Ads
Một câu nói của Bạch
Nhan như sét đánh ngang tai, Uyển Nghi cảm thấy như bị ai đó ném vào hầm băng,
một cơn lạnh thấu xương không ngừng dâng lên trong lòng, khiến máu trong người
nàng tưởng chừng như đông cứng trong phút chốc, nàng bàng hoàng nhìn hắn, sắc mặt
trắng bệch, lắp bắp.
"
Ngươi...ngươi nói cái gì? Là nói dối, ngươi đang nói dối phải không? "
" Loại chuyện
này có thể đem ra để đùa được sao? " Bạch Nhan thở dài thống khổ, nếu được,
hắn cũng ước rằng đây chỉ là một câu nói láo.
Cả căn phòng rơi
vào một mảnh yên lặng, Uyển Nghi cảm thấy đầu mình choáng váng, tai nàng ù đi,
trong đầu cứ ong ong câu nói của Bạch Nhan " tim nằm ở bên phải ",
" tim nằm ở bên phải "...
Vị thái y bắt mạch
xong, thở dài một tiếng, xếp gọn đồ nghề vào hộp, vừa làm vừa nói.
" Vị công tử
này nói đúng, tim của người này nằm ở bên phải. Suốt cả cuộc đời hành nghề y của
lão thần, đây là một trường hợp rất hiếm. Vết thương tuy chưa phạm đến tim,
nhưng cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu như không thể gắng gượng qua đêm nay
thì...aizz..."
Một cái lắc đầu
vô lực của thái y đủ để mọi người hiểu rõ. Bạch Nhan sắc mặt tái mét, ngồi khuỵu
xuống đất, Nam Cung Thiên và Nam Cung Việt chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, Uyển
Nghi gục đầu lên tay Mộ Dung Phong, khóc òa.
" Là tại ta,
tất cả là tại ta, xin lỗi, ta xin lỗi..."
Nàng cứ lặp đi lặp
lại mãi hai từ xin lỗi như sợ Mộ Dung Phong không nghe thấy, cảm thấy dù có nói
bao nhiêu lần cũng chẳng đủ. Người đáng chết phải là nàng, không phải hắn, nàng
sao có thể chấp nhận được khi nhìn thấy hắn phải chết thay cho nàng. Dù nàng
không yêu hắn, thì trong tim cũng có chút cảm tình với hắn. Giả dụ như không
có, thì nàng cũng chẳng thể vui vẻ nếu thấy ai gánh họa thay mình. Huống chi, hắn
đã vì nàng nhiều đến thế. Lần trước hại hắn bị Nam Cung Việt đánh đến trọng
thương, lần này lại đẩy hắn đến bờ vực của cái chết, nàng biết phải làm sao
đây?
Để tránh kinh động
đến mọi người, cũng như để giấu kín việc Mộ Dung Phong bị thương, Nam Cung
Thiên cùng Nam Cung Việt quyết định đưa Mộ Dung Phong tới vương phủ để chăm
sóc. Đồng thời, Nam Cung Việt cũng gửi bồ câu đưa thư tới cho Tử Y, lập tức gọi
nàng về vương phủ.
Uyển Nghi sống chết
cũng không chịu rời khỏi Mộ Dung Phong, mặc cho mọi người hết mực khuyên can.
Không còn cách nào khác, Nam Cung Việt đành để Uyển Nghi ở trong phòng chăm sóc
cho Mộ Dung Phong, còn chính mình cùng Nam Cung Thiên và Bạch Nhan ra ngoài sảnh
đường.
Bạch Nhan nắm chặt
nắm tay đặt trên mặt bàn, gần như gầm lên với Nam Cung Việt và Nam Cung Thiên.
" Các người
nói đi, tại sao hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt lại có thể để cho thích khách
lọt vào được? Hả? "
Nam Cung Thiên gõ
gõ tay lên mặt bàn, sắc mặt cổ quái.
" Đệ cũng cảm
thấy vậy, dù hôm nay đa số thị vệ đều được điều đến khu đại điện, nhưng mức độ
canh phòng nghiêm ngặt cũng tăng lên gấp đôi, không thể có chuyện để sát thủ lẻn
vào dễ dàng như vậy được. Hơn nữa, lại nhắm vào Uyển Nghi chứ không phải ai
khác, điều đó cho thấy, sát thủ có thể là thủ hạ của một người nào đó cũng tham
gia bữa tiệc. "
Nam Cung Việt trừng
mắt nhìn Nam Cung Thiên, mày kiếm dựng lên, thấp giọng nói, trong thanh âm có một
sự đe dọa không hề giấu giếm.
