Ads
Sau đêm giao thừa,
từ sáng sớm Uyển Nghi, Nam Cung Việt cùng hai tiểu hài tử song sinh đã tiến
cung, tới Ngọc Lộ cung vấn an Vương Ngọc thái hậu. Vương Ngọc thái hậu vẫn là một
nụ cười hiền từ, hướng Phong Linh cùng Phong Tranh vẫy tay.
" Nào, tới
đây, để nội tổ mẫu ôm các con. "
Hai thân ảnh nhỏ
nhắn đang ngồi trong lòng Uyển Nghi cùng Nam Cung Việt nghe thấy vậy, hai mắt
sáng lên, nhảy tới bên Vương Ngọc thái hậu ngồi xuống. Vương Ngọc thái hậu hài
lòng cười híp mắt, ở trên đỉnh đầu mỗi nữ nhi hôn nhẹ một cái, lại lấy ra hai
phong bao đỏ chói, nhét vào hai bàn tay mũm mĩm phấn nộn. Phong Linh, Phong
Tranh cười rạng rỡ nhận lấy bao lì xì, còn vô cùng hào hứng giơ lên vẫy vẫy, muốn
khoe với phụ mẫu.
Một bầu không khí
ấm áp, hòa thuận như vậy, đột nhiên chính là bị Nam Cung Thiên vẻ mặt căng thẳng
xông vào phá hỏng.
" Tham kiến
mẫu hậu, hoàng huynh, hoàng tẩu. " Nam Cung Thiên nhanh chóng một lượt
tham kiến, sau đó chẳng để mọi người kịp trả lời, hắn đã nhanh nhẹn trốn vào
trong sương phòng, nói với ra ngoài " Nếu có ai tới tìm nhi thần thì ngàn
vạn lần đừng có nói nhi thần ở đây. "
Trong khi mọi người
còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Nam Cung Thiên đã vô
tung vô ảnh biến mất sau tấm bình phong. Ngay sau đó chỉ một khắc, thân hình mảnh
mai của Liễu Song Song cũng xuất hiện. Lúc này, trong lòng mọi người đều thầm
" à " lên một tiếng, thì ra là như vậy a~
Liễu Song Song vẫn
một bộ dạng lãnh đạm, không gấp gáp mà từ tốn, hơi khom người xuống hành lễ.
" Tham kiến
thái hậu, tham kiến vương gia. "
" Nga, không
cần đa lễ, không cần đa lễ. " Vương Ngọc thái hậu vội vàng phất tay, một
thời gian dài thân cận, bà cũng đã có hảo cảm không ít đối với nàng, chính là
vô cùng sủng hạnh cùng cưng chiều, vậy mà nha đầu này mỗi lần gặp bà đều hành lễ,
thật sự quá khách sáo đi.
Ánh mắt của Liễu
Song Song lướt một vòng khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở tấm bình phong, ngăn cách
sương phòng với đại sảnh. Nàng khẽ mỉm cười, đuôi mắt nheo lại, cong cong như vầng
trăng lưỡi liềm, nét lãnh đạm nhàn nhạt vương trên gương mặt thanh tú, giọng
nói nhẹ nhàng, thánh thót vang lên.
" Thái hậu,
người có nhìn thấy hoàng thượng đâu không? "
Thái hậu hắng giọng,
hơi mất tự nhiên nói.
" Ừm...
Thiên nhi không có tới đây, con muốn tìm nó có chuyện gì sao? "
Liễu Song Song
hơi cúi đầu cười nhẹ, mũi giày di di trên nền đất " Cũng không có gì ạ, chỉ
là muốn tìm hoàng thượng nói chuyện phiếm một chút, nhưng hình như hoàng thượng
đang muốn trốn tránh thần. "
" Nga, không
có, không có đâu a. Ta nghĩ hẳn là nó bận rất nhiều việc đi. " Vương Ngọc
thái hậu lập tức tìm cách thanh minh dùm Nam Cung Thiên.
Liễu Song Song
không đáp lời mà tiến tới bên cạnh Phong Linh cùng Phong Tranh, một gối quỳ xuống
trước mặt chúng, vừa cười vừa xoa đầu.
" Linh nhi,
Tranh nhi, hôm nay hai con có được Nam Cung Thiên thúc thúc lì xì cho chưa nào?
"
Phong Linh, Phong
Tranh được hỏi tới, không chút do dự, thật thà trả lời.
