Ads
Uyển Nghi không hiểu Nam Cung Việt lên cơn điên gì mà cưỡi
ngựa không ngừng nghỉ, ngoài những lúc dùng bữa và đi vệ sinh ra thì đều là ngồi
trên lưng ngựa hại cô đau mông muốn chết. Kể cả những lúc buồn ngủ cũng chỉ biết
ôm chặt lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn mà ngủ, thành ra giấc mơ của cô cũng
" rung rinh " như gặp phải động đất luôn. Hắn chịu được, cô cũng có
thể chịu được, nhưng người khác thì không chịu được nha. Tề Dương thể lực khỏe
mạnh, đương nhiên cũng không có vấn đề gì nhưng Hỷ nhi và những binh sĩ kia thì
chịu hết nổi. Cuối cùng thì chỉ có Nam Cung Việt đưa cô về trước, còn Tề Dương
đưa Hỷ nhi về sau.
" A, khoan đã, vào hoàng cung một lát đi, ta muốn gặp mẫu
hậu. "
Vừa trở về tới kinh thành, Uyển Nghi đã kích động nắm lấy
tay Nam Cung Việt. Cô bỏ đi đã mấy ngày rồi, mẫu hậu chắc chắn là rất lo lắng
cho cô. Nam Cung Việt nghe tới hai chữ " mẫu hậu " trong lòng cảm thấy
không thoải mái nhưng vẫn phải miễn cưỡng xoay ngựa, hướng về phía hoàng cung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Mẫu hậu " Uyển Nghi chạy ngay tới Ngọc Lộ cung,
hô to một tiếng. Nam Cung Việt chán ghét phải gặp mặt Vương Ngọc thái hậu nên
chỉ đứng ngoài.
Vương Ngọc thái hậu nằm trên tràng kỉ, một tay đỡ đầu, mắt
nhắm nghiền lại dưỡng thần, nét mặt có phần tiều tụy. Vừa nghe thấy giọng nói
quen thuộc, bà mở to đôi mắt kinh ngạc. Kích động chạy đến ôm lấy Uyển Nghi,
đôi mắt đã hơi ươn ướt.
" Uyển Nghi, cuối cùng con cũng đã trở về rồi. Mấy ngày
nay con đã đi đâu vậy? Mẫu hậu rất nhớ con. "
" Mẫu hậu, con xin lỗi người. Oa oa, sau này con sẽ
không bỏ người mà đi nữa đâu. " Uyển Nghi nghẹn ngào ôm chầm lấy Vương Ngọc
thái hậu. Cô sẽ không bỏ người mẹ hiền dịu này nữa đâu a. Vả lại, dù cô có muốn
thì e rằng cả đời cũng không thể rời khỏi Nam Cung Việt được nữa, hắn nhất định
sẽ không để cô chạy thoát.
" Ngoan, như vậy là tốt rồi. Nào, để mẫu hậu xem con.
" Vương Ngọc thái hậu run run sờ sờ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển
Nghi. Mấy ngày nay bà lo lắng cho cô đến không ăn không ngủ, cả người tiều tụy
hẳn đi. Giờ thấy cô trở về an toàn bà mới yên tâm.
" Oa, mẫu hậu " Uyển Nghi lại định nhào lên ôm
Vương Ngọc thái hậu một lần nữa thì bàn tay đã bị ai đó tóm lấy, lôi đi xềnh xệch.
" Oái, Này, Nam Cung Việt ngươi làm cái trò gì thế hả ?
" Uyển Nghi lúc đầu là giật mình, sau đó đến bàng hoàng, cuối cùng là tức
giận hét toáng lên.
" Nói chuyện xong rồi, đi " Nam Cung Việt chỉ lạnh
lùng đáp, không thèm để ý đến khuôn mặt Uyển Nghi đang nhăn nhó cực kì khó coi.
" Cái gì mà xong ? Ta mới nói với mẫu hậu được có một
câu. Sao ngươi lại có thể vô lí thế hả. Này, thả ra, này....." Tức chết,
thật là tức chết cô mà.
" Bớt nói nhảm đi, ngươi đã biết bà ta vẫn khỏe mạnh,
bà ta cũng đã biết ngươi đã trở về an toàn, vậy là được rồi, lắm lời làm gì ?
"
" Nói vậy mà cũng nói được hả. Bỏ ra, ta muốn ở lại với
mẫu hậu mà, bỏ ra....aaaaaaaaaaa.........." Uyển Nghi tức giận đấm lia lịa
vào lưng Nam Cung Việt nhưng lưng hắn vạm vỡ, rắn chắc, đánh hắn hắn cũng chẳng
thấy đau, ngược lại tay cô thì đau muốn chết. Bộ lưng hắn làm bằng thép sao trời
?
Nam Cung Việt không thèm đôi co nhiều với Uyển Nghi nữa, cứ
kéo cô đi xềnh xệch, mặc cho cô huyên náo, la hét ầm ĩ cả hoàng cung.