" Ý đệ là gì
đây? "
" Hoàng
huynh. " Nam Cung Thiên không chút sợ hãi nhìn Nam Cung Việt " Hình
như Liễu Song Song mới có được một thủ hạ, do hoàng hậu của Kim quốc, cũng là tỷ
muội tốt của nàng_Tử Đinh Hương tặng cho thì phải. "
" Rầm
".
Nam Cung Việt tức
giận đập tay xuống mặt bàn, đứng bật dậy, hằm hằm nhìn Nam Cung Thiên.
" Đệ im đi,
Song Song không bao giờ làm những việc như vậy. "
Hôm nay, Tử Đinh
Hương cùng hoàng thượng của Kim quốc cũng tới, khi biết Liễu Song Song còn sống,
nàng vô cùng vui mừng. Hai người mừng mừng tủi tủi, nói với nhau đủ chuyện. Tử
Đinh Hương còn đặc biệt tặng cho Liễu Song Song hộ vệ thân tín của mình ở bên
Kim quốc để làm thuộc hạ cho Liễu Song Song nữa. Nhưng có đánh chết hắn, hắn
cũng không tin Song Song của hắn lại làm việc như thế, tuyệt đối không thể nào.
Nam Cung Thiên cười
lạnh, khinh mạn nhìn ra phía cửa.
" Đệ đâu có
nói là nàng ta làm, sao huynh phải phản ứng dữ dội như vậy. Tóm lại, đệ không cần
biết, chỉ cần để đệ truy cứu ra được, là ai cố tình *** hại Uyển Nghi thì đệ nhất
định không tha cho kẻ đó, dù người đó có là ai đi nữa. "
Nam Cung Thiên phất
tay áo đứng dậy, lạnh lùng bước ra ngoài.
" Hồi cung.
"
Sau khi Nam Cung
Thiên đi khỏi, Bạch Nhan cũng nheo mắt đứng dậy, thấp giọng.
" Nếu hoàng
thượng có mệnh hệ gì, Di quốc của các ngươi sẽ không được yên đâu. "
Bạch Nhan bỏ đi,
để lại một mình Nam Cung Việt trầm mặc trong phòng. Hắn cảm thấy vô cùng hoang
mang khi nghĩ rằng Liễu Song Song muốn lấy mạng Uyển Nghi. Nếu thực sự là như vậy,
hắn phải làm sao đây? Hắn biết, việc lần trước là do Uyển Nghi cố tình để rời
xa hắn. Hắn hiểu, một phần vì nàng không muốn tranh đấu, một phần là vì nàng thất
vọng với hắn. Uyển Nghi tuy là người nóng tính, nhưng nàng sẽ không vô lí mà
công khai đánh Song Song mạnh đến như vậy. Hắn hiểu đây chỉ là một vở kịch nàng
cố tình diễn cho hắn xem. Nhưng lúc ấy hắn lại bị sự tức giận làm lu mờ lí trí,
để đến khi đêm về, bình tĩnh suy xét lại mọi việc, hắn mới hiểu nguyên do tại
sao nàng lại làm vậy.Nếu Uyển Nghi đã làm vậy mà Song Song còn muốn lấy mạng
nàng, như vậy chẳng phải quá độc địa sao?
Hắn cứ ngồi thẫn
thờ như thế, cho đến khi ánh dương khuất dần nơi chân trời và bóng tối bao trùm
khắp căn phòng, chỉ để lại một đôi mắt lóe lên trong màn đêm đen.
Cho tới đêm, Mộ
Dung Phong vẫn chưa tỉnh lại. Uyển Nghi vẫn cứ thế ngồi thẫn thờ bên giường bệnh,
thi thoảng lại nhẹ lau mồ hôi cho Mộ Dung Phong. Từng giây từng phút trôi qua đối
với nàng đều dài như một thế kỉ, nàng cứ chằm chằm nhìn gương mặt hắn không chớp
mắt, như sợ rằng chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ có chuyện không hay xảy ra vậy.
Bàn tay nàng nắm chặt tay hắn không rời. Toàn thân nàng lạnh toát, run lẩy bẩy.
