Ads
" Dương chủ
tử, Dương chủ tử, quả thực là không được đâu. "
Trong ngự hoa
viên, một thái giám đã có tuổi đang ra sức đuổi theo Uyển Nghi, liều mạng ngăn
cản.
" Ta đã nói
rồi, ta sẽ không làm liên lụy tới ngươi đâu, đừng có cản trở ta nữa được không
? "
Uyển Nghi nhíu
mày, bất đắc dĩ thở dài, bàn chân vẫn tiếp tục băng băng tiến về phía trước.
" Bà cô của
tôi ơi, thật sự là không được đâu, dù cho người có là hoàng tẩu của hoàng thượng
thì cũng không thể làm như vậy, như vậy là khi quân phạm thượng đấy. Tiểu nhân
sẽ bị hoàng thượng trừng phạt mất, khẩn cầu người, có thể để lúc khác được
không ? "
Lý công công vẻ mặt
khổ sở, tựa như sắp khóc tới nơi. Mỗi khi hoàng thượng mệt mỏi, đều đến ngự hoa
viên mắc võng nghỉ ngơi, những lúc này phàm là ai cũng không dám tới quấy rầy.
Vậy mà vị tiểu thiếp này cứ cố sống cố chết xông tới, đòi dựng hoàng thượng dậy.
Để cho người khác tới quấy nhiễu giấc ngủ của hoàng thượng, hắn nhất định sẽ chết
đó.
" Ngươi phiền
quá đi, ta đã nói ta sẽ không làm liên lụy tới ngươi, nếu hoàng thượng trách phạt
thì sẽ trách phạt một mình ta thôi, ngươi đừng có ngăn cản ta nữa. "
Uyển Nghi bỏ
ngoài tai lời ngăn cản của Lý công công, lửa giận trong lòng nàng còn chưa có
tan, không gặp được Nam Cung Thiên, nàng nhất quyết sẽ không về.
Dưới tán cây, một
nam tử mặc hoàng y, làn da trắng tựa sứ, nét mặt hòa hảo, thánh thiện như một
thiên thần, hàng mi dài khép lại, dung nhan tuấn mĩ đến độ khiến người khác phải
mặt đỏ chân run. Qủa nhiên là một kiệt tác của tạo hóa.
Uyển Nghi trong
phút chốc ngây ngẩn cả người, khuôn mặt lúc ngủ của Nam Cung Thiên quả thực rất
đẹp, ngay cả khi ngủ, trên người hắn vẫn toát lên thần thái uy nghiêm của bậc đế
vương nhưng cũng không che dấu nổi sự ôn nhu, nhã nhặn vốn có. Tán lá khẽ động,
một vài chiếc lá mỏng manh rơi xuống, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ. Nếu Nam
Cung Việt là hiện thân của chiến thần thì chắc chắn không có gì hợp với Nam
Cung Thiên hơn là hình tượng thiên sứ.
Uyển Nghi mải mê
ngắm Nam Cung Thiên đến mức suýt thì quên mục đích khiến nàng đến đây. Còn Lý
công công đứng bên cạnh thì không ngừng run rẩy, mồ hôi toát ra như tắm, cái
thân già này của hắn sắp ngã quỵ vì sợ hãi rồi.
Một cơn gió ùa
qua, cuốn theo mái tóc của Uyển Nghi tung bay. Lúc này nàng mới nhớ ra mục đích
chính của mình, hắng giọng một tiếng, rồi lấy hết hơi sức, hét lên một tiếng thật
to.
" Nam ! Cung
! Thiên~ "
" Oái! "
Nam Cung Thiên đang chìm sâu trong mộng đẹp, đột nhiên bị tiếng hét kinh hồn gọi
bật dậy. Luống cuống đến mức ngã bịch xuống đất. Nam Cung Thiên lồm cồm bò dậy,
chân mày nhíu chặt, đang định mắng cho kẻ to gan dám đánh thức hắn thì nhận ra
" kẻ to gan " vừa rồi chính là người mà hắn ngày đêm mong nhớ.
" Hoàng thượng
tha tội, hoàng thượng tha tội. Thần đã cố gắng ngăn cản nhưng......."
Lý công công vội
quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa. Lần này hoàng thượng sẽ giết hắn mất thôi.
