Ads
Nửa đêm, Hỷ nhi
trằn trọc với những suy tư ngổn ngang trong tâm trí, xoay sở một hồi cũng không
ngủ được. Cuối cùng, nàng khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng, ra ngoài đi dạo.
Nửa đêm, trong phủ vương gia trở nên vô cùng yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt
như ban ngày. Hỷ nhi nhắm mắt, khẽ hít một hơi dài, hồi tưởng lại quãng thời
gian đã qua. Trước đây, Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt thường hay bày trò chọc
phá Nam Cung Việt, hoặc nếu không cũng sẽ làm cái gì đó, khiến cho cả phủ vương
gia trở nên ồn ào náo nhiệt, chó chạy gà bay. Nhưng dạo gần đây, vì nàng mà
không khí trong phủ trở nên trầm lặng, u ám.
Nàng đau, thực sự
đau, đứng giữa hai ngả lựa chọn, nàng biết phải làm sao để chu toàn? Người nàng
yêu cũng yêu nàng, nhưng đó vốn là người không thể thuộc về nàng. Cả hai, đều
đã yêu nhầm người. Hỷ nhi ngửa mặt lên trời, muốn ngăn không cho nước mắt chảy
xuống, nhưng vẫn không sao ngăn được giọt nước mặn chát ấm nóng đang từ từ lăn
trên gương mặt nàng. Nàng nức nở, đau đớn, tại sao, tại sao lại là người ấy?
" Hỷ nhi.
"
Trong bóng tối, một
giọng nam nhân trầm ấm mà quen thuộc vang lên, khiến Hỷ nhi giật mình quay đi,
vội vàng lau đi những giọt nước vương trên khóe mắt. Sau đó, nàng hít sâu một
hơi, mỉm cười quay lại đối diện với người nam nhân đã quấy nhiễu trái tim nàng
bấy lâu nay.
" Tướng
quân, đã khuya như vậy rồi, sao người lại xuất hiện ở đây? "
Tề Dương nhìn Hỷ
nhi, ánh mắt thâm trầm chứa đầy nhu tình. Thật lâu sau, Tề Dương mới mở miệng.
" Ta muốn đến
tìm nàng. Ta đã đứng ở trước cửa phòng nàng rất lâu rồi. Vừa nãy thấy nàng đi
ra ngoài này nên ta cũng ra theo. "
Hỷ nhi kinh ngạc
nhìn Tề Dương, đôi môi mấp máy.
" Ngài điên
rồi sao? Dù ngài có là tướng quân đi chăng nữa thì việc đột nhập vào phủ vương
gia lúc nửa đêm thế này vẫn là trọng tội đấy. "
" Ta biết.
" Tề Dương thấp giọng, giọng nói của hắn như thoảng qua trong hư vô, như một
làn gió khẽ lướt qua rồi biến mất " Nhưng ta chỉ muốn biết tâm ý thật sự của
nàng. Hỷ nhi, nàng yêu ta, đúng không? "
" Tướng
quân, ngài điên rồi. "
Hỷ nhi cắn môi, cố
bước qua Tề Dương thật nhanh, nàng muốn che giấu, che dấu một trái tim yếu đuối
đang run rẩy. Nhưng bàn tay nàng bị một bàn tay to lớn, mạnh mẽ bắt lấy, kéo
nàng quay về đối mặt với thực tại.
" Nói đi, Hỷ
nhi, nàng yêu ta, đúng không? Tại sao phải trốn tránh ta? Ta biết, nàng làm như
vậy tất cả là vì lo nghĩ cho công chúa. Nhưng nàng có từng nghĩ qua chưa? Nàng
làm như vậy sẽ khiến ta đau lòng đến nhường nào. Chính bản thân nàng cũng sẽ
đau, và công chúa sẽ là người tổn thương nhiều nhất. Nàng nghĩ rằng nàng rời xa
ta thì ta sẽ đến bên công chúa sao? Nếu ta thực sự có ý với công chúa thì ta đã
ở bên công chúa từ lâu rồi. Dù nàng không chịu chấp nhận ta thì người ta yêu
cũng vẫn là nàng. Trên thế gian này, người khiến ta yêu chỉ có mình nàng. Tại
sao nàng cứ phải cố chấp từ chối ta? "
" Nô
tì..."