Ánh nến vàng vọt, leo lét trong căn phòng càng khiến cho sắc mặt của nàng và Mộ
Dung Phong trắng bệch đến đáng sợ. Những người còn lại đều lo lắng đứng xung
quanh, lo cho Mộ Dung Phong cũng có, mà lo lắng cho Uyển Nghi cũng có, nhìn
nàng hiện giờ giống như một cái xác không hồn, cả ngày chỉ ngồi im như một pho
tượng, không ăn, không uống, chỉ ngồi im lặng.
Liễu Song Song đứng
cạnh Nam Cung Việt, che miệng ngáp, tỏ vẻ chán chường.
" Nam Cung
Việt, ta về phòng ngủ trước nhé. "
Nam Cung Việt khẽ
gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Uyển Nghi.
" Ừm, nàng
nghỉ ngơi sớm đi. " Dẫu sao thì chuyện của Mộ Dung Phong cũng chẳng liên
quan gì đến nàng.
Liễu Song Song
ngái ngủ quay trở về phòng, cũng chẳng thèm để tâm xem có bao nhiêu người đang
nhìn nàng đầy căm ghét. Mộ Dung Phong có chết hay không, nàng vốn chẳng hề để
tâm, dẫu sao thì nàng cũng không quen biết hắn.
Huệ Phi cũng che
miệng ngáp, tỏ vẻ mệt mỏi. Uyển Nghi ngước đôi mắt đã khóc đến sưng vù lên nhìn
nàng.
" Tỷ cũng mệt
rồi, mau về nghỉ ngơi đi, cả Nguyệt nhi nữa, mọi người về hết đi, để mình ta ở
đây được rồi. "
Huệ Phi khẽ lắc đầu
cười.
" Sao được
chứ? Muội mới là người vất vả nhất, muội mới là người cần nghỉ ngơi. Tỷ cực khổ
có một chút thì đã là gì. "
Mộ Dung Phong lại
quay đầu, lấy khăn ướt lau trán cho Mộ Dung Phong, không nói gì. Từ sáng tới giờ,
nàng không ăn, không uống, cũng chẳng hề nghỉ ngơi, nàng cũng cảm thấy có chút
mệt mỏi, nhưng những gì mà nàng chịu đựng, đâu thể bằng Mộ Dung Phong đang đứng
giữa ranh giới sinh tử.
Giờ tuất ba khắc,
Mộ Dung Phong bỗng khẽ cựa mình mở mắt, mọi người vội hấp tấp xúm lại gần.
" Hoàng thượng,
người cảm thấy thế nào rồi? " Bạch Nhan lo lắng hỏi.
Mộ Dung Phong yếu
ớt nhắm nghiền mắt lại, vết thương ở ngực khiến hắn đau đến mức không thể cựa
quậy được. Hắn thều thào.
" A...các
người...làm gì mà...xúm xít lại thế này...ra ngoài hết đi...ta...muốn...ở
cùng...với Uyển Nghi...a...đau quá..."
" Hoàng thượng,
người..." Bạch Nhan kêu lên, tỏ ý kháng nghị, nhưng đã bị Nam Cung Việt
cùng Nam Cung Nguyệt túm tay, kéo ra ngoài.
" Mau ra
ngoài đi, đừng ở trong này làm phiền bọn họ. "
Nam Cung Việt
không phải người vô tình, đứng trước tình cảnh này, hắn cũng không thể quá nhỏ
nhen. Nói không chừng...đây có thể là những lời cuối cùng bọn họ nói với nhau.
Cửa phòng nặng nề
đóng lại, trong phòng, chỉ còn lại Mộ Dung Phong cùng Uyển Nghi. Mộ Dung Phong
nhìn Uyển Nghi, khẽ gượng cười.
" Uyển Nghi.
"
" Ta đây, ta
ở đây. " Uyển Nghi nức nở nắm lấy tay Mộ Dung Phong, nàng gục đầu lên bàn
tay hắn, nước mắt lăn dài, rơi dọc theo cánh tay Mộ Dung Phong.
" Ta...lần
trước...ta đã...đã từng...được nghe nàng hát...Nàng...hát...hát...hay lắm...có..thể
hát cho...cho ta...nghe...một lần nữa...hay không? "
" Được, được,
ta hát, ta hát cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe bài gì, ta sẽ hát cho ngươi.
