Ads
Sau cái chết của
Lan phi và Mai phi, vương phủ tổ chức tang lễ khá long trọng cho cả hai người,
vì dẫu sao họ cũng có xuất thân từ gia đình quyền quý. Trong dân gian cũng có
nhiều lời đồn đại, bàn tán không hay về cái chết của họ, nhưng ai cũng sợ vạ miệng
nên lời đồn cũng nhanh chóng chìm xuống. Liễu Song Song vẫn nhàn nhã sống trong
vương phủ, vì hôn sự trước đây của nàng và Nam Cung Việt vẫn chưa thực sự hoàn
thành. Vì vậy cả hai người đã chọn ngày lành để thành thân lại một lần nữa. Tuy
rằng Liễu Song Song đã phát hiện ra Nam Cung Việt đang lưỡng lự với quyết định
của mình, nhưng điều đó cũng chẳng làm nàng bận tâm nhiều. Chỉ có Huệ Phi và
Nam Cung Nguyệt là tỏ thái độ hằn học thấy rõ mỗi lần nhìn thấy Liễu Song Song.
Một ngày cuối
tháng ba, khi nỗi nhớ trong lòng Uyển Nghi đã phần nào nguôi ngoai, Nam Cung
Thiên đột nhiên tới phủ thừa tướng tìm nàng.
" Hôm nay
hoàng thượng tới tìm thần chẳng hay là có việc gì? " Uyển Nghi khách sáo hỏi.
Nam Cung Thiên
nhìn nàng, khẽ lắc đầu.
" Uyển Nghi,
không cần khách sáo như vậy, cứ xử sự với ta như trước kia là được rồi. "
Uyển Nghi hơi cúi
đầu, cười buồn, giống như lúc trước ư? E rằng nàng không có được phúc phận đó.
Có những thứ khi đã tan vỡ sẽ hoàn toàn không thể hàn gắn được nữa. Giờ nàng
không còn nói chuyện với tư cách là tẩu tử và hoàng đệ, mà là thần tử nói chuyện
với đức quân vương của mình.
Uyển Nghi xoay
người, nhìn chăm chăm xuống mặt hồ, tóc dài phiêu tán, hồng y nhẹ nhàng bay như
một cánh hoa mỏng manh. Dáng lưng của nàng nhỏ bé, cô độc, ánh dương chiếu thẳng
vào nàng, bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé, khiến cho nàng giống như đang tỏa ra ánh
hào quang chói mắt.
Nam Cung Thiên
nhìn dáng lưng của Uyển Nghi, lòng đau nhói, mày kiếm khẽ nhíu. Lần đầu tiên, hắn
nhìn thấy nàng cô đơn như vậy, lãnh đạm, thờ ơ. Hắn nhớ, nàng có một nụ cười rất
rực rỡ, một nụ cười chói lòa và tươi sáng như ánh mặt trời, nụ cười vô lo và
trong sáng, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của nàng, tinh thần hắn lại trở nên phấn
chấn hơn rất nhiều. Uyển Nghi trong tâm trí hắn là người hay đùa nghịch, lém lỉnh
và thông minh, nàng cũng giống như Nam Cung Nguyệt_muội muội của hắn, rất đáng
yêu và nghịch ngợm. Nhưng...giờ nàng giống như một người hoàn toàn khác. Từ ánh
mắt, tới thái độ đều tỏ ra lãnh đạm, lạnh lùng, nụ cười cũng đã không còn rạng
rỡ. Hắn cảm thấy hoàng huynh của hắn như đã hủy hoại một con người, lại là người
hắn yêu, làm sao hắn có thể chịu nổi chứ?
Nam Cung Thiên thở
dài, bước tới gần Uyển Nghi, nắm lấy hai bờ vai mảnh dẻ của nàng, xoay người
nàng lại đối diện với mình.
" Uyển Nghi,
hứa với ta, đừng bao giờ nói với ta những điều tương tự như vậy. Dù nàng và
hoàng huynh của ta không còn quan hệ, thì nàng vẫn là bằng hữu của ta. Hiểu chứ?
"
Uyển Nghi hơi ngạc
nhiên nhìn Nam Cung Thiên, lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt hắn mãnh liệt và
cương quyết như vậy. Môi mỏng của nàng khẽ nhếch, muốn nói gì đó nhưng lại
thôi, nàng mím môi, khẽ gật gật đầu.
Nam Cung Thiên
hài lòng, mỉm cười buông nàng ra, dịu dàng xoa xoa đầu nàng. Uyển Nghi cớ hơi
chút ngây ngẩn nhìn nụ cười của hắn, một nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng như gió
xuân, đây mới là thái độ thường thấy của hắn.
