Ads
Doãn Tắc không
nói thêm điều gì, chỉ nhếch mép cười khinh thường khiến cho Nam Cung Nguyệt giận
sôi máu. Thế này còn quá đáng hơn là hắn nói thẳng ra " Ê ê... ai mà thèm
người như cô chứ ? "
Hắn im, im, im.
Nàng tức, tức, tức.
Uyển Nghi nhìn
Doãn Tắc và Nam Cung Nguyệt gầm ghè với nhau, như thể sắp xông vào xé xác nhau,
liền lên tiếng " Đủ rồi, không cho phép hai người phản đối. Doãn Tắc, nếu
ngươi thực sự coi ta là chủ nhân của ngươi, nếu ngươi thực sự tôn trọng ta thì
hãy nghe lời ta, ta giao muội muội quý báu của ta cho ngươi đấy. " Sau đó,
Uyển Nghi quay sang nhìn Nam Cung Nguyệt đe dọa " Đã bao lâu nay muội
không có người theo hầu rồi. Doãn Tắc cõ võ công, có thể bảo hộ cho muội, hắn
cũng có thể làm rất nhiều việc khác nữa. Đây coi như là món quà ta tặng cho muội,
tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho muội thôi, nếu muội dám từ chối.....hừ, sau này
đừng có gọi ta là tỷ tỷ nữa. "
" Tỷ tỷ/ Chủ
nhân " Nam Cung Nguyệt và Doãn Tắc cùng bất mãn kêu lên. Nam Cung Nguyệt
thì tức đến độ muốn xì khói. Cái gì mà muốn tốt cho nàng chứ ? Rõ ràng là vì sợ
hoàng huynh tức giận nên đổ hết lên đầu nàng. Thật quá đáng, thật tức chết nàng
mà.
Nam Cung Việt im
lặng nãy giờ, rốt cục cũng nheo mắt lại, buông lời vàng ngọc " Không được,
Nguyệt nhi là công chúa, sao lại có thể để một tên nam nhân hầu hạ ? Chuyện này
ta nhất quyết không đồng ý. Không cần thiết phải bàn nữa. "
Nam Cung Nguyệt
và Doãn Tắc cùng ra sức gật đầu như giã tỏi.
Hoàng huynh yêu dấu,
muội yêu huynh nhất, không uổng công muội thương huynh như vậy. Nam Cung Việt
chỉ còn thiếu mỗi nước nhảy cẫng lên nữa thôi.
" Cũng được
" Uyển Nghi gật gù " Vậy Doãn Tắc, từ mai ngươi sẽ theo hầu hạ ta.
"
Nam Cung Việt:"
Doãn Tắc, từ mai ngươi ở căn phòng bên cạnh phòng của Nguyệt nhi để tiện hầu hạ.
Ta sẽ bảo quản gia thu dọn phòng cho ngươi. "
Nam Cung Nguyệt/Doãn
Tắc : "..............."
Nam Cung Nguyệt:
Hoàng huynh, huynh nỡ bán đứng muội muội của mình nhanh như vậy sao ?
Doãn Tắc: Đời
mình thảm rồi. Qủa nhiên, muôn đời anh hùng vẫn không qua được ải mỹ nhân.
Hỷ nhi: Vẫn là tiểu
thư lợi hại.
" Được rồi,
vậy cứ quyết định thế đi " Uyển Nghi cười toét miệng, giơ ngón tay cái lên
tỏ vẻ hài lòng.
Nam Cung Nguyệt ấm
ức quay sang lườm Doãn Tắc một cái cháy mặt, dậm dật bỏ đi, còn dậm chân rất mạnh
khiến cho phát ra tiếng bịch bịch. Hừ, ta sẽ hành hạ ngươi, hành hạ ngươi, hành
hạ ngươi chết đi.
Doãn Tắc vô cùng
đau khổ lẽo đẽo theo sau Nam Cung Nguyệt, hắn nhất định là có thù với nữ nhân
này từ kiếp trước rồi. Chủ nhân, chủ nhân thật là nhẫn tâm.
" Xong
" Uyển Nghi hứng chí đập đập hai tay vào nhau, hoàn toàn không phát hiện
ra một luồng khí lạnh quỷ dị bất thường từ sau lưng truyền đến.
" Xong rồi sao
? " Nam Cung Việt khoanh hai tay trước ngực, nhếch mép cười. Nhờ vào tách
trà " nồng nàn yêu thương " của nàng mà toàn thân hắn nổi mẩn đỏ, ngứa
ngáy không chịu được, hắn đã phải trát biết bao nhiêu dược liệu lên người mới đỡ.
Vậy mà nàng không những không có chút hối hận, lại đem về phủ một kĩ nam, khiến
cho mọi chuyện rối tung lên.Giờ lại chỉ nói một câu " xong rồi " là
có thể giải quyết mọi việc sao ? Suy nghĩ quá đơn giản rồi.
" Ẹc "
Uyển Nghi sởn cả da gà, lè lưỡi một cái, co chân lên định chạy, nhưng mà đã
nhanh chóng bị Nam Cung Việt ôm eo chặt cứng.
" Muốn chạy
đi đâu ? " Nam Cung Việt hừ mũi, sau đó vác Uyển Nghi lên vai như một bao
gạo đi về phòng. Uyển Nghi hốt hoảng, không ngừng giãy dụa, còn đấm thình thịch
vào lưng Nam Cung Việt nhưng vô ích. Nam Cung Việt sắc mặt không đổi, bàn chân
vẫn băng băng đi về phía trước.
Không lâu sau đó,
từ khu Dương viện vang lên những tiếng la hét vô cùng thảm thiết.
" Ai ui...
Nam Cung Việt, chàng là đồ vũ phu...."
" Oái, Nam
Cung Việt, ta biết sai rồi, đừng đánh nữa...."
"
Aaaaaa....đau....Nam Cung Việt đáng ghét, đừng đánh nữa...ngày mai ta sẽ không
ngồi ghế nổi mất "
" Oa oa
oa...Nam Cung Việt chết tiệt, tối nay chàng ngủ dưới đất đi.....oa oa oa...đau
chết ta rồi. "
Đến tối, cả vương
phủ lại nghe thấy những tiếng la hét còn thảm thiết hơn.
" Đáng ghét,
chàng xuống dưới đất mà ngủ...."
" Không cho,
không cho nằm, chàng đi xuống dưới đất đi, xuống mau...."
" Nam Cung
Việt, chàng có nghe rõ không hả? xuống dưới đất nằm hoặc trở về phòng
chàng....."
" Đi ra
kia....Đừng có chạm vào ta......"
Nhưng đó cũng chỉ
là tiếng la hét, sự việc xảy ra như thế nào chưa cần bàn tới, bởi vì ở một nơi
khác của vương phủ, có một người còn thê thảm hơn thế nhiều.