" Uyển Nghi gật đầu như bổ củi, nước mắt tuôn lã chã.
"
Tương..tương tư...thập giới..." Mộ Dung Phong yếu ớt cười, nụ cười nhợt nhạt.
Uyển Nghi sụt sịt,
đưa tay lên che miệng, cố nén tiếng khóc, gương mặt nàng thống khổ, đau đớn.
Nàng hít một hơi dài, cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh. Tiếng hát nức nở dần vang
lên.
Một, tốt nhất là
không gặp, ko gặp sẽ không yêu
Gió lạnh thổi tà
áo nhẹ bay, sầu vương cánh quạt
Hai, tốt nhất đừng
quen biết, không quen sẽ chẳng tương tư
Ta giấu lòng
thương nhớ bên gối, sớm nay còn vệt nước mắt thấm qua
Ba, tốt nhất
không làm bạn, không làm bạn sẽ chẳng nợ nhau
Tiễn đi dứt khoát
cắt lìa, tránh một mối tơ vò khó thoát
Bốn, tốt nhất
không thương, không thương làm sao nhớ
Tình yêu đó dành
cho người chỉ xin được chôn chặt trong kí ức
Năm, tốt nhất
chưa từng yêu, không yêu sẽ chẳng bao giờ chia tay
Cổng nặng nhà sâu
hun hút, ta chỉ có thể từ đây ngóng họa lầu tây
Sáu, tốt nhất đừng
có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau
Nhỡ đâu gặp gỡ lại
bơ vơ biết nối bước ai về
Bảy, tốt nhất
không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy
Gánh vác cả thế
gian, gánh nặng như núi
Tám, tốt nhất
không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi
Thỉnh thoảng lại
nghe tiếng mưa dưới ngô đồng đêm nào đó
Chín, tốt nhất
không phụ thuộc
Như vậy chẳng
sinh ra dựa dẫm
Người đông lao lực,
kẻ tây tiệc tùng, tự ý tùy lo sải cánh bay
Mười, tốt nhất
không tình cờ gặp mặt - mãi mãi không ở bên nhau
Nhạc hết, người
tan đi đi về về thương biệt ly
Người gặp ta hay
không gặp ta cũng đừng sầu đừng oán
Đã đành cùng người
quyết tình dứt ý
Tránh cảnh sinh tử
nhớ thương
Thà rằng quyết
tuyệt cùng chàng
Khỏi phải nói
chuyện sinh tử rồi tương tư
Có tương tư cũng
chỉ là vô ích, mười điều này xin gửi cho người....
Từng câu từng chữ
nghẹn ngào, nức nở, tiếng hát đứt quãng đầy đau đớn. Nàng vừa hát vừa khóc, đôi
mắt cay xè. Có đôi khi, cổ họng nàng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng. Thân
thể nàng run lên, cả thanh âm cũng run rẩy. Tim như bị ai bóp chặt, nghẹn đắng.
Thanh âm của nàng đứt quãng, khô khốc, nghẹn ngào. Nàng sợ, sợ rằng đây sẽ là lần
cuối nàng hát cho hắn nghe. Nếu hắn có thể bình an vô sự, nàng nguyện hát cho hắn
nghe cả đời. Nhưng là...nếu lỡ..
Bên ngoài phòng,
Nam Cung Nguyệt gục đầu vào ngực Doãn Tắc mà khóc, Huệ Phi cũng sụt sịt khóc
theo. Tiếng hát của Uyển Nghi vang trong đêm tịch mịch, nỉ non, đau đớn.
Khi tiếng hát vừa
dứt, Uyển Nghi cũng cúi gằm mặt xuống, nước mắt như suối tràn, không ngừng rơi
xuống. Nàng cơ hồ như khóc không thành tiếng, tiếng nói nghẹn nơi cổ họng. Trái
tim vốn chất chứa nhiều đau thương, giờ lại như bị ai đó xé toạc, rỉ máu. Mộ
Dung Phong yếu ớt muốn đưa tay lên lau nước mắt cho Uyển Nghi nhưng không thể,
vết thương ở ngực nhói lên, khiến hắn đau đớn, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên
khó nhọc, hắn chỉ có thể bất lực nhìn nàng.
