Ads
"
A...ân...không phải chỗ đó "
" Chỗ này ?
"
" Không phải,
xuống dưới chút nữa "
" Đây sao ?
"
" Gần tới rồi,
xuống chút nữa thôi... a...a....đúng là chỗ đó...dùng sức một chút..."
" Thế này được
chưa ? "
"
A..ân..đúng là như vậy....thực thoải mái....."
Uyển Nghi lim dim
đôi mắt, thỏa mãn tận hưởng sự khoái cảm đang truyền đến, toàn thân tê dại như
có dòng điện chạy qua. Nam Cung Việt ở trên người Uyển Nghi, vầng trán lấm tấm
mồ hôi, đang cố gắng dùng sức.
" Rầm"
Cửa phòng bị đạp tung, Nam Cung Nguyệt sốt sắng chạy vào " Hoàng huynh, tỉ
tỉ mất tích rồi, ớ... "
Nam Cung Nguyệt
chạy thẳng vào phòng, vừa kịp phun ra một câu, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước
mắt thì lập tức đứng hình. Cả Nam Cung Việt và Uyển Nghi đang quay lưng lại
phía nàng, đều đang trong tình trạng lõa thể
" A, xin lỗi,
hai người cứ tiếp tục đi, muội không làm phiền nữa. Ha ha.. "
Nam Cung Nguyệt lập
cập đóng cửa lại, chạy biến mất, mặt đở như quả cà chua, tim đập chân run.
Aizzz....vừa nãy tới nàng phòng Uyển Nghi, tìm đi tìm lại cũng không thấy đâu,
khắp vương phủ tuyệt nhiên không thấy bóng dáng. Nàng cứ tưởng tỉ tỉ của nàng mất
tích rồi chứ. Ai mà ngờ đâu hoàng huynh yêu dấu của nàng lại mang tỉ tỉ của
nàng về phòng mà âu yếm chứ. Trước đây, mỗi khi có nhu cầu, hoàng huynh cũng trực
tiếp tới phòng của người đó, chưa có từng đưa nữ nhân nào vào phòng để làm chuyện
đó a. Nếu không thì nàng cũng đâu có hiểu nhầm là tỉ tỉ của nàng mất tích chứ.
" Thật không
hay chút nào, may là muội ấy không xông vào lúc chúng ta...." Uyển Nghi
nhăn nhó khổ sở. May là cả nàng và Nam Cung Việt đều đang quay lưng lại, hơn nữa
cũng có kéo chăn qua phủ kín nửa người, nếu không thì....Aizz...nàng quả thật
không dám nghĩ tiếp nữa.
" Càng ngày
càng vô phép tắc. Thật không ra gì nữa rồi. " Nam Cung Việt bực dọc nhăn
trán.
" Có lẽ nên
tìm cho muội ấy một phu quân. Thành thân rồi sẽ chín chắn hơn. " Uyển Nghi
đề xuất ý kiến.
" Không được.
"
" Tại sao ?
" Nàng mới chỉ nói thế thôi, đâu cần phản đối nhanh như vậy chứ.
Nam Cung Việt nằm
xuống bên cạnh Uyển Nghi, hai tay gối sau đầu. " Ta lại còn không biết
nàng muốn nói gì sao ? Nàng đang muốn bảo ta tác hợp cho Nguyệt nhi với Tề
Dương đúng không ? "
" Chàng biết
? " Uyển Nghi ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi. Sao cái gì hắn cũng biết vậy ?
Sao hắn lại biết Nguyệt nhi thích Tề Dương chứ ?
" Ta là
hoàng huynh của nó, chẳng lẽ lại không biết sao ? "
" Nếu đã biết
thì sao chàng lại không tác hợp cho họ chứ ? Tề Dương là người tốt, địa vị cũng
không thấp, vậy thì tại sao chàng lại không đồng ý ? "
" Vì ta cảm
thấy Tề Dương không có cảm tình với Nguyệt nhi, đối với hắn mà nói, có lẽ Nguyệt
nhi chỉ như muội muội. Tề Dương là huynh đệ tốt của ta, ta tôn trọng ý kiến của
hắn. Không thể vì Nguyệt nhi mà ép buộc hắn được." Nam Cung Việt lười biếng
nhắm mắt lại.
Uyển Nghi bĩu môi
chán nản, thôi vậy, đành phải để Nguyệt nhi tự thân vận động thôi. Nàng không
tin một người đáng yêu như Nguyệt nhi lại không thể khiến Tề Dương rung động.
Nhìn sang bên cạnh thấy Nam Cung Việt đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, Uyển Nghi
lại lay lay người hắn. " Dậy, dậy đi. Tiếp tục mát xa, chàng không được bỏ
dở như vậy a. "
Nam Cung Việt
không thèm mở mắt, đưa tay kéo Uyển Nghi nằm xuống " Ngủ đi "
" Không ngủ
được, giờ toàn thân ta đều đau nhức cả. Đều là do chàng hại cả, mau dậy mát xa
cho ta đi. " Uyển Nghi ngoi dậy khỏi vòng tay của Nam Cung Việt, lại tiếp
tục lắc lắc. Uyển Nghi bị hắn ăn quá nhiều, toàn thân như bị rút hết sức lực,
nàng bắt hắn phải mát xa cho nàng để " bồi thường " . Nguyệt nhi xông
vào phá ngang, hắn cũng định nhân cơ hội mà trốn việc luôn, đâu có dễ như thế.