" Nam Cung
Thiên thúc thúc vừa tới đã vội vã trốn vào bên trong, không có ôm tụi con cũng
không có cho tụi con phong bao lì xì. "
Lời vừa thốt ra,
hai tiểu oa nhi lập tức bụm miệng, lấm lét nhìn nhau, lại lén liếc nhìn phụ mẫu
của chúng. Oa oa...chính là đã lỡ lời mất rồi. Nam Cung Việt, Uyển Nghi cùng
thái hậu chẳng còn cách nào khác, chính là chỉ biết ngó lơ, ngó lơ ra ngoài a~
Liễu Song Song cười
nhạt, xoa đầu Phong Linh, Phong Tranh, đứng dậy hành lễ " Thái hậu, thần
xin cáo lui. '' Nói xong, nàng nhẹ nâng gót bước đi, cũng không có ý muốn vào
trong tìm Nam Cung Thiên. Nàng không muốn khiến bản thân mình hối hận vì chưa từng
đấu tranh cho tình yêu của mình, vì thế nàng chấp nhận từ bỏ đi tự tôn của mình
để theo đuổi hắn. Không hẳn là bám riết không ngừng, chỉ là muốn được ở bên cạnh
hắn nhiều một chút, là giả vờ như vô tình gặp mặt hắn một chút. Nhưng...hắn lại
cho rằng như thế thật phiền phức, luôn tránh mặt nàng.
Nàng mất hơn ba
năm để yêu hắn, từ bỏ đi tự tôn của mình để tìm cách khiến trái tim hắn thay đổi,
nhưng nàng không muốn mang tiếng là kẻ mặt dày vô liêm sỉ nữa. Hằng ngày nghe
các cung nữ trong cung bàn tán, nói nàng là kẻ không có tự trọng, nàng cũng đau
lòng lắm chứ. Nàng có thể quên đi cái nhìn của người đời, nhưng nàng lại không
chịu được sự thờ ơ, trốn tránh của hắn. Thà rằng hắn nói với nàng rằng hắn
không yêu nàng, bảo nàng tránh xa hắn một chút, như vậy, có lẽ nàng sẽ dễ dàng
từ bỏ, dễ dàng quên. Chính là vì hắn cứ mập mờ không rõ, chỉ biết trốn tránh
nàng, thế nên nàng mới cố chấp không chịu buông. Nàng hiểu, hắn là nể mặt nàng,
không muốn làm tổn thương nàng, thế nên mới không nói ra, nhưng hắn đâu biết rằng
hắn làm như vậy lại càng khiến nàng đau lòng nhiều hơn. Một nam nhân ôn nhu như
hắn, hành xử như vậy thật khiến nàng phiền muộn. Hôm nay, nàng vốn dĩ chỉ là muốn
gặp hắn, muốn đứng trước mặt hắn mà thẳng thắn nói rằng, nàng sẽ từ bỏ hắn, sẽ
không bao giờ làm phiền hắn nữa. Nhưng mà hắn lại trốn tận đến tẩm cung của
thái hậu. Vậy thì nàng còn biết làm gì nữa đây? Chi bằng cứ thế vô thanh vô tức
rời xa cuộc sống của hắn, như vậy, nàng sẽ không đau, hắn cũng chẳng phải bối rối.
Phải, cứ như vậy
đi...
Từ bên trong
sương phòng, Nam Cung Thiên lén lút đi ra, có phần khó hiểu. Liễu Song Song lại
bỏ cuộc một cách đơn giản như vậy sao? Hơn nữa, chẳng phải hắn nên cảm thấy vui
mừng vì điều đó sao? Cớ sao hắn lại cảm thấy hụt hẫng đến như vậy? Hắn đưa tay
sờ sờ sống mũi, xoay người chắp tay hành lễ.
" Mẫu hậu,
nhi thần xin phép cáo lui. "
" Ừm. "
Vương Ngọc thái hậu nhẹ gật đầu, tủm tỉm cười.
Nam Cung Thiên
đang định quay trở về thư phòng của hắn, thì nghe thấy tiếng của Uyển Nghi gọi
giật lại.
" Đợi đã.
"
" Uyển Nghi,
có chuyện gì sao? "
Uyển Nghi nheo mắt,
trong giọng nói chứa đựng sự uy hiếp cùng một chút không hài lòng.
" Song Song
tốt xấu gì cũng là hảo bằng hữu của ta, huynh đối xử với nàng ấy như vậy không
cảm thấy có lỗi với ta sao? "
"
Ách...ta..." Nam Cung Thiên bối rối tới mức suýt đánh rơi chiết phiến cầm
trên tay, ấp úng cả nửa ngày cũng không biết nói gì.
Uyển Nghi thở
dài, phẩy tay nói " Thôi bỏ đi, nàng ấy cũng đã vậy rồi, ta cũng không có
quyền ý kiến nhiều. "
Nam Cung Thiên
như được đặc xá, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trở về thư phòng phê duyệt tấu
chương.