" Đừng...đừng
khóc nữa...Ta...Uyển Nghi..ta không..không hề hối tiếc vì...những gì đã...làm
cho nàng...Ta...nếu...nếu có thể...kiếp sau...ta sẽ gặp nàng trước...Nếu...ta
không thể...đến trước..ta cũng sẽ nhất định...giành lại nàng...Ta...ta...yêu
nàng hơn...bất cứ ai...Uyển Nghi...Ta...yêu..."
Câu nói không thể
phát ra trọn vẹn, bàn tay thả lõng xuống, đầu nghiêng lệch về một bên, đôi mắt
nhắm nghiền, gương mặt Mộ Dung Phong nhợt nhạt nhưng thanh thản lạ kì. Hắn như
cây đàn đang ngân tiếng, đột nhiên bị đứt dây. Uyển Nghi bàng hoàng, đôi mắt mở
to, mọng nước, trái tim như cũng ngừng đập, nàng gào lên.
"
Khônggg..........."
Chap 102
Một câu nói của Bạch
Nhan như sét đánh ngang tai, Uyển Nghi cảm thấy như bị ai đó ném vào hầm băng,
một cơn lạnh thấu xương không ngừng dâng lên trong lòng, khiến máu trong người
nàng tưởng chừng như đông cứng trong phút chốc, nàng bàng hoàng nhìn hắn, sắc mặt
trắng bệch, lắp bắp.
"
Ngươi...ngươi nói cái gì? Là nói dối, ngươi đang nói dối phải không? "
" Loại chuyện
này có thể đem ra để đùa được sao? " Bạch Nhan thở dài thống khổ, nếu được,
hắn cũng ước rằng đây chỉ là một câu nói láo.
Cả căn phòng rơi
vào một mảnh yên lặng, Uyển Nghi cảm thấy đầu mình choáng váng, tai nàng ù đi,
trong đầu cứ ong ong câu nói của Bạch Nhan " tim nằm ở bên phải ",
" tim nằm ở bên phải "...
Vị thái y bắt mạch
xong, thở dài một tiếng, xếp gọn đồ nghề vào hộp, vừa làm vừa nói.
" Vị công tử
này nói đúng, tim của người này nằm ở bên phải. Suốt cả cuộc đời hành nghề y của
lão thần, đây là một trường hợp rất hiếm. Vết thương tuy chưa phạm đến tim,
nhưng cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu như không thể gắng gượng qua đêm nay
thì...aizz..."
Một cái lắc đầu
vô lực của thái y đủ để mọi người hiểu rõ. Bạch Nhan sắc mặt tái mét, ngồi khuỵu
xuống đất, Nam Cung Thiên và Nam Cung Việt chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, Uyển
Nghi gục đầu lên tay Mộ Dung Phong, khóc òa.
" Là tại ta,
tất cả là tại ta, xin lỗi, ta xin lỗi..."
Nàng cứ lặp đi lặp
lại mãi hai từ xin lỗi như sợ Mộ Dung Phong không nghe thấy, cảm thấy dù có nói
bao nhiêu lần cũng chẳng đủ. Người đáng chết phải là nàng, không phải hắn, nàng
sao có thể chấp nhận được khi nhìn thấy hắn phải chết thay cho nàng.
Để tránh kinh động
đến mọi người, cũng như để giấu kín việc Mộ Dung Phong bị thương, Nam Cung
Thiên cùng Nam Cung Việt quyết định đưa Mộ Dung Phong tới vương phủ để chăm
sóc. Đồng thời, Nam Cung Việt cũng gửi bồ câu đưa thư tới cho Tử Y, lập tức gọi
nàng về vương phủ.
Uyển Nghi sống chết
cũng không chịu rời khỏi Mộ Dung Phong, mặc cho mọi người hết mực khuyên can.
Không còn cách nào khác, Nam Cung Việt đành để Uyển Nghi ở trong phòng chăm sóc
cho Mộ Dung Phong, còn chính
mình cùng Nam Cung
Thiên và Bạch Nhan ra ngoài sảnh đường.
Bạch Nhan nắm chặt
nắm tay đặt trên mặt bàn, gần như gầm lên với Nam Cung Việt và Nam Cung Thiên.
" Các người
nói đi, tại sao hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt lại có thể để cho thích khách
lọt vào được? Hả? "
Nam Cung Thiên gõ
gõ tay lên mặt bàn, sắc mặt cổ quái.
