Ads
Nước mắt đã cạn
khô, trái tim cũng đã chết, Nam Cung Việt cứ mãi ôm lấy Uyển Nghi như vậy. Hắn
siết thật chặt thân hình mảnh mai của Uyển Nghi trong vòng tay, nhưng thân thể
của nàng càng lúc càng lạnh, gương mặt cũng càng lúc càng tái nhợt. Tim hắn
đau, nhưng lại không thể khóc, trái tim của hắn dường như cũng chết theo nàng rồi.
Tiếng khóc của mọi
người vẫn cứ vang lên đều đều trong căn phòng, nức nở, thút thít... Huệ Phi đôi
mắt đỏ hoe, đột nhiên như người mất trí đẩy Nam Cung Nguyệt ra, lao ra khỏi
phòng, hướng tới Huệ viện mà chạy.
" Rầm!
"
Cánh cửa phòng bị
mở ra một cách mạnh mẽ, Huệ Phi một thân nhếch nhác, đầu tóc tán loạn, sắc mặt
tiều tụy, trắng bệch, nước mắt còn chưa kịp khô trên gò má nhợt nhạt. Nàng kích
động lao vào túm lấy Liễu Song Song, điên cuồng gào lên.
" Là ngươi,
là ngươi làm phải không? Chính ngươi đã hại Uyển Nghi. "
Liễu Song Song trừng
mắt, dễ dàng đẩy Huệ Phi ngã bệt xuống đất, lạnh lùng phủi tay áo.
" Ngươi đang
nói bậy bạ gì thế? Đừng có ngậm máu phun người. "
Huệ Phi ngã trên
nền đất lạnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, nỗi đau dường như quật ngã nàng,
khiến nàng tuyệt vọng. Nàng nghẹn ngào khóc.
"
Ngươi...chính ngươi đã hại chết Uyển Nghi, trả lại muội muội cho ta...trả lại
Uyển Nghi cho ta. "
Liễu Song Song
không nói gì, chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng. Huệ Phi dường như không còn sức lực,
cứ nằm rạp trên đất mà khóc đến lả cả người. Chỉ vài khắc sau, ánh mặt trời bao
phủ lấy cơ thể Huệ Phi liền biến mất, thay vào đó là cái bóng của một thân hình
cao lớn lực lưỡng. Nam Cung Việt đứng chắn giữa cửa, cơ thể cao lớn che hết ánh
nắng, gương mặt hắn nhợt nhạt, đôi mắt vằn lên những tia máu. Hắn lao đến túm lấy
hai vai Liễu Song Song, đau đớn hỏi.
" Là nàng
sao? Là nàng đã làm chuyện này sao? "
" Ta không
làm. " Liễu Song Song cười nhạt.
" Mau nói
cho ta biết, là nàng làm phải không? Chính nàng đã lén cho thuốc phá thai vào
thuốc của Uyển Nghi đúng không? Chính nàng hại chết nàng ấy, có phải không?
"
Bàn tay Nam Cung
Việt gia tăng lực đạo khiến Liễu Song Song phát đau. Nàng cố nén một cái nhíu
mày, nhếch môi cười lạnh, đáy mắt ánh lên một tia ngoan độc. Tử Vân nhìn thấy
tình cảnh đó, liền vươn tay bắt lấy cánh tay Nam Cung Việt.
" Vương gia,
thỉnh người buông tay. "
" Cút!
" Nam Cung Việt gầm lên " Tử Vân, ngươi mau tránh ra, đây không phải
việc ngươi có thể xen vào. "
Tử Vân vẫn không
hề nao núng, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay kìm giữ lấy tay Nam Cung Việt.
" Vương gia,
người là vương gia cao cao tại thượng, người đích thực là chủ nhân của nơi này.
Nhưng chủ nhân của Tử Vân, chân chính chỉ có Liễu chủ tử. Người không có quyền
ra lệnh cho thần. Vương gia, thỉnh người dừng tay. "
" Tử Vân.
" Liễu Song Song thấp giọng, nụ cười vẫn như thế, lãnh đạm, bình thản,
sóng mắt bình ổn như mặt nước phẳng lặng. " Ngươi tránh ra, để ta xem hắn
có thể làm gì ta? Nam Cung Việt, ngươi đừng quên ngươi còn nợ ta một đạo ân
tình. Uyển Nghi? Ta nói cho ngươi biết, ả và hài tử trong bụng ả chết là đáng lắm.