Những ngày sau
đó, Liễu Song Song không hề tới tìm Nam Cung Thiên, nếu vô tình gặp mặt sẽ là
nhanh chóng tránh mặt hắn. Điều này khiến Nam Cung Thiên cảm thấy có chút khó
hiểu, cũng cảm thấy trống vắng, bên cạnh dường như thiếu đi điều gì đó. Khi có
một điều đã trở thành thói quen trong cuộc sống, đột nhiên mất đi, sẽ không khỏi
khiến bản thân cảm thấy hụt hẫng.
Một ngày, khi
dùng thiện, Nam Cung Thiên cảm thấy món ăn có chút kì lạ, liền cho gọi trù sư (
đầu bếp ) trong ngự thiện phòng tới.
" Thức ăn
hôm nay có vị khác hơn so với mọi ngày, ngự thiện phòng mới đổi trù sư sao? Hay
tại cách nấu của ngươi thay đổi? "
Trù sư quỳ gối
trên mặt đất, đầu cúi thấp, kính cẩn cùng một chút lo sợ bẩm tấu.
" Bẩm hoàng
thượng, ngự thiện phòng không đổi trù sư, hạ thần cũng không có thay đổi cách nấu.
Tại vì trước đây, Song Song cô nương nghe nói hoàng thượng thích ăn cá, nên mới
tự tay nấu món cá hấp ngũ vị này cho hoàng thượng. Vì khi ấy người rất tán thưởng
món ăn này nên hằng ngày hạ thần đều để cô nương ấy tự tay nấu cho hoàng thượng.
Hôm nay cô nương ấy ngã bệnh, không thể tới trù phòng được, thế nên... "
Vì hắn không biết cách nấu, hơn nữa lại là lần đầu làm món ăn này, khó tránh khỏi
việc khác lạ. Có phải là cách nấu của hắn quá tệ hay không a? Thế nên hoàng thượng
muốn trách phạt hắn?
Nam Cung Thiên
nghe bẩm báo, vô cùng sửng sốt. Thứ nhất là vì, món cá hấp ngũ vị này hằng ngày
đều là Liễu Song Song làm cho hắn sao? Thứ hai là, nàng bị bệnh rồi??? Nam Cung
Thiên mím môi, do dự một chút, cuối cùng dứt khoát đứng dậy.
" Tới Đào
hoa cung. "
Đào hoa cung là một
trong những tẩm cung dành cho phi tần trong cung, nơi đây trồng rất nhiều hoa
đào, dọc theo hai đường đi còn trồng rất nhiều hoa mẫu đơn. Lần đầu tiên tới
đây, Liễu Song Song đã mê mẩn cảnh sắc của Đào hoa cung, nhất mực muốn ở lại
đây. Hắn cũng không có từ chối, dẫu sao hắn cũng không có phi tử, để nàng ở lại
đây cũng không có vấn đề gì.
Tiết trời đang
vào xuân, hoa đào đang ở thời kì rực rỡ nhất, cánh hoa bay trong không trung,
phủ đầy trên mặt đất, tạo thành một cảnh sắc tuyệt đẹp. Liễu Song Song gương mặt
đỏ bừng, suy yếu vô lực nằm trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn về một trời hoa
màu hồng phía ngoài cửa sổ. Từ xa xa, một thân ảnh mặc hoàng bào dần dần tiến đến,
nổi bật giữa sắc hồng dịu mắt. Tóc đen như mực, gương mặt ôn nhu, vân đạm phong
khinh, không nhiễm chút bụi trần, nụ cười thuần khiết thường trực trên môi
không xuất hiện trên gương mặt hắn, thay vào đó là sự lo lắng cùng căng thẳng.
Gió thổi bay những cánh hoa, cuốn tung một góc hoàng bào của hắn, giống như thể
hắn là một tiên tử hạ phàm đang đứng giữa tiên cảnh. Nàng là đang bị ảo giác
sao?
Nam Cung Thiên có
chút gấp gáp lao vào phòng, nhìn Liễu Song Song nằm trên giường, ngước mắt nhìn
hắn. Đột nhiên lại cảm thấy có chút đau lòng, nhíu mày hỏi.
" Tại sao lại
bị bệnh? "
Tử Vân bê thau nước
từ bên ngoài bước vào, nghe thấy câu hỏi của Nam Cung Thiên, liền lên tiếng.
" Hôm qua chủ
nhân ăn mặc phong phanh, lại hóng gió bên hồ sen, có lẽ bị nhiễm phong hàn.
"
Đôi lông mày của
Nam Cung Thiên lại càng nhíu chặt hơn, thật muốn mắng nữ nhân này một trận,
cũng đã lớn như vậy rồi, tại sao lại không biết tự chăm sóc bản thân mình một
chút chứ?
" Đã mời
thái y chưa? " Hắn hỏi.