" Đệ cũng cảm
thấy vậy, dù hôm nay đa số thị vệ đều được điều đến khu đại điện, nhưng mức độ
canh phòng nghiêm ngặt cũng tăng lên gấp đôi, không thể có chuyện để sát thủ lẻn
vào dễ dàng như vậy được. Hơn nữa, lại nhắm vào Uyển Nghi chứ không phải ai
khác, điều đó cho thấy, sát thủ có thể là thủ hạ của một người nào đó cũng tham
gia bữa tiệc. "
Nam Cung Việt trừng
mắt nhìn Nam Cung Thiên, mày kiếm dựng lên, thấp giọng nói.
" Ý đệ là gì
đây? "
" Hoàng
huynh. " Nam Cung Thiên không chút sợ hãi nhìn Nam Cung Việt " Hình
như Liễu Song Song mới có được một thủ hạ, do hoàng hậu của Kim quốc, cũng là tỷ
muội tốt của nàng_Tử Đinh Hương tặng cho thì phải. "
" Rầm
".
Nam Cung Việt tức
giận đập tay xuống mặt bàn, đứng bật dậy, hằm hằm nhìn Nam Cung Thiên.
" Đệ im đi,
Song Song không bao giờ làm những việc như vậy. "
Hôm nay, Tử Đinh
Hương cùng hoàng thượng của Kim quốc cũng tới, khi biết Liễu Song Song còn sống,
nàng vô cùng vui mừng. Hai người mừng mừng tủi tủi, nói với nhau đủ chuyện. Tử
Đinh Hương còn đặc biệt tặng cho Liễu Song Song hộ vệ thân tín của mình ở bên
Kim quốc để làm thuộc hạ cho Liễu Song Song nữa. Nhưng có đánh chết hắn, hắn
cũng không tin Song Song của hắn lại làm việc như thế, tuyệt đối không thể nào.
Nam Cung Thiên cười
lạnh, khinh mạn nhìn ra phía cửa.
" Đệ không cần
biết, chỉ cần để đệ truy cứu ra được, là ai cố tình *** hại Uyển Nghi thì đệ nhất
định không tha cho kẻ đó, dù người đó có là ai đi nữa. "
Nam Cung Thiên phất
tay áo đứng dậy, lạnh lùng bước ra ngoài.
" Hồi cung.
"
Sau khi Nam Cung
Thiên đi khỏi, Bạch Nhan cũng nheo mắt đứng dậy, thấp giọng.
" Nếu hoàng
thượng có mệnh hệ gì, Di quốc của các ngươi sẽ không được yên đâu. "
Bạch Nhan bỏ đi,
để lại một mình Nam Cung Việt trầm mặc trong phòng. Hắn cảm thấy vô cùng hoang
mang khi nghĩ rằng Liễu Song Song muốn lấy mạng Uyển Nghi. Nếu thực sự là như vậy,
hắn phải làm sao đây? Hắn biết, việc lần trước là do Uyển Nghi cố tình để rời
xa hắn. Hắn hiểu, một phần vì nàng không muốn tranh đấu, một phần là vì nàng thất
vọng với hắn. Nếu nàng đã làm vậy mà Liễu Song Song còn muốn lấy mạng nàng, như
vậy chẳng phải quá độc địa sao?
Cho tới đêm, Mộ
Dung Phong vẫn chưa tỉnh lại. Uyển Nghi vẫn cứ thế ngồi thẫn thờ bên giường bệnh,
thi thoảng lại nhẹ lau mồ hôi cho Mộ Dung Phong. Từng giây từng phút trôi qua đối
với nàng đều dài như một thế kỉ, nàng cứ chằm chằm nhìn gương mặt hắn không chớp
mắt, như sợ rằng chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ có chuyện không hay xảy ra vậy.
Bàn tay nàng nắm chặt tay hắn không rời. Toàn thân nàng lạnh toát, run lẩy bẩy.
Ánh nến vàng vọt, leo lét trong căn phòng càng khiến cho sắc mặt của Mộ Dung
Phong trắng bệch đến đáng sợ. Những người còn lại đều lo lắng đứng xung quanh,
lo cho Mộ Dung Phong cũng có, mà lo lắng cho Uyển Nghi cũng có, nhìn nàng hiện
giờ giống như một cái xác không hồn, cả ngày chỉ ngồi im như một pho tượng,
không ăn, không uống, chỉ ngồi im lặng.
Liễu Song Song đứng
cạnh Nam Cung Việt, che miệng ngáp, tỏ vẻ chán chường.