Hỷ nhi lúng túng,
nghẹn ngào, nước mắt cũng vô thức rơi xuống. Nàng hiểu, nàng hiểu chứ. Nhưng
nàng...nàng biết phải làm sao? Nếu như nàng có thể chọn lựa, nàng hoàn toàn
không muốn đẩy bản thân vào tình thế này.
" Hỷ
nhi." Tề Dương nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má Hỷ nhi mà cảm thấy
đau lòng, bàn tay khẽ dùng lực, kéo nàng vào lòng, ôm gọn thân hình nhỏ bé của
nàng trong vòng tay rắn chắc.
" Khụ, e
hèm...Lần sau nếu muốn tình tứ thì tìm chỗ nào kín đáo chút nha, đừng có đứng ở
đây. "
Một giọng nói đột
ngột vang lên khiến Tề Dương và Hỷ nhi giật mình, vội buông nhau ra. Họ quay lại
nhìn thì thấy Nam Cung Nguyệt đang đứng nhìn họ, nở nụ cười tinh nghịch.
" Hai cái
người này thật đáng ghét không? Người ta vừa mới thất tình, đang rầu muốn chết
mà hai người còn ở đây ôm ôm ấp ấp được hả? Lẽ ra phải giam mình trong phòng mười
ngày mười đêm và hối hận về những điều mình đang làm chứ. "
" Công chúa.
" Tề Dương và Hỷ nhi đều lúng túng, không biết phải nói điều gì.
Nam Cung Nguyệt
nhìn hai Tề Dương và Hỷ nhi, cười hì hì.
" E hèm, muội
nghe nói là có kẻ gan to không sợ chết, dám đột nhập vào phủ vương gia lúc nửa
đêm nên tận tay đến bắt gian. "
" Công
chúa." Hai người không hẹn mà cùng đỏ mặt đồng thanh, không biết phải nói
gì.
" Tề Dương
ca ca, Hỷ nhi tỷ tỷ tuy là a hoàn của Uyển Nghi tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy cũng là tỷ tỷ
mà muội yêu quý đấy. Sau này không được làm tỷ ấy khóc như hôm nay nữa đâu đấy.
Thành thân với tỷ ấy rồi là phải hết mực thương yêu tỷ ấy nghe rõ chưa? "
Nam Cung Nguyệt
xáp lại gần Tề Dương, ngón tay dí dí lên ngực hắn, mỉm cười, nhưng trong giọng
nói lại hàm chứa sự đe dọa.
" Công chúa.
"
Tề Dương nghe những
gì mà Nam Cung Nguyệt nói, mừng rỡ kêu lên. Còn Hỷ nhi thì vẫn đứng ngây ngốc một
chỗ, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào. Đây...đây là công chúa
đang tác thành cho bọn họ sao?
Nam Cung Nguyệt mỉm
cười, xoay người, đưa tay lên vẫy vẫy.
" Thôi, muội
trở về phòng ngủ đây, thật là mệt chết đi được. Có muốn tâm tình gì thì kín đáo
một chút, nhanh nhanh lên nhé, để thị vệ bắt được là không hay đâu. "
Tề Dương nhìn
theo bóng dáng Nam Cung Nguyệt dần khuất xa, mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay Hỷ
nhi. Thật tốt quá rồi.
Nam Cung Nguyệt
trở về, đóng chặt cửa phòng. Đôi bàn chân vô lực khuỵu xuống. Nàng ôm đầu gối,
gục đầu xuống mà khóc. Đêm nay, nàng không cách nào ngủ được, đành thức dậy đi
dạo cho khuây khỏa. Không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng Tề Dương và Hỷ nhi đang ôm
nhau. Dù trong lòng đau đớn nhưng nàng vẫn phải mỉm cười tác hợp cho hai người.
Bởi vì đúng như Tề Dương nói, dù không ở bên Hỷ nhi thì trái tim của Tề Dương
cũng không thể thuộc về nàng. Bởi vì nàng quá ích kỉ chỉ biết nghĩ đến cảm nghĩ
của bản thân mà không hề nghĩ cho hai người họ.
Nàng ngửa cổ dựa
vào cửa, nước mắt lăn dài, đôi môi anh đào khẽ lẩm bẩm.
" Tề Dương
ca ca, Hỷ nhi tỷ tỷ, chúc hai người hạnh phúc."