" Đã mời rồi,
nhưng chưa có thấy tới. "
" Tại sao lại
chưa có tới? " Nam Cung Thiên cảm thấy nổi giận thật rồi " Người đâu,
mau cho truyền tất cả thái y tới đây cho ta, thái y trong cung chết hết rồi
sao? Tại sao đã được cho gọi mà không tới nhanh một chút, có biết mạng người là
quan trọng không hả? "
" Ngươi im
đi được không, đừng có lớn tiếng, có biết ta rất đau đầu không? " Liễu
Song Song khó chịu cằn nhằn, nàng bị bệnh, sẽ rất mẫn cảm với âm thanh. Hắn lại
to tiếng như vậy, khiến đầu nàng cứ ong ong, muốn nàng khó chịu chết sao? Còn nữa,
hắn ăn nói bậy bạ gì vậy cơ chứ? Cái gì mà mạng người quan trọng, nàng cũng
không phải là bệnh nặng đến hấp hối, có cần tỏ thái độ nghiêm trọng đến như vậy
không?
Nàng nhức đầu,
cũng không muốn nghĩ nhiều, chính vì vậy nhất thời đã quên mất, không nhận ra tại
sao nàng bị bệnh mà hắn lại lo lắng, căng thẳng đến như vậy.
Nam Cung Thiên bị
mắng, lập tức im bặt, không hó hé thêm tiếng nào, khiến những thái giám, cung nữ
có mặt sửng sốt, lén lút nhìn nhau, dùng ánh mắt ngầm hỏi " Chuyện gì đang
xảy ra a? " Hoàng thượng mà lại bị nữ nhân này mắng sao?
Hiếm khi Nam Cung
Thiên nổi giận, chính vì vậy mà tất cả thái y trong cung không chút chậm trễ,
dùng tốc độ nhanh nhất để tới Đào hoa cung. Sau khi bắt mạch xong, nàng được chẩn
đoán là bị cảm mạo thông thường, cũng không có gì đáng ngại mấy, chỉ cần nghỉ
ngơi tĩnh dưỡng, thường xuyên chườm mát là ổn. Lúc này, tâm tình Nam Cung Thiên
mới dịu đi một chút, hắn phất tay, đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, hắn sợ
quá nhiều người, sẽ gây ồn ào, sẽ khiến nàng đau đầu.
Liễu Song Song
cũng chẳng có ý kiến, đơn giản vì nàng đã quá mệt, ngủ thiếp đi ngay khi thái y
bắt mạch cho nàng rồi. Chính vì vậy, nàng không có dịp chứng kiến cảnh tượng
Nam Cung Thiên tỉ mỉ chăm sóc cho nàng, cứ mỗi lúc hắn lại thay khăn chườm cho
nàng, cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, không rời nàng nửa bước. Đống tấu chương chờ
phê duyệt được đẩy hết qua cho Mộ Dung Phong và Nam Cung Việt, hắn còn một sứ mệnh
cao cả hơn, đó là ở bên chăm sóc cho nàng.
Nửa đêm, Nam Cung
Thiên tỉnh giấc, thấy có một chiếc chăn mỏng đắp trên người, người nằm trên giường
đã không thấy bóng dáng đâu. Nữ nhân này, đang bệnh mà còn đi đâu nữa chứ? Hắn
mệt mỏi nên ngủ gục bên cạnh giường nằm của nàng, nàng lại nhân lúc này mà đi
đâu?
Hắn lấy một chiếc
áo khoác choàng lên người mình, lại lấy thêm một chiếc cho Liễu Song Song, đi
ra ngoài tìm nàng. Dưới tán hoa đào bên cạnh hồ, Liễu Song Song yên lặng dựa
lưng vào gốc cây, nước mắt lặng lẽ rơi, phải cố gắng lắm mới có thể nghe thấy
tiếng sụt sịt rất khẽ phát ra.
" Đang bệnh
sao lại còn ra đây? Trời lạnh như vậy lại còn ăn mặc phong phanh, ngươi không
muốn sống nữa sao? " Nam Cung Thiên choàng áo khoác cho Liễu Song Song, nhẹ
giọng trách cứ, ngay cả những lúc như thế này hắn cũng vẫn dịu dàng đến vậy.
Liễu Song Song vội
vàng lau nước mắt, mím chặt môi, quay mặt đi hướng khác. Bản thân nàng không mạnh
mẽ, nhưng nàng lại không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
" Ta không lạnh.
"
" Còn nói
không lạnh? " Nam Cung Thiên nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Liễu Song Song,
đem áo choàng của mình quàng một nửa sang người nàng, vòng tay ôm lấy vai nàng.
Liễu Song Song dựa
vào vai Nam Cung Thiên, nhắm mắt lại, để mặc nước mắt ứa ra trên khóe mắt. Nam
Cung Thiên hơi nghiêng đầu nhìn Liễu Song Song, không nhịn được cảm giác đau
lòng, nhẹ đưa tay lau nước mắt cho nàng.
" Làm sao vậy?