" Nam Cung
Việt, ta về phòng ngủ trước nhé. "
Nam Cung Việt khẽ
gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Uyển Nghi.
" Ừm, nàng
nghỉ ngơi sớm đi. " Dẫu sao thì chuyện của Mộ Dung Phong cũng chẳng liên
quan gì đến nàng.
Liễu Song Song ngái
ngủ quay trở về phòng, cũng chẳng thèm để tâm xem có bao nhiêu người đang nhìn
nàng đầy căm ghét. Mộ Dung Phong có chết hay không, nàng vốn chẳng hề để tâm, dẫu
sao thì nàng cũng không quen biết hắn.
Huệ Phi cũng che
miệng ngáp, tỏ vẻ mệt mỏi. Uyển Nghi ngước đôi mắt đã khóc đến sưng vù lên nhìn
nàng.
" Tỷ cũng mệt
rồi, mau về nghỉ ngơi đi, cả Nguyệt nhi nữa, mọi người về hết đi, để mình ta ở
đây được rồi. "
Huệ Phi khẽ lắc đầu
cười.
" Sao được
chứ? Muội mới là người vất vả nhất, muội mới là người cần nghỉ ngơi. Tỷ cực khổ
có một chút thì đã là gì chứ. "
Mộ Dung Phong lại
quay đầu, lấy khăn ướt lau trán cho Mộ Dung Phong, không nói gì. Từ sáng tới giờ,
nàng không ăn, không uống, cũng chẳng hề nghỉ ngơi, nàng cũng cảm thấy có chút
mệt mỏi, nhưng những gì mà nàng chịu đựng, đâu thể bằng Mộ Dung Phong đang đứng
giữa ranh giới sinh tử chứ?
Giờ tuất ba khắc,
Mộ Dung Phong bỗng khẽ cựa mình mở mắt, mọi người vội hấp tấp xúm lại gần.
" Hoàng thượng,
người cảm thấy thế nào rồi? " Bạch Nhan lo lắng hỏi.
Mộ Dung Phong yếu
ớt nhắm nghiền mắt lại, vết thương ở ngực khiến hắn đau đến mức không thể cựa
quậy được. Hắn thều thào.
" A...các
người...làm gì mà...xúm xít lại thế này...ra ngoài hết đi...ta...muốn...ở
cùng...với Uyển Nghi...a...đau quá..."
" Hoàng thượng,
người..." Bạch Nhan kêu lên, tỏ ý kháng nghị, nhưng đã bị Nam Cung Việt
cùng Nam Cung Nguyệt túm tay, kéo ra ngoài.
" Mau ra
ngoài đi, đừng ở trong này làm phiền bọn họ. "
Nam Cung Việt
không phải người vô tình, đứng trước tình cảnh này, hắn cũng không thể quá nhỏ
nhen. Nói không chừng...đây có thể là những lời cuối cùng bọn họ nói với nhau.
Cửa phòng nặng nề
đóng lại, trong phòng, chỉ còn lại Mộ Dung Phong cùng Uyển Nghi. Mộ Dung Phong
nhìn Uyển Nghi, khẽ gượng cười.
" Uyển Nghi.
"
" Ta đây, ta
ở đây. " Uyển Nghi nức nở nắm lấy tay Mộ Dung Phong, nàng gục đầu lên bàn
tay hắn, nước mắt lăn dài, rơi dọc theo cánh tay Mộ Dung Phong.
" Ta...lần
trước...ta đã...đã từng...được nghe nàng hát...Nàng...hát...hát...hay lắm...có..thể
hát cho...cho ta...nghe...một lần nữa...hay không? "
" Được, được,
ta hát, ta hát cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe bài gì, ta sẽ hát cho ngươi.
" Uyển Nghi gật đầu như bổ củi, nước mắt tuôn lã chã.
"
Tương..tương tư...thập giới..." Mộ Dung Phong yếu ớt cười, nụ cười nhợt nhạt.
Uyển Nghi sụt sịt,
đưa tay lên che miệng, cố nén tiếng khóc, gương mặt nàng thống khổ, đau đớn.
Nàng hít một hơi dài, cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh. Tiếng hát nức nở dần vang
lên.