Nam Cung Việt bất
đắc dĩ trở dậy, tiếp tục mát xa cho Uyển Nghi. Haizz....từ lúc nào mà hắn lại mất
hết phong độ, để cho nàng tùy ý sai bảo thế này ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Tỉ tỉ
" Nam Cung Nguyệt đang cùng Hỷ nhi ngồi nhàn nhã cắn hạt dưa, vừa nhìn thấy
Uyển Nghi đi tới thì thực vui vẻ cười hề hề.
Uyển Nghi lườm
Nam Cung Nguyệt một cái nhưng trên mặt lại hoàn toàn mang ý cười. Quay sang mỉm
cười dịu dàng với Hỷ nhi " Hỷ nhi, em lui ra ngoài một chút đi, ta có việc
muốn nói với Nguyệt nhi. "
Hỷ nhi thoáng
chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng lui xuống. Nam Cung
Nguyệt ngước mắt nhìn Uyển Nghi, tò mò hỏi " Tỉ tỉ, có chuyện gì vậy ? Sao
lại không thể để Hỷ nhi biết ? "
Uyển Nghi ngồi xuống
bên cạnh, nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Nam Cung Nguyệt. Uyển Nghi bắt đầu kể lại,
về việc tá thi hoàn hồn, và rất nhiều chuyện mà nàng không kể cho Nam Cung Việt
biết, về cuộc đời nàng, về con người nàng, những điều mà nàng trải qua suốt 25
năm và cả về Sở Hạo.
Biểu tình trên mặt
Nam Cung Nguyệt biến đổi liên tục theo lời kể của Uyển Nghi, đầu tiên là ngạc
nhiên, sau đó đến kinh hoàng, rồi lại chuyển sang hứng thú, rồi lại đến bất
mãn, thương cảm, cuối cùng là trầm ngâm.
" Tỉ tỉ,
chuyện tỉ vừa kể thật khó tin. " Chống cằm thở dài.
" Ta biết
" Cũng chống cằm thở dài.
" Vì vậy nên
tỉ mới không muốn cho Hỷ nhi biết. " Nam Cung Nguyệt giương mắt nhìn Uyển
Nghi.
" Đúng vậy.
Hỷ nhi đã theo hầu Dương Uyển Nghi bao lâu nay, đột nhiên cô ấy phát hiện ra ta
vốn không phải tiểu thư của cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy hoang mang và cảm
thấy xa cách, khó mà thích nghi được, thôi thì cứ để cô ấy nghĩ rằng sau khi đập
đầu tự vẫn, tính cách của ta đã thay đổi đi. Nguyệt nhi, chuyện này ta chỉ kể cho
một mình muội và Nam Cung Việt biết thôi. Đừng phụ lòng tin của ta lần nữa đấy
nhé. " Uyển Nghi không an tâm dặn dò, mặc dù nàng nghĩ rằng dù có nói ra
cũng chẳng ai tin đâu nhưng có lẽ không để lộ ra sẽ tốt hơn.
" Tỉ tỉ yên
tâm, muội đảm bảo với tỉ, sẽ không hé môi kể cho bất cứ ai. " Nam Cung
Nguyệt giơ tay lên, quả quyết thề. Uyển Nghi một tay chống cằm, một tay bốc hạt
dưa đưa lên miệng cắn, thôi thì vẫn phải tin tưởng vào cái miệng bà tám của Nam
Cung Nguyệt một lần nữa. Thật ra nàng vẫn có thể như bình thường, vẫn có thể
coi mình là Dương Uyển Nghi 15 tuổi, nhưng mà không hiểu sao nàng vẫn muốn nói
sự thật cho Nam Cung Việt và Nam Cung Nguyệt biết. Nàng muốn họ chấp nhận con
người nàng, một người không hề hoàn hảo như họ vẫn nghĩ. Cũng may là nàng xuyên
không trước khi Dương Uyển Nghi thành thân nên người mà họ tiếp xúc trong khoảng
thời gian qua chính là bản thân nàng nên cũng dễ chấp nhận.
Uyển Nghi khẽ thở
dài, nhưng mà còn Hỷ nhi, nàng biết phải làm sao đây ? Nàng quả thực muốn nói
cho Hỷ nhi biết nhưng mà nàng lại sợ, lại sợ Hỷ nhi sẽ xa cách với nàng. Hỷ nhi
luôn đối tốt với nàng như vậy, luôn quan tâm đến nàng như vậy,đối với nàng, Hỷ
nhi cũng như người thân vậy. Nếu như Hỷ nhi xa cách với nàng, nàng quả thực sẽ
rất buồn, sẽ không thể chịu đựng được.