"
" Ta nhớ
nhà, nhớ phụ mẫu, nhớ bằng hữu của ta. Ta rất nhớ, rất nhớ bọn họ. "
Lúc bị bệnh cũng
là lúc nàng trở nên yếu đuối nhất, đêm đến, cũng là lúc nỗi cô đơn ùa về, khiến
nàng thổn thức. Nàng khác Uyển Nghi, nàng có gia đình, có bằng hữu. Dù đã sáu
năm trôi qua rồi, nhưng mỗi khi đêm về, nàng vẫn cảm thấy cô đơn, vẫn thấy nỗi
nhớ da diết tìm về trong con tim trống vắng những yêu thương. Nàng nhớ họ, rất
nhớ...
" Đừng buồn
nữa, có ta đây mà. '' Nam Cung Thiên hơi cúi xuống, cụng đầu vào đầu của Liễu
Song Song. Nàng nghiêng đầu, nhíu mày nhìn hắn như thể hắn là một sinh vật lạ vừa
rơi từ trên không trung xuống vậy. Nam Cung Thiên bắt gặp ánh mắt của nàng, có
chút ngơ ngác, một lát sau mới phát hiện ra mình lỡ lời, luống cuống sửa lại.
" À, ừm...ý
ta là ở đây cũng có rất nhiều bằng hữu, mà phụ mẫu của ngươi chắc cũng không muốn
ngươi buồn phiền nhiều như vậy, ừm... "
Liễu Song Song
không để ý tới lời hắn nói, bâng quơ đáp một câu.
" Uống rượu
đi. "
Lời vừa thốt ra,
lập tức liền bị Nam Cung Thiên lườm, nữ nhân này thật chán sống rồi sao? "
Uống cái gì mà uống, trở về phòng nghỉ ngơi cho ta. "
Liễu Song Song
cúi đầu xuống một chút, chỉ một lát sau lại ngẩng lên, đôi mắt ầng ậc nước.
"Ta biết mà,
ta biết là ngươi rất ghét ta mà, thế nên cái gì cũng cấm cản ta. Oa oa oa...phụ
thân, phụ mẫu, con nhớ hai người. Oa oa...người ta khi dễ con. "
"
Này...này..." Nam Cung Thiên luống cuống, bối rối nhìn Liễu Song Song lớn
tiếng ăn vạ. Trên đời này, điều khiến hắn sợ nhất chính là nước mắt nữ nhân.
" Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi rồi, uống thì uống. "
" Hoan hô!
" Liễu Song Song reo lên, đôi mắt đã ráo hoảnh, hiển nhiên một màn khóc
lóc vừa nãy chỉ là giả bộ.
* * *
" Ta nói...hức...ngươi
là tên nam nhân ngu ngốc...hức...Tại sao...hức...ta...như thế này mà ngươi vẫn
không vừa ý...hức...hả? Mắt ngươi...bị mù rồi sao? " Chỉ với một vò rượu,
Liễu Song Song đã say bí tỉ, lưỡi cũng líu lại. Mà Nam Cung Thiên cũng chẳng
thua kém, mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, đất trời đảo lộn. Cũng tại hắn phải
ngăn cản nàng không được uống quá nhiều, nên hầu hết số rượu nàng đưa lên miệng
đều bị hắn cướp lấy, uống sạch.
"
Ngươi...ngươi chẳng phải là hảo bằng hữu của...hức...Uyển Nghi sao?
Sao...ta...hức..."
Liễu Song Song trừng
mắt nhìn Nam Cung Thiên, tức giận đánh vào người hắn.
" Ngươi hỗn
đản, là kẻ mù, ngu ngốc. Ta có chỗ nào thua kém nàng ấy chứ? "
" Ta...hức...ngươi..chẳng
kém gì...hức...cả... "
Phải, hắn không hề
cảm thấy nàng kém cạnh Uyển Nghi ở bất cứ điểm nào cả. Chỉ là trong tim đã tâm
tâm niệm niệm một bóng hình, thật khó có thể chấp nhận thay thế bằng một hình
bóng khác. Hắn cứ luôn cảm thấy trong lòng mình có những vướng mắc khó có thể
tháo gỡ. Hắn cũng không dám chắc về cảm giác của mình đối với nàng. Có những điều,
có thể đến một cách nhanh chóng và rõ rệt, nhưng cũng có những cảm giác dần dần
thấm sâu vào tâm trí, nhẹ nhàng và đầy mê hoặc, khiến con người khó có thể nhận
ra. Có chăng, chỉ khi đã mất đi mới có thể nhận ra được điều đó quan trọng đến
thế nào.
Cứ thế, họ uống đến
say mèm cả người, và chẳng thể biết nổi mình đã hành động những gì, nói những
gì.