" Vậy...huynh
đến tìm ta có việc gì. "
Uyển Nghi ngượng
ngùng né tránh ánh mắt của Nam Cung Thiên, khẽ xoay người thoát khỏi bàn tay của
hắn. Nam Cung Thiên không cảm thấy phật ý cho lắm, hắn dịu dàng nhìn Uyển Nghi.
" Trung tuần
tháng sau là lễ sinh thần của mẫu hậu, trong cung đã bắt đầu chuẩn bị rồi, ta đến
mời nàng, tới ngày đó liệu có thể đến tham dự không? "
" Ta liệu có
tư cách để đến không? " Uyển Nghi hơi hơi ngước mắt, e dè hỏi Nam Cung
Thiên, khiến hắn bật cười.
" Sao lại
không? Tốt xấu gì nàng cũng là ái nữ của Dương thừa tướng, cũng là người được mẫu
hậu sủng ái nhất, sao lại không có tư cách chứ? "
" Vậy...loại
chuyện này chỉ cần sai người mang thiệp tới là được thôi mà. "
" Ta muốn
đích thân đến mời nàng. Hơn nữa...ta cũng muốn gặp nàng. "
Nam Cung Thiên dịu
dàng nhìn Uyển Nghi, ánh mắt chứa đựng tình cảm mãnh liệt, như xoáy sâu vào tâm
trí Uyển Nghi, khiến nàng cảm thấy bối rối, nàng xoay người tránh ánh nhìn của
hắn, nhưng vẫn có cảm giác lưng mình gai lạnh. Lần đầu tiên nàng thấy hắn kì lạ
đến như vậy.
" Được...được
rồi, ta nhất định sẽ đến. "
" Được, ta
chờ nàng. "
Khi Nam Cung
Thiên đã đi khỏi, Uyển Nghi cảm thấy chân mình mềm nhũn, không cách nào chống đỡ
nổi cơ thể, liền ngồi sụp xuống. Nàng đưa tay lên giữ chặt lồng ngực của mình,
cố đè nén, không cho trái tim mình run rẩy. Nàng cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt
kì lạ của hắn. Nàng đang trốn tránh, trốn tránh ánh mắt mãnh liệt ấy.
Ngày sinh thần của
Vương Ngọc thái hậu, Uyển Nghi dậy thật sớm. Nàng mở cửa số, đón nhận làn gió sớm
mai phả vào mặt. Cửa phòng " cạch " một tiếng mở ra, Vũ Điệp bê một
chậu nước vào, đặt trên bàn.
" Tiểu thư
đã dậy rồi sao? Hôm nay người dậy sớm thật đấy. " Hôm nào nàng cũng phải gọi
khản cả cổ, Uyển Nghi mới chịu dậy làm nàng mệt muốn chết.
Uyển Nghi xoay
người, vuốt vuốt mái tóc dài của mình. Nhẹ nhàng tới bên bàn ngồi.
" Điệp nhi,
chuẩn bị cho ta một bộ đồ thật đẹp, đẹp nhất trong tủ đồ của ta, làm cho ta kiểu
tóc thật đẹp, ta muốn hôm nay, mình phải thật lộng lẫy. "
" Dạ, người
cứ để đó cho em. " Vũ Điệp bị khí thế của Uyển Nghi ảnh hưởng, vô cùng hào
hứng.
Nam Cung Việt, Huệ
Phi, Liễu Song Song và Nam Cung Nguyệt đến từ sớm, đi tới đâu, họ cũng đều nhận
được sự chỉ trỏ và những lời bàn tán của những người xung quanh. Một người tưởng
như đã chết năm năm trước, giờ đột nhiên lại trở về, còn gây ra bao sóng gió,
đương nhiên sẽ gợi không ít sự tò mò. Tuy nhiên chỉ cần Nam Cung Việt nhàn nhạt
liếc qua một cái là tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hướng mắt ra nơi
khác, không dám hó hé. Ánh mắt của hắn như một con dao sắc bén, sẵn sàng băm vằm
người khác ra làm trăm mảnh, trí tò mò thì lớn thật, nhưng sao có thể quan trọng
hơn tính mạng của chính bản thân mình chứ.
