Ads
Tên nam nhân có
khuôn mặt như đồ tể nghe thấy chữ một ngàn lượng vàng thì hai mắt lập tức phát
sáng. Trong khi đó Hỷ nhi lại cả kinh giật giật tay áo của Uyển Nghi. Uyển Nghi
bình thản đè tay của Hỷ nhi xuống, lặp lại một lần nữa.
" Một ngàn
lượng vàng "
" Vị phu
nhân này quả nhiên sáng suốt. Dạ Ảnh không những có gương mặt tuyệt mỹ mà công
phu trên giường của hắn cũng vô cùng tuyệt vời đấy. " Gã nam nhân xoa xoa
hai lòng bàn tay, cười dâm đãng. Nhưng ngay lập tức bị ánh mắt lạnh như băng của
Uyển Nghi quét qua khiến hắn run rẩy cả người.
" Nếu không
muốn đầu lìa khỏi cổ thì câm cái miệng chó của ngươi vào. " Nàng là người
như thế nào chứ ? Nàng mà lại mua Dạ Ảnh về để làm ấm giường sao ? Hừ hừ...cái
tên không biết trời cao đất dày này.
" Dạ dạ, tiểu
nhân thật có mắt không tròng, xin phu nhân thứ lỗi. " Tên buôn nô lệ vừa
luôn miệng xin lỗi vừa lấy tay tự vả nhẹ vào mặt mình. Nhưng trong lòng lại dấy
lên một tia trào phúng. Hừ, cái loại dâm phụ đến đây mua kĩ nam mà còn ra vẻ
thanh cao cái gì ? Nhưng mà hắn vẫn là không thể nói ra. Nàng là khách hàng,
hơn nữa lại trả giá cao như vậy, hắn tuyệt đối không thể làm phật lòng nàng.
Uyển Nghi không
kiên nhẫn nói " Có bán không ? "
" A, có, có.
" Tên buôn người nghe thấy Uyển Nghi nhắc nhở mới giật mình bừng tỉnh, vội
vàng gật đầu lia lịa. Từ nãy tới giờ không thấy ai trả giá cao hơn, hơn nữa, một
nghìn lượng vàng là giá quá hời với hắn rồi.
" Tốt, Hỷ
nhi, mau trả tiền, chúng ta đưa hắn đi " Uyển Nghi nhìn về phía Dạ Ảnh,
quay sang nói với Hỷ nhi.
Hỷ nhi vừa định mở
miệng nói gì đó thì đột nhiên có một giọng nói cắt ngang lời nàng.
" Khoan đã,
ta trả một ngàn hai trăm lượng. Dạ Ảnh là của ta. " Nữ nhân mặc hồng y vừa
nãy trả giá đầu tiên đứng lên trước mặt Uyển Nghi, mím môi nói. Nàng ta vốn là
con gái của một thương nhân giàu có trong kinh thành. Tuy là mua một kĩ nam về
với giá một ngàn hai trăm lượng thì có hơi quá nhưng bản tính bướng bỉnh, ngang
ngược khiến nàng không chịu để miếng mồi ngon vụt qua trước mắt như vậy.
Tên buôn người
nghe thấy thế thì lại hướng ánh mắt xu nịnh sang nữ nhân mặc hồng y.
" Ba ngàn lượng.
" Uyển Nghi bình thản nói. Ánh mắt kiên định không hề suy chuyển.
Tất cả mọi người
đều há hốc mồm. Vừa không tin nổi, lại vừa tò mò không biết nữ nhân này là ai,
lại có thể dễ dàng bỏ ra ba ngàn lượng vàng chỉ để mua một kỹ nam. Nữ nhân mặc
hồng y thấy số tiền vượt quá khả năng của mình chỉ biết oán hận trong lòng,
nhìn Dạ Ảnh với con mắt tiếc rẻ.
" Tiểu thư
" Hỷ nhi khổ sở thì thầm bên tai Uyển Nghi " Tiểu thư, chúng
ta...chúng ta không có mang theo ngân lượng. "
" Hả ?