Sáng ngày hôm
sau, Nam Cung Thiên tỉnh giấc, và phát hiện ra ba vấn đề nghiêm trọng. Thứ nhất,
hắn thức dậy ở trên giường của Liễu Song Song, hay nói đúng hơn hắn và nàng đã
cùng nằm ngủ trên một chiếc giường. Thứ hai, cả hai người đều không mặc y phục,
y phục của bọn họ đều đang nằm vương vãi trên sàn nhà. Không chỉ vậy, cảm giác
lúc này của hắn, cộng với những cảm giác còn đọng lại trong ý thức và cả những
dấu hôn in khắp trên cơ thể của Liễu Song Song khiến hắn có thể khẳng định một
điều: bọn họ đã phát sinh quan hệ trong lúc say. Điều cuối cùng, cũng là điều
nghiêm trọng nhất, đó là Liễu Song Song đã tỉnh dậy trước hắn. Bàn tay nàng giữ
chặt tấm chăn che trước ngực, gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm
về phía trước. Hiển nhiên là bị dọa đến kinh hãi. Đôi môi nàng mấp máy, cơ thể
run lên nhè nhẹ, nàng muốn nói gì đó, nhưng âm thanh nghẹn đặc nơi cổ họng, khiến
nàng không cách nào nói được.
" Ta...
" Nam Cung Thiên mở lời trước, nhưng ấp úng mãi cũng không biết nên nói gì
tiếp.
Liễu Song Song đờ
đẫn quay đầu lại nhìn hắn, phải cố gắng lắm, nàng mới có thể lên tiếng, giọng
nói khản đặc.
" Sắp tới giờ
thiết triều rồi, ngươi mau đi đi. "
Nói xong, không để
cho hắn kịp phản ứng, nàng túm lấy cả tấm chăn cuốn quanh người, đi xuống giường
nhặt y phục, trốn ra sau tấm bình phong để mặc đồ. Nam Cung Thiên một thân xích
lõa vẫn đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch khi nhìn thấy những tia máu
đỏ nổi bật trên nền trắng muốt của đệm nằm. Cho tới tận lúc này, nàng vẫn là một
xử nữ. Hắn chính là nam nhân đầu tiên của nàng, mà nàng cũng là nữ nhân đầu
tiên của hắn. Biết bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang chạy qua đầu hắn khiến hắn rối
loạn. Sự việc phát sinh đến mức này, hắn biết phải làm thế nào?
Việc đầu tiên mà
hắn phải làm, chính là mặc y phục, rời khỏi nơi này, và tỏ ra không có chuyện
gì khi thiết triều. Dù là vậy, hắn vẫn không cách nào tập trung được. Vì vậy,
chưa được bao lâu, hắn đã cho bãi triều.
Đêm hôm đó, Nam
Cung Thiên trằn trọc không ngủ được. Bao nhiêu ý nghĩ xoay vần trong đầu hắn,
khiến hắn như muốn phát điên. Kết quả là cả đêm hôm đó hắn thức trắng. Những
ngày sau đó một phần vì việc triều chính, một phần vì hắn không phải biết phải
đối mặt với nàng ra sao nên hắn không tới tìm nàng. Một ngày, hắn ngồi thẫn thờ
trước bàn ngự thiện, miếng cá hấp ngũ vị nghẹn bứ trong cổ họng. Ngự thiện
phòng được Liễu Song Song chỉ cho cách làm món ăn này, nhưng sao hắn vẫn cảm thấy
mùi vị của món ăn thật khác? Bởi món ăn do chính tay nàng làm, chứa đựng nồng đậm
tình ý, là toàn tâm toàn ý, dồn hết mọi yêu thương, ngay cả thái một lát hành
nàng cũng cẩn thận hết mức, cố gắng làm ra một món ăn hoàn hảo nhất, món ăn trở
nên ngon như vậy, là vì nó chứa đựng tình yêu thương vô hạn của nàng. Mà món ăn
do ngự thiện phòng làm lại không có được điều đó. Cùng là một món ăn, mà tại
sao hắn lại cảm thấy dở đến thế? Bởi vì món ăn này, không phải là do chính tay
nàng làm.
Hắn lại một lần nữa
bỏ dở bữa ăn, dùng tốc độ nhanh nhất để đến Đào hoa cung. Nhưng khi hắn tới
nơi, căn phòng của nàng đã là một mảnh lạnh lẽo. Cung nữ nói với hắn, nàng vừa
mới đi, còn để lại cho hắn một phong thư.
" Ta xin lỗi
vì đã bỏ đi mà không nói một lời, nhưng ta sợ nếu ta gặp ngươi, ta sẽ không có
đủ can đảm để nói hai tiếng từ biệt. Ta cũng xin lỗi vì đã thó một ít đồ quý
giá trong cung để đem theo, nhưng với những việc mà ngươi đã làm với ta, ta
nghĩ lấy một ít chi phí đền bù tổn thất cũng không có gì quá đáng, hơn nữa, ta
cũng cần phải có ngân lượng mới có thể sống sót giữa thế giới rộng lớn này được.