Nam Cung Việt lạnh
lùng hừ mũi, xem ra những người này cũng biết điều, nếu còn dám bàn tán chỉ trỏ
nữa, hắn không dám đảm bảo sẽ không móc mắt họ đem cho chó ăn. Đi được thêm vài
bước, nghe thấy tiếng xôn xao phía sau, Nam Cung Việt cảm thấy thật bực mình,
đám người này thật không biết tốt xấu, vẫn lắm lời sau lưng hắn. Xem ra không dạy
cho họ một bài học thì họ vẫn chưa biết thế nào là sợ. Hắn trừng mắt, xoay người
lại, và...hóa đá.
Từ đại môn, Uyển
Nghi đang khoan thai tiến vào. Nàng mặc một thân y phục màu đỏ rực rỡ, nhẹ
nhàng, phiêu dật. Mái tóc dài được khéo léo tết từng lọn nhỏ, sắp xếp thành
hình một đóa hoa ở sau đầu, một vài lọn tóc được tết nhỏ, buông xo trước ngực,
phía trên gáy cài một dải ruy băng bằng lụa, tiệp màu với y phục. Gương mặt
trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng hồng, mịn màng, môi đỏ mọng. Phong thái kiêu
hãnh, trên gương mặt lại mang chút man mác buồn, toàn thân phát ra một loại khí
chất cao quý, sang trọng. Nàng không chỉ đơn thuần là đẹp, mà còn quyến rũ, cuốn
hút. Nàng bước tới đâu, liền thu hút mọi ánh nhìn đến đấy. So với lần trước
cùng Nam Cung Việt đến tham dự sinh thần của Nam Cung Thiên, lần này nàng càng
đẹp hơn gấp bội phần.
Từ đằng xa, Uyển
Nghi đã trông thấy Nam Cung Việt đứng cạnh bên Liễu Song Song. Tim nàng đập mạnh,
mồ hôi túa ra, nàng nắm chặt nắm tay, cố giữ bản thân bình tĩnh. Nàng chính là
muốn dùng bộ dạng mê hồn nhất đến gặp hắn, thật bình thản đối diện với hắn. Để
cho hắn thấy rằng, không có hắn, nàng vẫn sống tốt, còn là sống rất vui vẻ kìa.
Một mặt, nàng cũng muốn cho Liễu Song Song thấy, nàng không phải là người dễ bắt
nạt, nàng mạnh mẽ hơn ai hết, không lí nào nàng lại bại trận trước nàng ta được.
Nam Cung Nguyệt
nhìn thấy Uyển Nghi, mừng rối rít, vội chạy đến bên cạnh khoác tay Uyển Nghi.
Uyển Nghi mỉm cười với Nam Cung Nguyệt, tỷ tỷ muội muội tình thân dắt nhau tiến
vào.
Khi Uyển Nghi tiến
tới gần Nam Cung Việt, hắn cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh và mạnh, lồng ngực
khó chịu như có ai đó lấy dao găm vào, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Không ai biết, hằng đêm hắn đều phải mượn rượu để giải sầu, để quên đi nỗi nhớ
nàng da diết, quên đi những gì mà hắn đã làm đối với nàng, làm nàng tổn thương
biết bao nhiêu. Hắn muốn quên những lời nói hằn học mà chính mình đã nói ngày
hôm đó, quên cả ánh mắt ngập tràn đau đớn cùng cừu hận mà nàng nhìn hắn.
Hắn hối hận, hối
hận vì đã đuổi nàng đi, vì đã quá ích kỉ mà làm tổn thương nàng. Giá như ngày
đó, hắn không vì ghen tuông mà đuổi theo nàng, để nàng cùng với Mộ Dung Phong tới
Nguyệt quốc, có lẽ nàng sẽ không phải đau khổ nhiều như thế. Khoan, hắn vừa
nghĩ gì thế? Hắn ghen sao? Nam Cung Việt có chút sững sờ trước suy nghĩ của
chính mình. Hắn ghen? Ngày đó...là vì ghen sao? Vì ghen nên mới khó chịu khi
nàng thân cận cùng nam nhân khác, vì ghen nên mới không đành lòng để nàng rời
xa mình? Phải chăng, hắn đã dành tình cảm cho nàng nhiều hơn hắn nghĩ, không chỉ
đơn thuần là rung động nữa, mà chính là yêu? Nếu hắn thật sự yêu nàng, vậy thứ
tình cảm của hắn với Liễu Song Song là như thế nào? Hắn sao có thể cùng một lúc
yêu hai người?
Uyển Nghi cùng
Nam Cung Nguyệt đã tới gần chỗ hắn đang đứng, nàng liếc nhìn hắn cùng Liễu Song
Song, mỉm cười. Nụ cười nửa miệng đầy lạnh lùng cùng khinh thường. Nàng nhanh
chóng đi lướt qua hắn, vạt áo sượt qua tay hắn, khiến hắn như muốn giữ lại,
nhưng bàn tay lại cứng đờ, không cách nào cử động.