Dám tranh giành thứ thuộc về ta, tuyệt đối không thể có cái kết tốt đẹp. "
"
Aaaaa..." Nam Cung Việt đau đớn gầm lên, giống như một con thú dữ bị
thương. Nỗi đau cào xé trong tim hắn, khiến hắn không khống chế nổi bản thân.
Bàn tay mạnh mẽ tung một chưởng vào ngực trái của Liễu Song Song, tốc độ nhanh
đến mức dù Tử Vân đứng ngay bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Cùng lúc đó, tất
cả mọi người đều chạy đến, chỉ kịp nhìn thấy một màn chết chóc. Liễu Song Song
đôi mắt trợn to, phun ra một ngụm máu lớn, từ từ gục ngã, đôi mắt đẹp vẫn lãnh
đạm nhìn chăm chăm về phía hắn. Giây phút thân thể mảnh mai của nàng ngã xuống,
Tử Vân hoảng hốt đỡ lấy nàng, đau đớn, sợ hãi, lại có chút gì đó mất mát khiến
cho thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào.
" Chủ nhân.
"
Nhưng dù hắn có gọi
bao nhiêu lần, đôi mắt ấy cũng vẫn thế nhắm chặt, không hề mở ra.
Nam Cung Việt
toàn thân hư suyễn khuỵu xuống, nước mắt lặng lẽ rơi. Trả thù không khiến hắn cảm
thấy vui vẻ hơn, huống chi lại là người hắn đã từng yêu. Người hắn yêu nhất đã
rời xa hắn, một mình hắn sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Hắn đã làm khổ
nhiều người đến thế, cũng làm khổ chính bản thân mình, tưởng chừng như đã có thể
có được hạnh phúc, vậy mà...
Huệ Phi nhìn bộ dạng
của Nam Cung Việt, không khỏi cảm thấy đau lòng. Nàng một tay ôm ngực, vừa chậm
rãi lết đến bên cạnh Nam Cung Việt, vòng tay qua ôm lấy bờ vai cường tráng của
hắn.
" Vương gia,
đừng quá đau lòng. Vương gia, người còn thần thiếp mà. Thiếp không bao giờ rời
xa người, tuyệt đối không bao giờ rời xa người. "
Nam Cung Việt đau
đớn nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, suy yếu kêu lên.
" Đi hết đi,
tất cả cút hết cho ta. "
" Vương gia.
" Huệ Phi khóc nấc lên, đau lòng níu lấy tay Nam Cung Việt, không chịu rời
đi. Nam Cung Nguyệt và Tử Y đành phải tiến đến, vừa khóc vừa đỡ nàng dậy. Thân
thể Huệ Phi mềm oặt, dường như không đứng vững, phải vịn vào Tử Y và Nam Cung
Nguyệt mới có thể đứng dậy nổi, đôi mắt nàng đỏ hoe, lồng ngực phập phồng vì thở
dốc. Đi được một đoạn, nàng yếu ớt đẩy hai người họ ra, lẩm bẩm nói.
" Ta tự đi
được, đừng lo cho ta, mau quay lại xem vương gia ra sao rồi. "
Nói rồi, không để
hai người kịp phản ứng, nàng đã gắng sức lê từng bước về Đạm Tình cư. Cánh cửa
gỗ cọt kẹt mở ra, Huệ Phi bước chân vào phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại. Khi
cánh cửa vừa khép kín, nàng đưa tay lên lau sạch nước mắt vương trên gương mặt.
Nét tiều tụy hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt khả ái, dường như người mới vừa
rồi đau đớn khóc lóc không phải là nàng vậy. Nàng đưa tay sửa sang lại mái tóc
rối bời của mình, khoan thai tiến đến bên bàn trà, rót trà uống, khóc quá nhiều
khiến cho cổ họng nàng khô khốc, đôi mắt cũng có chút đau.
Từ sau bình
phong, một thân ảnh mặc y phục nha hoàn bước ra, cung kính cúi đầu trước Huệ
Phi.