" Uyển Nghi chấn động nhìn Hỷ nhi, kinh hồn lắp bắp " Sao...sao lại
như thế được ? "
" Tiểu thư,
vừa nãy người kéo em đi vội quá, em đâu có kịp mang theo ngân lượng đâu. Chắc
chắn là tiểu thư cũng không có mang theo đúng không ? " Hỷ nhi khẽ thì
thào.
Qủa nhiên, quả
nhiên là nàng không có mang theo a, thường thì mỗi khi ra ngoài, Hỷ nhi đều có
chuẩn bị ngân lượng mang theo. Ai ngờ hôm nay lại......Giờ thì biết tính sao
đây ?
Tuy là họ đã cố
nói nhỏ với nhau, nhưng tất nhiên là những người xung quanh đều không bỏ lỡ từ
nào. Tên buôn người vừa nghe thấy ba ngàn lượng vàng không thể đến tay hắn thì
lập tức nổi giận, liền trở mặt ngay tức khắc.
" Hừ, không
có tiền ? Không có tiền mà dám tới đây mua người, lại còn dám trả giá cao như vậy.
Các ngươi dám đùa giỡn với lão gia đây sao ? Mau cút cho lão gia còn làm ăn.
"
Hắn mạnh tay đẩy
một cái, Uyển Nghi bị bất ngờ nên không chống đỡ kịp, lảo đảo suýt ngã. Ngay
lúc đấy, một bàn tay to lớn ấm áp kịp thời đỡ lấy nàng, Dạ Ảnh chăm chú nhìn
nàng, ánh mắt thực quan tâm " Phu nhân không sao chứ ? "
" Ân, ta
không sao. Cám ơn ngươi. " Uyển Nghi khẽ gật đầu, bình tĩnh đứng thẳng người
dậy.
Nữ nhân mặc hồng
y nhìn thấy thế thì trong lòng khó chịu, khuôn mặt vặn vẹo rất khó coi, bước tới
trước giựt tay của Dạ Ảnh ra khỏi người Uyển Nghi. Nắm lấy tay Dạ Ảnh, hếch mặt
lên đầy kiêu ngạo.
" Ả không có
tiền trả, vậy thì Dạ Ảnh sẽ thuộc về ta. " Sau đó lấy ra từ ống tay áo một
tờ ngân phiếu.
" Vâng,
vâng, tất nhiên là như vậy, Dạ Ảnh đã thuộc về tiểu thư. " Tên buôn người
xun xoe giơ hai bàn tay ra, định nhận lấy tờ ngân phiếu. Nhưng mà hắn lại không
được như ý vì ngay lúc đó Uyển Nghi đã giữ lấy bàn tay của hồng y nữ tử.
" Ai nói ta
không có tiền trả ? " Uyển Nghi trầm giọng nói, con ngươi đen trầm mặc quỷ
dị, trong thanh âm mang theo hương vị nguy hiểm, khắp người tỏa ra hàn khí khiến
người khác rét lạnh. Haizz...cái này có lẽ là do ở cạnh Nam Cung Việt nên cũng
học hỏi được ít nhiều khí thế giết người của hắn a.
Hồng y nữ tử bị
khí thế của Uyển Nghi dọa đến run bắn người, nhưng vẫn hếch mặt lên " Hừ,
ngươi vẫn còn mạnh miệng ? Mọi người đều nghe thấy hết cả rồi, mau buông tay
ra, ta phải đưa hắn về. "
Uyển Nghi nheo mắt
lại, cười đến vân đạm phong khinh " Ta nói là không có mang theo tiền, chứ
không có nói là không có tiền trả " Uyển Nghi vừa cười cười nhưng trong
đáy mắt lại không ánh lên ý cười, quay sang nhìn tên buôn người. " Hôm nay
chẳng qua là đi quá vội, quên mất không mang theo ngân lượng. Ngươi đi theo ta
trở về phủ vương gia lấy ngân lượng. Ba ngàn lượng, ta sẽ trả ngươi không thiếu
một cắc. "
Phủ vương gia ? Mọi
người đều há hốc mồm kinh ngạc. Nàng ta vừa nói phủ vương gia ? Có a hoàn theo
hầu, vậy thân phận nữ nhân này cũng không phải nhỏ. Tứ vương gia, Ngũ vương gia
đều chưa thành thân, chỉ còn có nhị vương gia. Công chúa ? Không phải, họ đã từng
nhìn thấy rồi. Huệ phi ? Mai phi ? Lan phi ? Cũng không luôn, ai mà lại không
biết mặt họ chứ ? Chỉ còn lại một người. Chẳng lẽ....chẳng lẽ chình là vị tiểu
thiếp nổi danh như cồn đây sao ? Dương Uyển Nghi, con gái của Dương đại thừa tướng
? Tiểu thiếp thứ tư của nhị vương gia ? Người khiến cho nhị vương gia phải hao
tổn tâm tư ? Người duy nhất dám chống lại đại ma vương của Di quốc ? Người khiến
cho " Lãnh huyết chi vương " biết nở nụ cười? Choáng váng, thật là
choáng váng a.....