Nam Cung Việt cảm
thấy bản thân mình thật choáng váng. Hô hấp khó khăn, ngực như bị ai đó đè nặng,
thực sự rất khó chịu. Bàn tay hắn vô thức siết chặt lấy tay Liễu Song Song, khiến
nàng cảm thấy có chút đau, khẽ nhíu mày, nhưng đôi mắt nàng lại vì hành động của
hắn mà tối đi một chút, lạnh lẽo như đêm mùa đông.
Chẳng biết là vô
tình hay hữu ý, vị trí ngồi của Uyển Nghi lại đối diện với Nam Cung Việt. Liễu
Song Song, Nam Cung Nguyệt, Huệ Phi theo thứ tự ngồi bên cạnh Nam Cung Việt. Uyển
Nghi nhìn bao quát toàn bộ những người tới dự tiệc, đều là những gương mặt quen
thuộc mà nàng đã gặp qua. Không ngoài dự đoán của nàng, Mộ Dung Phong cùng Bạch
Nhan cũng có mặt, hắn ngồi cách nàng chỉ vài bàn tiệc.
Đến giờ thìn ba
khắc, một đạo thanh âm rành rọt vang lên.
" Thái hậu
giá đáo, hoàng thượng giá đáo. "
Tất cả mọi người
đồng loạt đứng dậy, chắp tay cúi chào.
" Hoàng thượng
vạn tuế, vạn vạn tuế. Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế. "
" Bình thân
cả đi. "
Vương Ngọc thái hậu
khoát tay, giọng nói uy nghiêm mà trầm ấm. Mọi người nghe lệnh, lập tức đứng thẳng
dậy, từ tốn ngồi xuống.
Tiệc sinh thần,
quanh đi quẩn lại cũng chỉ là người này chúc, chúc xong lại tới người khác
chúc, lời chúc cũng chỉ vạn thọ an khang, bách niên giai lão, sức khỏe dồi dào,
mệnh cao hơn trời, v v... Chúc xong thì sẽ đến tiết mục ca múa, đàn, hát, rồi
người này ăn, người kia chúc rượu. Uyển Nghi chủ yếu chỉ ngồi xem, thi thoảng lại
đưa chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ. Dù không nhìn xung quanh, nàng cũng cảm nhận
được ba cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm. Một của Mộ Dung Phong, một của Nam
Cung Thiên, và người cuối cùng không ai khác chính là Nam Cung Việt.
Khi tất cả mọi
người đã ngà ngà say, không khí vô cùng náo nhiệt, đột nhiên Nam Cung Thiên đứng
dậy, cất giọng.
" Chúng ái
khanh. " Chất giọng ấm áp trầm khàn của Nam Cung Thiên vang vọng, len lỏi
vào trái tim Uyển Nghi, khiến gương mặt nàng thoáng chút ửng hồng, nàng đang nhớ
đến thái độ kì lạ của hắn ngày hôm qua. " Ngày hôm nay, ngoài việc tổ chức
mừng sinh thần cho mẫu hậu, trẫm còn có một việc muốn bố cáo với mọi người. Đó
là...trẫm muốn lập hậu. "
Lời nói của Nam
Cung Thiên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Vương Ngọc thái hậu và Nam
Cung Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn thích thú, Vương Ngọc thái hậu cảm thấy vô
cùng hài lòng, rốt cuộc hài nhi của bà cũng đã muốn yên bề gia thất rồi. Nam
Cung Việt nhíu mày, đặt chén rượu xuống bàn, ánh mắt trầm tư. Các vị văn võ bá
quan trong triều thì xôn xao bàn tán. vô cùng vui mừng. Uyển Nghi cũng cảm thấy
mừng thay cho hắn, một mặt, nàng cũng muốn biết nữ nhân may mắn đó là ai. Nhưng
sao nàng lại cảm thấy bất an như vậy?
" Chúc mừng
hoàng thượng, cung hỷ, cung hỷ. " Một lão thần đã cao tuổi, râu tóc bạc
như cước, lập cập đứng dậy, chắp hai tay vái lấy vái để " Chẳng hay, đó là
thiên kim nhà đại quan nào ạ? "
Nam Cung Thiên mỉm
cười, ánh mắt quét khắp xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Uyển Nghi.
" Đó là ái nữ
của cố thừa tướng Dương Viễn Hạ_Dương Uyển Nghi. "