" Chủ nhân,
nô tì làm việc tốt chứ ạ? "
" Tốt lắm,
xong việc rồi. "
Huệ Phi nhếch miệng
cười nhìn a hoàn làm việc tại trù phòng. Người này vốn dĩ là a hoàn trong phủ của
nàng trước khi nàng được gả tới cho vương gia. Sau một thời gian, người này
cũng tới phủ vương gia làm việc, nhưng chẳng ai biết được quan hệ của hai người.
A hoàn kia nở một
nụ cười đắc ý, nhìn Huệ Phi với vẻ sùng bái.
" Hai kẻ
ngáng đường chủ nhân đều đã chết cả. Từ giờ người có thể kê cao gối ngủ ngon rồi.
"
Huệ Phi cầm tách
trà lên, xoay nhẹ, ngắm nghía thứ chất lỏng sóng sánh bên trong, cười độc địa.
" Tuy rằng sẽ
chẳng dễ để vương gia quên được hai ả, nhưng chỉ cần diệt được chúng là ta đã cảm
thấy hài lòng lắm rồi. Ha ha ha...nha đầu Uyển Nghi đó từ đầu đến cuối vẫn luôn
một mực tin tưởng ta, còn luôn nghĩ ta là tỷ muội tốt. Chỉ cần ra vẻ đáng
thương một chút, thành tâm một chút là có thể khiến ả tin sái cổ. Còn tưởng rằng
ả thông minh lắm, cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ ngu ngốc. Ha ha ha..."
" Phải, quả
là rất ngu ngốc. " Một giọng nói âm lãnh quen thuộc vang lên khiến Huệ Phi
giật mình xoay người lại. Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra với những gương mặt quen
thuộc xuất hiện khiến cho Huệ Phi không khỏi choáng váng. Đây...đây....hãy nói
với nàng đây không phải sự thật đi. Tại sao loại chuyện này có thể xảy ra?
Nhưng nàng rõ ràng không phải đang bị ảo giác, càng không phải đang nằm mơ.
Không chỉ có Nam Cung Việt, Nam Cung Nguyệt, Tử Y, Doãn Tắc, Vũ Điệp, Tử Vân
đang cùng có mặt ở trước cửa phòng của nàng, mà còn có cả hai người vừa mới ngã
xuống ngay trước mắt nàng. Bảo nàng phải làm sao tin được đây? Uyển Nghi và Liễu
Song Song, cả hai người họ đều chưa chết.
Huệ Phi muốn tin
rằng đây không phải là sự thực, nhưng cảm giác choáng váng này khiến nàng bắt
buộc phải tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Đôi chân nàng lảo đảo lùi về
sau hai bước, bàn tay gắt gao túm lấy mặt bàn, những ngón tay cũng dần trở nên
trắng bệch. Đôi mắt to sưng mọng nhìn trừng trừng những người đứng trước mặt
mình, sắc mặt tái nhợt.
"
Ngươi...các ngươi..."
" Vẫn chưa
chết có phải không? " Uyển Nghi ngắt lời, mỉm cười, nhưng đáy mắt lại là một
mảnh lạnh lẽo. '' Ta đánh giá ngươi thấp quá rồi, khả năng diễn kịch của ngươi
còn khá hơn cả ta nữa. Suýt chút nữa ta đã bị lừa thật rồi. Khi Mai phi và Lan
phi bị hạ độc mà chết, và cả lúc Mộ Dung Phong bị ám toán, ta đã có ý nghi ngờ
ngươi vì ta không tin rằng Liễu Song Song lại hành động sơ suất đến vậy. Khi
ngươi suýt nữa bị độc chết, sự hoài nghi trong ta hoàn toàn tan biến, chính vì
vậy nên ta mới kích động đi tìm Liễu Song Song. Nhưng...có một điều cả ta và
ngươi đều không ngờ đến đó là giữa ta và Liễu Song Song có một mối liên hệ đặc
biệt. Cũng chính vì vậy mà ta mới nhận ra tâm địa độc ác của ngươi. Sao? cảm
giác bị người ta lừa gạt không quá tệ chứ? "
Uyển Nghi vốn đã
nghi ngờ Huệ Phi từ đầu, chỉ là nàng không dám chắc, lại không có chứng cứ. Khi
Huệ Phi bị trúng thạch cốt tán, nàng cứ nghĩ rằng nàng đã nghĩ oan cho Huệ Phi,
liền tức tối đi tìm Liễu Song Song, còn hiểu lầm Nam Cung Việt một trận. Nhưng
sau khi nói chuyện cùng Liễu Song Song, lại cẩn thận suy xét, nàng mới nhận ra
đây là một màn kịch. Thực ra thuốc độc không phải được hạ trước đó, mà được hạ
vào đúng thời khắc Huệ Phi cầm bánh lên, trong tay nàng đã có bôi sẵn thuốc độc
từ trước rồi. Hơn nữa, nàng ta đã tính toán rất kĩ. Tử Y vẫn còn ở trong phủ,
hoàn toàn có thể đến kịp lúc để giúp nàng ta giải độc, có thể nhân dịp này xóa
tan mọi nghi ngờ của Uyển Nghi, gia tăng lòng tin của mọi người đối với nàng. Lại
có thể vì thế mà tăng thêm tội trạng cho Liễu Song Song.