Nam Cung Thiên nở
một nụ cười ôn nhu nhìn Uyển Nghi, cố tình lờ đi lời của Lý công công, bàn chân
còn lén lút đá nhẹ vào người Lý công công, ý bảo mau lui xuống. Lý công công hiểu
ý, mừng như bắt được vàng, vội lén lút lui dần, lui dần xuống rồi ba chân bốn cẳng
chạy mất hút. Dựa theo thái độ của hoàng thượng vừa rồi, hắn biết là cái mạng
nhỏ của hắn vẫn còn được giữ lại rồi.
" Xin lỗi, đột
nhiên lại tới quấy rầy người thế này. " Uyển Nghi cúi mặt mân mê vạt áo. Vừa
nãy vì giận dữ nên nàng có hơi thất thố, đến khi nhìn thấy Nam Cung Thiên vì bị
nàng dọa mà ngã từ trên võng xuống thì trong lòng có chút ngại ngùng.
" Không sao,
không sao. Ta chợp mắt đã lâu rồi, cũng đang định thức dậy, nàng đến tìm ta có
việc gì vậy ? "
Nam Cung Thiên
nói dối không ngượng mồm, vừa nói vừa tự sỉ vả mình thật không có chút khí
khái. Cả ngày chôn chân trong thư phòng, vừa mới tới đây chợp mắt được một chút
đã bị dựng dậy, còn nói là chợp mắt đã lâu, hắn sắp mệt chết rồi thì có.
Haizz.......chỉ cần được gặp nàng, bảo hắn không ăn không ngủ ba ngày ba đêm hắn
cũng chịu. Có đôi lúc nhớ thương nàng, thật muốn đến vương phủ tìm nàng, nhưng
là.....hắn lấy lí do gì tới thăm nàng ? Nàng là hoàng tẩu của hắn, hắn không được
phép quên, hơn nữa hắn cũng sợ, sợ phải nhìn thấy nàng hạnh phúc bên cạnh hoàng
huynh, sợ rằng bản thân hắn sẽ không thể chịu nổi. Cảm
giác chôn dấu tâm
tư tận sau trong tim như thế này, thực sự chẳng dễ chịu chút nào.
" A, phải rồi.
" Uyển Nghi nhớ ra, kích động túm lấy cổ áo của Nam Cung Thiên " Là
chuyện tấu chương. "
" Tấu chương
? Ta đã phê duyệt xong rồi. "
Nam Cung Thiên
khó hiểu nhìn Uyển Nghi, hắn đã phê duyệt xong đống tấu chương phiền phức đó rồi
mới dám tới đây nghỉ ngơi a. Nàng ấy ở trong vương phủ, sao có thể biết được
chuyện phê duyệt tấu chương ở trong cung của hắn. Hơn nữa, từ lúc nào mà nàng ấy
lại quan tâm tới việc đó vậy ?
" Ta không
phải có ý đó. " Uyển Nghi gắt lên " Ta muốn người, một là giao cho hắn
thật nhiều tấu chương để hắn không có thời gian tới làm phiền ta, hai là giao
cho hắn ít tấu chương thôi, để dù hắn có làm phiền ta thì ban ngày cũng sẽ có
thời gian rảnh để dẫn ta đi chơi. "
Hắn ở đây không
ai khác ngoài Nam Cung Việt. Một ngày của hắn, sáng thì thiết triều, sau khi
thiết triều thì sẽ là chôn chân ở thư phòng giúp Nam Cung Thiên phê duyệt tấu
chương, hoàn toàn không có thời gian để tâm đến nàng, khiến nàng cả ngày buồn
chán trong vương phủ, nhưng hễ cứ đếm đến lại hóa thân thành đại sắc lang tới
tìm nàng làm phiền.
Nam Cung Thiên
lúc đầu vốn dĩ không hiểu, nhưng khi nghe thấy Uyển Nghi nói tới " ban
ngày rảnh rỗi ", chớp mắt liền hiểu ra vấn đề. Hắn nở một nụ cười, vẫn là
nụ cười ôn nhu như nước, nhưng trong đó lại bao hàm sự thê lương. Làm phiền,
làm phiền vào ban đêm ? Vậy thì còn có thể là chuyện gì ? Hắn nhìn Uyển Nghi vẫn
một bộ mặt bất mãn, nàng lại không biết rằng bản thân đã lỡ lời, dễ dàng để cho
hắn đoán được hàm ý trong lời nói.