Mà không cần đến
danh hiệu tiểu thiếp của nhị vương gia, chỉ cần uy danh con gái của Dương đại
thừa tướng cũng đã đủ để khiến người khác phải kính nể, kiêng dè rồi. Ở Di quốc,
ba người có quyền lực tối cao nhất chính là nhị vương gia, hoàng thượng và
Dương đại thừa tướng. Dương đại thừa tướng đức cao vọng trọng, thanh khiết liêm
minh, thương dân như con, được người người yêu mến. Dương Uyển Nghi là tài nữ,
lại là con gái độc nhất của Dương đại thừa tướng, được Dương đại thừa tướng quý
như bảo vật, trước giờ chưa từng để nàng xuất đầu lộ diện trước dân chúng. Sau
khi thành thân rồi nàng lại càng không được ra ngoài, vì vậy không ai biết được
mặt mũi nàng như thế nào cũng là điều dễ hiểu.
Nguyên một đám
người cứ đứng đờ ra như tượng gỗ, trong đầu suy nghĩ tận đẩu tận đâu khiến cho
Uyển Nghi cảm thấy sốt ruột. Nàng không nhịn được, khẽ cau mày lại.
" Sao ?
Ngươi có muốn đi lấy ngân lượng hay không đây ? Hay ngươi đang nghĩ ta gạt
ngươi ? "
Tên buôn người
gãi gãi đầu, băn khoăn không biết có nên tin hay không ? Hmm...Ba ngàn lượng
không phải số tiền nhỏ, thiết nghĩ cũng chẳng có ai dám mạo danh tiểu thiếp của
nhị vương gia. Nếu hắn tin thì cũng sẽ không mất gì.
" Được,
nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám lừa ta, lão gia đây sẽ không để
ngươi sống yên ổn. "
" Ta cũng
nói cho ngươi biết... " Uyển Nghi trừng mắt cảnh cáo " Nếu ngươi còn
dám ăn nói bất kính với ta một lần nữa, ta sẽ không để ngươi sống yên ổn.
" Sau đó nàng còn bồi thêm một nụ cười quỷ dị, đầy sự uy hiếp.
Tên buôn người bị
ánh mắt của Uyển Nghi dọa cho sợ hãi, im luôn. Lẳng lặng đi theo sau Uyển Nghi.
Hồng y nữ tử nhìn thấy Dạ Ảnh một lần nữa vụt qua tay mình lại tức giận không
thôi. Nhưng lòng hiếu kì nổi lên khiến nàng ta tò mò muốn đi theo Uyển Nghi xem
thực hư thế nào. Hơn nữa, nhị vương gia là niềm ao ước của biết bao nữ nhân,
nàng cũng đã đem lòng ngưỡng mộ từ lâu vì vậy nàng ta cũng lắng nhẵng đi theo
sau Uyển Nghi. Mà không chỉ có hai người họ, rất nhiều người hiếu kì muốn xem sự
thật nàng có phải tiểu thiếp của nhị vương gia hay không. Bao gồm cả những người
vừa tham gia đấu giá, những người nam nhân đi ngang qua nghe biết được sự việc,
và cả những người không biết chuyện gì đang xảy ra, đơn giản là thấy nhiều người
kéonhau đi thành một hàng như vậy thì tự giác đi theo thôi. Thành ra càng lúc
càng đông, người từ khắp nơi ùn ùn kéo đến đi theo bọn họ tới phủ vương gia.