Gửi lời xin lỗi đến thái hậu dùm ta, ta không thể tiếp tục ở bên cạnh bầu bạn với
người được nữa. Tiện thể từ biệt mọi người hộ ta luôn, ta vẫn chưa biết phải đi
đâu, nhưng có lẽ ta sẽ đi thật xa khỏi nơi này, đến một nơi nào đó, tìm kiếm một
cuộc sống bình yên.
Tạm biệt. "
Tạm biệt, hai tiếng
cuối cùng như một con dao đâm thẳng vào ngực hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng
đau đớn. Trái tim như bị bóp nghẹt đến không thở nổi. Một cảm giác đau đớn mãnh
liệt trào dâng trong tim hắn. Trước khi kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, đôi chân hắn
đã chạy đi, gấp gáp đến mức sử dụng cả khinh công_điều mà trước đây hắn chưa từng
làm khi đang ở trong phạm vi của cung cấm.
* * *
" Chủ tử...chủ
tử... "
Phải mất một lúc
lâu, Liễu Song Song mới mơ hồ nghe thấy tiếng của Tử Vân đang gọi mình. Nàng thẫn
thờ đưa mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt ngơ ngác.
" Có chuyện
gì vậy? "
" Chủ tử, lệnh
bài xuất cung. " Tử Vân từ tốn đáp.
Liễu Song Song ngẩn
ra một chút, rồi à một tiếng, xoay người tìm tấm lệnh bài trong tay nải. Lúc tấm
kim bài hiện ra trước mắt nàng, cũng là khi nàng cảm thấy trong tim mình có một
cảm giác như bị đè nặng nơi lồng ngực. Nàng thừ người nhìn tấm lệnh bài, cảm thấy
hoang mang. Nàng thật sự sẽ rời khỏi đây sao? Đây là điều nàng thực sự muốn
sao? Rời khỏi đây, đồng nghĩa với việc sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười ôn
nhu, ấm áp như một tia nắng của hắn mỗi ngày. Sẽ không còn có thể tự tay nấu ăn
cho hắn, tận hưởng cảm giác ngọt ngào khi làm được điều gì đó cho hắn. Rời khỏi
đây, đồng nghĩa với việc phải chấp nhận quên đi hắn, từ bỏ tình yêu đối với hắn,
nàng làm được sao? Trước đây nàng đã từng chê cười hành động này của Uyển Nghi,
nhưng giờ chính nàng lại hành động như vậy. Có thể quên không khi nơi đâu cũng
tràn ngập hình bóng của hắn? Vì vốn dĩ, hình bóng ấy đã luôn in đậm trong tim của
nàng rồi.
Nàng cười nhạt, cảm
thấy bản thân của mình thật ấu trĩ. Chẳng phải đã quyết định như vậy rồi sao? Tại
sao đến giờ phút này vẫn còn do dự? Nàng dứt khoát đưa tấm lệnh bài xuất cung
cho Tử Vân, quay mặt vào bên trong xe ngựa để người khác không nhìn thấy sự yếu
đuối của mình.
Lính gác cổng
kính cẩn nhận lấy tấm lệnh bài, gật đầu một cái, cánh cổng hoàng cung nặng nề
hé mở. Tử Vân ghìm dây cương, chuẩn bị thúc ngựa đi thì một đạo thanh âm vang
lên đầy khẩn trương.
" Đóng cổng
hoàng cung lại cho trẫm, bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi. "
Nam Cung Thiên
như một cơn gió bay tới, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng áo, lấm tấm trên vầng trán rộng
sáng sủa. Hắn lật tung tấm sa trướng che xe ngựa, hổn hển nói với Liễu Song
Song đang kinh ngạc.
" Ai cho phép
ngươi rời khỏi? "
Liễu Song Song mở
to mắt kinh ngạc, quay mặt đi, lắp bắp.
" Ta muốn đi
là quyền của ta, ngươi không có quyền ngăn cản. "
" Ta không
muốn ngăn cản ngươi. " Nam Cung Thiên nói. Trái tim của Liễu Song Song vì
câu nói của hắn mà cảm thấy đau nhói. Thì ra hắn không phải là tới để giữ nàng
lại, vậy mà nàng lại cứ hy vọng một cách ngu ngốc. " Ngươi muốn đi đâu thì
đi, ta không muốn ngăn cản, nhưng ngươi không thể nào làm chuyện có lỗi với ta
như vậy xong liền bỏ đi được. Ta không cho phép ngươi trốn tránh, ngươi cần phải
chịu trách nhiệm với ta. "
" Ngươi lảm
nhảm cái gì đó? "
Liễu Song Song trừng
mắt nhìn hắn, nộ khí xung thiên. Hắn nói cái quái gì thế? Người thất thân là
nàng, đâu phải là hắn, nàng còn chưa bắt hắn chịu trách nhiệm, hắn đã bắt nàng
phải chịu trách nhiệm trước?