" Giảm bớt tấu
chương ? Không được. Như vậy chẳng phải ta sẽ tự rước thêm nợ vào người sao ?
Thêm tấu chương ? Hoàng huynh sẽ giết ta chết đó. Hơn nữa nếu hoàng huynh không
muốn, thì ta cũng đâu có cách nào bắt ép. Huynh ấy có thể vứt tấu chương sang một
bên không thèm phê duyệt mà. "
Nam Cung Thiên
phe phẩy quạt, cố che giấu sự bi thương trong đáy mắt, lại bày ra một bộ dạng bỡn
cợt, tỏ vẻ như bản thân đang rất vui.
" A.....Phải
rồi, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ ? Ngốc quá. " Uyển Nghi ôm đầu oán hận.
Tức chết đi được, không có cách nào khác sao ?
" Uyển Nghi,
nàng.....và hoàng huynh.........hạnh phúc chứ. " Nam Cung Thiên ngập ngừng,
vô thức hỏi.
Uyển Nghi bất ngờ,
ngập ngừng một chút rồi khẽ gật đầu. Tuy Nam Cung Việt không có nhiều thời gian
rảnh giành cho nàng, nhưng mỗi khi rảnh rỗi đều cùng nàng đi dạo, ở bên cạnh
nàng, làm nàng vui. Hơn nữa, cho dù không có những việc đó thì ở bên cạnh người
mình yêu, đối với nàng đã là một loại hạnh phúc lớn lao nhất, dù thỉnh thoảng hắn
luôn đòi hỏi quá độ, nhưng..........nàng vẫn là yêu hắn, yêu hắn vô hạn, chỉ cần
được bên cạnh hắn thì nàng sẽ vô cùng hạnh phúc.
Trái tim Nam Cung
Thiên thoáng nhói đau, hắn nở một nụ cười khổ, đã biết trước câu trả lời, tại
sao vẫn ngu ngốc hỏi. Càng quan tâm tới nàng, tim hắn càng đau. Hắn muốn nhìn
thấy nàng hạnh phúc, muốn nàng luôn cười thực vui vẻ, nhưng hắn lại càng mong rằng,
niềm hạnh phúc đó là do hắn đem đến cho nàng chứ không phải là một ai khác.
" Phải rồi,
Nam Cung ....à quên, hoàng thượng. "
" Gọi ta Nam
Cung Thiên được rồi. " Nam Cung Thiên ngắt lời Uyển Nghi, trên đời này
không có mấy ai dám gọi thẳng tên hắn, cũng không ai được phép gọi thẳng tên hắn,
nàng, chính là nữ nhân duy nhất.
" Được, tốt,
gọi hoàng thượng thật khó nghe quá đi. Gọi thẳng tên thế này có phải dễ chịu
hơn không. " Uyển Nghi vỗ vỗ vai Nam Cung Thiên, cười vui vẻ. Nàng biết gọi
thẳng tên hoàng thượng chính là khi quân phạm thượng, là không nên, nhưng gọi
hoàng thượng khiến nàng cảm thấy thực xa cách, hơn nữa Nam Cung Thiên lại là
người không câu nệ tiểu tiết, vì vậy nên nàng cũng không ngần ngại gọi thẳng
tên hắn.
" Nam Cung
Thiên, ta nói huynh nghe nè. Ta rất khâm phục con người huynh, bản thân là bậc
cửu ngũ chí tôn, vậy mà lại không lập hậu cung, lại còn lập lời thề sẽ chỉ có một
thê tử. Tính cách lại ôn nhu, hiền lành, người nam nhân tốt như vậy, quả là thế
gian khó tìm. " Uyển Nghi cười sáng lạn, không ngừng ngợi ca Nam Cung
Thiên, khiến cho hắn bay đến tận mây xanh, trong lòng lâng lâng hạnh phúc.
" Nhưng
huynh ngày nào cũng ở trong hoàng cung, làm thế nào biết có nữ nhân tốt để yêu
a. Hay là vậy đi, tỷ tỷ ta tuy quen tính phiêu bạt giang hồ, nhưng chung quy
cũng là một nữ nhân tốt, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân a. " Uyển Nghi
khoa khoa tay kể lể, không nhận ra sắc mặt của Nam Cung Thiên đã thành một mảnh
đen.