Vương Ngọc thái hậu chỉ mỉm cười, bắc tay lên miệng làm loa
gọi với theo " Uyển Nghi, sau này rảnh rỗi nhớ đến thăm ta. "
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nam Cung Thiên sải từng bước lớn đến Ngọc Lộ cung, phong
thái bình thản, tiêu diêu nhưng thực ra lại rất vội vã, trên mặt không giấu nổi
sự nóng vội, khóe môi còn vương lại một nụ cười.
" Mẫu hậu, nhi thần nghe nói Uyển Nghi tới đây tìm người
? "
" Đúng vậy, nhưng nó lại vừa bị Việt nhi kéo đi rồi.
" Vương Ngọc thái hậu mỉm cười đáp.
" Đi rồi ? " Nam Cung Thiên ngạc nhiên, trong mắt
thoáng một tia đau đớn và thất vọng, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại, không
kịp để ai trông thấy.
" Đã làm phiền mẫu hậu rồi, nhi thần nghe thấy cô ấy đã
trở về nên muốn ghé qua xem sao. Nếu cô ấy đã rời đi rồi thì nhi thần xin phép
cáo lui. Mẫu hậu cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi ạ. " Nam Cung Thiên nở một nụ cười
gượng gạo rồi chắp tay lui ra.
" Thiên nhi, nó vừa mới đi chưa được bao lâu, nếu con
muốn gặp nó thì tới phủ vương gia tìm đi, giờ này chắc nó cũng đã về rồi.
" Vương Ngọc thái hậu nhìn theo Nam Cung Thiên nhẹ giọng nói. Bà còn không
hiểu đứa con mình sinh ra sao ?
" Nhi thần nghe nói cô ấy tới đây nên đến xem thôi, dẫu
sao thì mấy ngày hôm nay cả cấm vệ quân và binh lính đều bị điều động để đi tìm
cô ấy. Nhi thần cũng sắp bị hoàng huynh bức đến phát điên luôn. Giờ cô ấy đã trở
về thì hoàng huynh không cần lo lắng nữa , hơn nữa cũng có thể giúp nhi thần
phê duyệt tấu chương rồi ha ha..." Nam Cung Thiên nở một nụ cười sáng lạn,
tựa hồ như vô cùng thoải mái, đem hết mọi tâm sự giấu trong lòng. Xoay người rời
đi.
Vương Ngọc thái hậu khẽ thở dài, lẽ nào bà đã nghĩ quá nhiều
rồi sao ?
Nam Cung Thiên trầm tư đi dạo trong ngự hoa viên, bàn tay khẽ
mở hé ra, bên trong là một bông hoa đào được ép khô. Hắn ngửa mặt lên trời, khẽ
thở dài một tiếng thống khổ. Hắn cứ nghĩ sẽ đè nén được tình cảm trong lòng, sẽ
có thể quên. Nhưng hắn lại không quên được nữ nhân cùng hắn đi dạo trong vườn
đào ấy, hắn còn giúp nàng nhặt bông hoa vương trên đầu xuống.
Sau khi trở về, hắn đem bông hoa giấu trong lòng bàn tay đi
ép khô, ngày đêm nâng giữ như báu vật. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cả hơi thở thơm
mùi hoa đào của nàng đều đi vào giấc mơ của hắn. Hắn nhận ra, dù không được gặp
nàng nhưng tình cảm của hắn dành cho nàng ngày càng sâu đậm, không cách nào vứt
bỏ.
Khi hắn nghe tin nàng mất tích, trong lòng hắn như có lửa đốt.
Hắn muốn vất bỏ tất cả, vứt bỏ đi nhiệm vụ của một hoàng đế phải làm để đi tìm
nàng, nhưng, hắn đã không thể làm vậy. Vừa nghe tin nàng trở về, tâm trạng của
hắn rất kích động, hắn gần như muốn bay đến Ngọc Lộ cung để được nhìn thấy
nàng, được nghe tiếng cười vui vẻ của nàng. Chỉ một chút thôi cũng được, để tim
hắn đỡ đau. Nhưng nàng đã đi rồi, quá chóng vánh, hắn thậm chí còn chưa thể
nhìn nàng lấy một lần.
Hắn là một hoàng đế, ngày nào xung quanh hắn cũng có rất nhiều
mỹ nhân luôn tìm cách để lấy lòng hắn, nhưng đối với họ, hắn chỉ có sự chán
ghét. Chỉ có nàng, một nữ nhân mạnh mẽ đã dám tát hoàng huynh của hắn, một nữ
nhân đáng yêu đi cổ vũ cho hắc y nhân muốn ám sát hắn, một nữ nhân nhí nhảnh nhảy
cùng với Nguyệt nhi, một nữ nhân dịu dàng đi cùng hắn dưới tán hoa đào. Chỉ có
nàng, khiến tim hắn rung động. Cũng chỉ có nàng, khiến tim hắn đau.
Hắn vẫn luôn đi tìm một nữ nhân có thể khiến hắn yêu, nhưng
đến khi hắn tìm thấy nàng thì nàng lại không thể thuộc về hắn. Hắn hít một hơi
thật sâu, cố gắng khôi phục vẻ bình thường. Hắn phải quên, quên một người không
thể ở bên cạnh hắn.