Một, tốt nhất là
ko gặp, ko gặp sẽ ko yêu
Gió lạnh thổi tà
áo nhẹ bay, sầu vương cánh quạt
Hai, tốt nhất đừng
quen biết, ko quen sẽ chẳng tương tư
Ta giấu lòng
thương nhớ bên gối, sớm nay còn vệt nước mắt thấm qua
Ba, tốt nhất ko
làm bạn, ko làm bạn sẽ chẳng nợ nhau
Tiễn đi dứt khoát
cắt lìa, tránh một mối tơ vò khó thoát
Bốn, tốt nhất ko
thương, ko thương làm sao nhớ
Tình yêu đó dành
cho người chỉ xin được chôn chặt trong kí ức
Năm, tốt nhất
chưa từng yêu, ko yêu sẽ chẳng bao giờ chia tay
Cổng nặng nhà sâu
hun hút, ta chỉ có thể từ đây ngóng họa lầu tây
Sáu, tốt nhất đừng
có quan hệ gì, đã ko quan hệ hà cớ phải gặp nhau
Nhỡ đâu gặp gỡ lại
bơ vơ biết nối bước ai về
Bảy, tốt nhất ko
gây lỗi lầm, như vậy ko cần phụ rẫy
Gánh vác cả thế
gian, gánh nặng như núi
Tám, tốt nhất ko
hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi
Thỉnh thoảng lại
nghe tiếng mưa dưới ngô đồng đêm nào đó
Chín, tốt nhất ko
phụ thuộc
Như vậy chẳng
sinh ra dựa dẫm
Người đông lao lực,
kẻ tây tiệc tùng, tự ý tùy lo sải cánh bay
Mười, tốt nhất ko
tình cờ gặp mặt - mãi mãi ko ở bên nhau
Nhạc hết, người
tan đi đi về về thương biệt ly
Người gặp ta hay
ko gặp ta cũng đừng sầu đừng oán
Đã đành cùng người
quyết tình dứt ý
Tránh cảnh sinh tử
nhớ thương
Thà rằng quyết
tuyệt cùng chàng
Khỏi phải nói
chuyện sinh tử rồi tương tư
Có tương tư cũng
chỉ là vô ích, mười điều này xin gửi cho người.
Từng câu từng chữ
nghẹn ngào, nức nở, tiếng hát đứt quãng đầy đau đớn. Nàng vừa hát vừa khóc, đôi
mắt cay xè. Có đôi khi, cổ họng nàng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng. Thân
thể nàng run lên, cả thanh âm cũng run lên. Tim như bị ai bóp chặt, nghẹn đắng.
Thanh âm của nàng đứt quãng, khô khốc, nghẹn ngào, nàng sợ, sợ rằng đây sẽ là lần
cuối nàng hát cho hắn nghe. Nếu hắn có thể bình an vô sự, nàng nguyện hát cho hắn
nghe cả đời. Nhưng là...nếu lỡ..
Bên ngoài phòng,
Nam Cung Nguyệt gục đầu vào ngực Doãn Tắc mà khóc, Huệ Phi cũng sụt sịt khóc
theo. Tiếng hát của Uyển Nghi vang trong đêm tịch mịch, nỉ non, đau đớn.
Khi tiếng hát vừa
dứt, Uyển Nghi cũng cúi gằm mặt xuống, nước mắt như suối tràn, không ngừng rơi
xuống. Nàng cơ hồ như khóc không thành tiếng, tiếng nói nghẹn nơi cổ họng. Trái
tim vốn chất chứa nhiều đau thương, giờ lại như bị ai đó xé toạc, rỉ máu. Mộ
Dung Phong yếu ớt muốn đưa tay lên lau nước mắt cho Uyển Nghi nhưng không thể.
" Đừng...đừng
khóc nữa...Ta...Uyển Nghi..ta không..không hề hối tiếc vì...những gì đã...làm
cho nàng...Ta...nếu...nếu có thể...kiếp sau...ta sẽ gặp nàng trước...Nếu...ta
không thể...đến trước..ta cũng sẽ nhất định...giành lại nàng...Ta...ta...yêu
nàng hơn...bất cứ ai...Uyển Nghi...Ta...yêu..."
Bàn tay buông xuống,
ánh mắt nhắm nghiền, gương mặt Mộ Dung Phong nhợt nhạt nhưng thanh thản lạ kì.
Uyển Nghi bàng hoàng, đôi mắt mở to, mọng nước, trái tim như cũng ngừng đập,
nàng gào lên.
"
Khônggg..........."