" Vì vậy ?
" Nam Cung Thiên khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt ôn nhu thường ngày đã hoàn
toàn biến mất. Khuôn mặt hắn tái xanh, tràn đầy nộ khí cùng thê lương. Bàn tay
giấu trong ống tay áo nắm chặt lại.
" Vì vậy a,
ta chính là muốn làm mai cho huynh cùng với tỷ tỷ của ta, thế nào ? Ta nghĩ hai
người rất hợp với nhau a. " Ưm, hai thân bạch y đứng cạnh nhau, quả nhiên
là sẽ hợp. Một người lạnh lùng như tỷ tỷ chắc sẽ thích người ôn nhu chung tình
như Nam Cung Thiên.
Mặt Nam Cung
Thiên càng lúc càng biến sắc, bàn tay nắm càng lúc càng chặt. Hắn hít sâu một
hơi, cố lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười.
" Hữu ý chi
bằng vô tình? Nếu có duyên ắt sẽ đến được với nhau. Ta còn không vội, nàng lo
cái gì chứ ? " Nam Cung Thiên ôn nhu vuốt mái tóc của Uyển Nghi, động tác
bao hàm sự sủng nịnh và cả nỗi đau xé lòng
" Cám ơn
nàng đã quan tâm tới ta, nhưng ta vẫn muốn tự mình tìm thấy một nương tử xứng
đáng, một người khiến ta yêu. " Hắn vỗn dĩ đã tìm thấy rồi, nhưng hắn và
nàng, lại không có duyên.
" Ừm. "
Uyển Nghi khẽ gật đầu " Thế thì thôi vậy, được rồi, không làm phiền huynh
nghỉ ngơi nữa. Ta đi tìm mẫu hậu trò chuyện đây. "
" Được,
không tiễn. "
Nam Cung Thiên gật
đầu, nhìn bóng Uyển Nghi dần đi xa. Những chiếc lá rơi dưới chân hắn, một cơn
gió thổi ngang qua cuốn theo đám lá bay, khiến cho tim hắn đau nhói. Hắn xoay
lưng lại, đạp một cước vào gốc cây, thanh âm không giấu nổi sự tức giận.
" Rung cây mạnh
như vậy, ngươi muốn cái cây này trụi hết lá sao ? Lá rơi quá nhanh, ảnh hưởng đến
tâm trạng của trẫm, từ mai ngươi phụ trách đi đốt đèn trong cung. "
Một tiểu thái
giám đứng sau gốc cây run rẩy đi ra, mếu máo dập đầu tuân mệnh rồi chạy biến.
Hoàng thượng, hoàng thượng nổi tiếng ôn nhu tại sao lại đột nhiên tức giận tới
vậy a. Thật là oan uổng cho hắn quá đi, trước giờ hắn phụ trách việc tạo dựng
phong cảnh cho hoàng thượng, có bao giờ khiến hoàng thượng phật ý đâu cơ chứ.
Nam Cung Thiên vẫn
chưa xả hết cơn giận, bàn tay nắm lại thành quyền, đấm mạnh vào thân cây, thân
cây đáng thương liền in hằn dấu tay sâu hoắm, lá rụng lả tả.
Nam Cung Thiên ngồi
xuống võng, hai tay đan vào nhau chống lên trán, nở một nụ cười khổ. Nàng đâu
biết rằng, nàng mới chính là người mà hắn yêu nhất, là người mà hắn ngày đêm
mong nhớ, là người hắn muốn kết tóc se duyên. Hắn muốn nàng, muốn mỗi sáng thức
dậy, người mà hắn nhìn thấy chính là nàng, muốn thành thân cùng nàng, muốn nàng
trở thành nương tử của hắn, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Vậy mà........nàng
không những không nhận ra tình cảm của hắn, lại còn trước mặt hắn, muốn mai mối
hắn cùng nữ nhân khác. Hắn thở dài, nàng đâu biết rằng, những lúc ở bên cạnh
nàng, hắn vô cùng hạnh phúc nhưng cũng vô cùng đau khổ chứ. Đôi môi hắn khẽ run
run, lẩm bẩm.
" Uyển Nghi,
nàng ác lắm có biết không ? Sao nàng.....không chịu hiểu lòng ta. "