"
Ngươi..." Huệ Phi cười gằn " Thì ra ngươi vốn đã biết từ trước. Toàn
bộ mọi chuyện vừa xảy ra đều là một cái bẫy? "
" Đúng vậy.
" Uyển Nghi nhún vai, ánh mắt quét về phía a hoàn đứng sau lưng Huệ Phi. A
hoàn kia thấy tình thế xoay chuyển, vội xoay người muốn chạy trốn, nhưng chỉ vừa
mới quay lưng lại, còn chưa kịp chạy đi đã bị một cây kim bạc phi đến, cắm thẳng
vào đỉnh đầu. A hoàn kia không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng, liền gục xuống. Tử
Y lấy ra một chiếc khăn tay trắng, cẩn thận lau từng ngón tay thon dài của
mình. Nàng có thói quen lau tay sau mỗi lần giết người, dù bàn tay nàng chẳng hề
dính máu.
Huệ Phi nhìn những
người đứng trước mặt mình, căm phẫn mím môi, rồi đột ngột túm lấy tay Nam Cung
Nguyệt, xoay người nàng lại khiến nàng đưa lưng về phía mình, đồng thời nhanh
chóng rút ra cây trâm sắc nhọn cài ở trên đầu, dí vào cổ họng Nam Cung Nguyệt,
lớn tiếng la lên.
" Đứng im,
không ta giết nó! "
" Nguyệt
nhi. " Uyển Nghi hoảng hốt kêu lên, muốn lao đến nhưng đã bị Nam Cung Việt
nhanh chóng đưa tay cản lại. Uyển Nghi lo lắng nhìn cây trâm sắc nhọn đang dí
vào cần cổ trắng nõn của Nam Cung Nguyệt, trống ngực đập liên hồi. Để đề phòng
những trường hợp như thế này xảy ra nên nàng đã cẩn thận đứng núp sau lưng Nam
Cung Việt ngay từ đầu, nhưng nàng lại quên mất không dặn dò Nam Cung Nguyệt nên
làm như thế.
Huệ Phi cười gằn,
ánh nhìn sắc lạnh độc địa hướng về phía Uyển Nghi.
" Ta có chết,
cũng phải khiến cho các ngươi chìm trong đau khổ. Để các ngươi hứng chịu cảm
giác mất đi người mình yêu quý. "
" Huệ Phi,
thả Nguyệt nhi ra, chẳng phải ngươi hận ta lắm sao? Hãy để ta thay thế nó, đừng
làm tổn hại đến nó. " Uyển Nghi cố tìm cách thương lượng, dù nàng biết việc
này thật ngớ ngẩn. Nhưng sự lo lắng của nàng chỉ là thừa thãi, vì Nam Cung Nguyệt
vô cùng bình thản ngoáy lỗ tai, có chút khinh thường nói.
" Huệ Phi,
ván cờ của ngươi ngay từ đầu đã vô cùng tệ hại rồi. Ngay đến lúc này ngươi vẫn
luôn là một kẻ ngu ngốc. Sống trong dòng họ Nam Cung mà chẳng biết chút võ công
nào, vậy chẳng phải vô cùng mất mặt sao? "
Huệ Phi chưa kịp
kinh ngạc vì những gì Nam Cung Nguyệt nói thì bàn tay của nàng đã bị Nam Cung
Nguyệt nắm chặt lấy, nhanh nhẹn bẻ quặt ra sau, đồng thời đẩy nàng ngã nhào xuống
đất.