" Ta không cần
biết. " Nam Cung Thiên vẫn mặt dày " Tóm lại là ngươi đã làm chuyện
có lỗi với ta, thế nên ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm. "
Này...này quá là
ngang ngược đi, hắn rốt cuộc là lên cơn điên gì vậy? Rống~ nàng rốt cuộc bạo
phát rồi.
" Nam Cung
Thiên, ta nói cho ngươi biết. Ta còn chưa có đòi hỏi cái gì ở ngươi thì thôi,
ngươi lại dám ngang ngược. Mau tránh ra để chúng ta đi, ta không có rảnh để đôi
co với ngươi. "
Nam Cung Thiên mắt
điếc tai ngơ trước sự nổi giận của Liễu Song Song, vẫn tỉnh bơ nói.
" Đào hoa
cung ta đã phê duyệt thành nơi ở cho ngươi, giờ ngươi bỏ đi như vậy, ai sẽ chăm
sóc cho chúng? "
" Này, không
phải việc đó là do người làm vườn phụ trách sao? Mắc mớ gì tới ta..."
" Còn cái
món cá hấp ngũ vị đó nữa, thật khó ăn chết đi được..." Nam Cung Thiên vẫn
thao thao bất tuyệt " Ngươi có thật sự chỉ dạy cho trù sư không vậy? Tại
sao hương vị lại khác xa như vậy hả? Ta không biết, ngươi phải hằng ngày làm cá
hấp ngũ vị cho ta ăn, nếu không, dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể, ta cũng
nhất định lôi ngươi về. "
" Ta không
làm, ta không làm, chết cũng không chịu làm. " Nước mắt nóng hổi rơi lã
chã trên gương mặt thanh tú của Liễu Song Song, nàng nghẹn ngào, mím chặt đôi
môi để kìm nén những tiếng nức nở. Những lời hắn đang nói, có phải...có phải...
" Còn cả việc
phê duyệt tấu chương nữa. " Nam Cung Thiên hạ thấp giọng, nhẹ nhàng đưa
ngón tay cái, từng chút, từng chút một lau nước mắt cho Liễu Song Song "
Suốt mấy hôm nay, ta đều chẳng tập trung vào bất cứ việc gì, giờ nàng lại muốn
rời khỏi đây. Nàng đem trái tim của ta đi mất rồi, vậy nàng bảo ta phải biết
làm sao đây? Nàng trả trái tim lại cho ta đi, rồi muốn đi đâu thì đi. "
Liễu Song Song òa
khóc, bàn tay quơ loạn lên, đấm vào ngực Nam Cung Thiên.
" Hỗn đản,
ngươi ức hiếp ta, cái đồ chết tiệt nhà ngươi, hại ta đau lòng đến như vậy.
Ngươi đi chết đi, đồ đáng ghét."
Nam Cung Thiên bắt
lấy tay của Liễu Song Song, thuận tay đem nàng ôm vào lòng mình, gục đầu lên
hõm cổ của nàng, thầm thì.
" Đừng đi,
có được không? "
Liễu Song Song
không trả lời, ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực cường tránh của hắn, sụt
sịt.
" Sến muốn
chết đi được. "
Nam Cung Thiên bật
cười.
Binh lính vui mừng
vỗ tay, đồng loạt quỳ gối hô vang, hân hoan tột độ.
" Hoàng thượng
vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế. Liễu cô nương vạn tuế, vạn tuế. "
Từ đằng xa, Uyển
Nghi dựa người vào Nam Cung Việt, bàn tay mân mê lọn tóc nhỏ của Phong Tranh,
cười nói.
" Không ngờ
vừa mới tới đây đã nhìn thấy một cảnh tượng ngoạn mục như vậy. "
" Phải, ta
cũng không ngờ đệ ấy lại có lúc như vậy. " Nam Cung Việt có vẻ như vô cùng
buồn cười, khóe miệng giương lên hết cỡ, cười đến sáng lạn.
" Xem ra,
trong năm nay sẽ tốn một khoảng tiền mừng rồi. " Uyển Nghi nhún vai.
Nam Cung Việt bật
cười, Uyển Nghi cũng cười, hai tiểu hài tử Phong Linh, Phong Tranh không biết
gì cũng ngây ngô cười theo. Trên không trung, cánh hoa đào từ đâu bay tới,
phiêu dật trong làn gió xuân ấm áp. Nắng ấm nhuộm vàng khắp nơi. Một ngày xuân
tràn ngập những tiếng cười vui vẻ.