việt khẽ gật gù, khàn giọng nói, bàn tay khẽ vuốt dọc
theo sống lưng của Uyển Nghi.
Dù cách một lớp quần áo nhưng Uyển Nghi vẫn cảm nhận được
bàn tay nóng rực của Nam Cung Việt, toàn thân bất giác sởn gai ốc, liền co rúm
người lại.
Nam Cung Việt nhìn thấy thế khẽ cười nhạt, có những lúc
trông nàng rất đáng yêu, nhưng cũng có những lúc bướng bỉnh khủng khiếp. Nhìn
thấy hắn lại định leo lên giường, Uyển Nghi liền lập tức đẩy hắn ra.
" Không cho ngủ, chiều nay ngươi vô lí bắt Hỷ nhi chịu
phạt, lại tát ta một bạt tai, ngươi coi ta là cái gì chứ ? Thích thì về phòng
ngươi mà ngủ. " Ủa , nhưng mà...ax nói vậy là nếu hắn không bắt Hỷ nhi nhận
lỗi và không tát mình thì mình sẽ cho hắn làm....chuyện đó sao?
Nam Cung Việt nhẹ nhàng vuốt má Uyển Ngi hỏi " Đau lắm
sao ? " Chỉ một hành động nhỏ như vậy nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm
động, suýt chút nữa đã bật khóc. Nhưng tia cảm động vừa thoáng qua liền lập tức
biến thành giận dữ, chẳng hiểu từ lúc nào mà bàn tay kia của hắn đã đưa ra sau
sờ mông cô. Nam Cung Việt nở một nụ cười gian tà nói " Để ta đền cho nàng
"
Sau đó liền kéo Uyển Nghi vào lòng, xoay người một cái, đặt
cô dưới thân mình.
" Buông ra " Uyển Nghi cố sức giẫy dụa nhưng không
cách nào thoát ra khỏi vòng tay hắn.
" Đừng sợ, ta sẽ dịu dàng " Nam Cung Việt khẽ ghé
vào tai cô, thanh âm trầm thấp khiến cô bỗng rùng mình.
Nam Cung Việt cúi thấp đầu, tìm đôi môi cô, tham lam mút lấy
hương thơm ngọt ngào trong miệng cô, đầu lưỡi uyển chuyển dịu dàng quấn lấy đầu
lưỡi cô, khiến cô đáp lại mình.
Uyển Nghi bị Nam Cung Việt kích thích, sự giận dữ thoáng chốc
bị hắn ăn hết sạch, không tự chủ được liền phối hợp với hắn, cùng hắn rơi vào
nhu tình. Cảm nhận được thân thể của Uyển Nghi không còn cứng ngắc nữa mà đã dần
thả lỏng, Nam Cung Việt thành thạo cởi bỏ áo của cô ra. Bộ ngực trắng trẻo, mỹ
miều hoàn hảo hiện ra trước mắt hắn khiến hắn không thể tự chủ, cổ họng khô khốc.
Một bàn tay hắn ra sức nắn bóp, một tay luồn xuống dưới định cởi quần của cô.
Chút lí trí còn sót lại của Uyển Nghi bỗng chốc bừng tỉnh,
cô ra sức giữ tay Nam Cung Việt. " Đừng....Không được "
" Ta muốn...Cho ta " Thanh âm của Nam Cung Việt trầm
thấp, dục vọng nồng đậm nổi lên, không hiểu sao những lúc bên cạnh cô hắn không
tài nào khống chế được bản thân mình. Đầu của hắn phủ lên ngực của Uyển Nghi,
khẽ cắn mút, khơi dậy ham muốn của cô. Uyển Nghi vẫn cố sức đẩy hắn ra nhưng hắn
không thèm để tâm đến cô, hôn hít khắp trên người cô, bàn tay lại định kéo quần
của cô xuống.
" Buông ra ! " Uyển Nghi dùng hết sức bình sinh đá
cho Nam Cung Việt một cái, Nam Cung Việt bị bất ngờ, không kịp phản ứng, liền
ngã bịch xuống đất. Uyển Nghi thấy vậy khẽ lè lưỡi một cái, chậc, chắc là đau lắm
đây.
" Dương ! Uyển ! Nghi ! " Nam Cung Việt tức giận gầm
lên, nàng dám đá hắn xuống đất.
Uyển Nghi lấy chăn chùm lên người, ngồi thu lu một đống, vẻ
mặt khổ sở " Ta đã nói là không được rồi mà "
" Nàng có ý gì đây hả ? Tại sao lại không được, nàng
dám đá ta, gan của nàng cũng to quá rồi đấy " Ánh mắt Nam Cung Việt bắn ra
tia lửa giận, chỉ thiếu nước chạy đến bóp cổ nàng nữa thôi.
" Hôm nay...hôm nay thì không được...Ta...ta.....đang tới
tháng " Uyển Nghi khổ sở nói, khuôn mặt nhăn nhó , đôi tai đỏ ửng.
Nam Cung Việt ngồi ngẩn ra một lúc, không hiểu nên phản ứng
như thế nào, trông hắn vừa như muốn khóc lại vừa như muốn cười, nhìn còn khổ sở
hơn cả Uyển Nghi.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Việt đành thở dài. Leo lên giường
ôm lấy Uyển Nghi.
" Không được " Uyển Nghi giữ lấy tay hắn
" Ta không làm gì đâu, nàng nằm yên đi " Nam Cung
Việt ôm chặt lấy Uyển Nghi, áp cằm lên đầu cô.
Uyển Nghi bình yên nằm trong lòng Nam Cung Việt, trong lòng
không có chút phản kháng. Cô lặng yên nghe tiếng thở mạnh mẽ của hắn, cảm nhận
hơi ấm của da thịt trần trụi khi tiếp xúc với nhau. Trong lòng không tránh khỏi
rung động. Cảm giác này là sao ? Chẳng lẽ cô đã yêu hắn rồi sao ?