Không chỉ có Huệ
Phi kinh ngạc, mà có hai người cũng trợn mắt, há hốc mồm.
" Nguyệt
nhi, muội/ nàng biết võ công sao? "
Uyển Nghi cùng
Doãn Tắc gần như hét ầm lên, kinh ngạc. Nguyệt nhi biết võ công? Thật là một
chuyện khó tưởng tượng. Hơn nữa, còn có vẻ như rất cao siêu là đằng khác. Nam
Cung Nguyệt gãi gãi đầu, bối rối nói.
" Lạ lắm
sao? "
Không lạ mới có vấn
đề đó. Bao nhiêu lâu rồi, vậy mà đến giờ họ mới biết Nam Cung Nguyệt biết võ
công, lại còn tưởng nàng là nữ nhân yếu đuối. Huệ Phi không lường tới tình huống
này, mất đi con tin, nàng lập tức bị dồn vào ngõ cụt. Nàng tái mặt, lảo đảo đứng
dậy, bước chân lùi về phía sau, lại đụng phải tấm bình phong khiến nó đổ xuống.
Tiếng động vang lên khiến cho Uyển Nghi và mọi người lại sực nhớ ra, quay lại
nhìn Huệ Phi. Uyển Nghi nheo nheo mắt, thận trọng dò hỏi, điều mà nàng đã nghi
ngờ từ rất lâu.
" Huệ Phi,
chuyện của Liễu Song Song...cũng là do một tay ngươi gây nên đúng không? "
Trái tim của Nam
Cung Việt chấn động, hắn bàng hoàng nhìn về phía Uyển Nghi, lại nhìn về sắc mặt
tái nhợt của Huệ Phi, trong lòng cả kinh, chuyện này là thật sao? Vậy chẳng phải...hắn
đã hiểu lầm mẫu hậu sao?
Huệ Phi cười nhạt,
đôi mắt dại đi. Nàng đã chẳng còn gì để mất, cũng chẳng còn gì để che giấu nữa,
nàng vịn tay vào thành giường, cố gắng giữ cho bản thân mình đứng vững.
" Phải, chuyện
năm đó là do ta làm. "
Ngoại trừ Uyển
Nghi, Liễu Song Song và Tử Y _ những người vốn đã hoài nghi về sự thật năm ấy
thì tất cả mọi người đều cả kinh, trợn mắt há mồm. Kinh ngạc nhất chính là Nam
Cung Việt, tại sao hắn lại có thể nghi ngờ và mất đi lòng tin với mẫu hậu của hắn.
Tại sao hắn lại ngu ngốc hận thù người đã dưỡng dục và yêu thương hắn đến nhường
ấy? Mẫu hậu của hắn, đã vì hắn mà đau lòng biết bao? Hắn...trời ơi, hắn đã làm
gì thế này?
" Tại sao
đám hắc y nhân kia sau khi trúng dược của ta thì lại nói rằng do thái hậu làm?
" Tử Y giương mi hỏi. Dược của nàng đã hạ, tuyệt đối không thể có sai sót,
trong chuyện này nhất định phải có mánh khóe.
" Là ta đã
giả dạng làm cung nữ, nói dối đám hắc y nhân rằng ta phụng mệnh hành sự, giao
nhiệm vụ của thái hậu cho bọn họ. Vì ta có lệnh bài của thái hậu đã ban cho cha
ta, nên bọn chúng không chút mảy may nghi ngờ. Mọi chuyện đều nằm trong sự tính
toán của ta. Tuy rằng ta cũng không muốn, nhưng thái hậu là người duy nhất phản
đối gay gắt việc thành hôn của Liễu Song Song cùng vương gia, hơn nữa, khi bị
phát hiện thì vương gia cũng không thể truy cứu, vì vậy ta chỉ có thể đem mọi tội
lỗi đổ hết cho người. "
Nam Cung Việt như
phát điên khi nghe Huệ Phi thú nhận, hắn gầm lên, muốn lao đến, dùng một chưởng
lập tức kết liễu tính mạng của Huệ Phi. Nhưng hắn chưa kịp làm điều đó, Huệ Phi
đã nhanh chóng đưa cây trâm lên dí vào cổ mình. Nam Cung Việt chững lại, đôi mắt
vằn đỏ nhìn Huệ Phi.