Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 19: Chương 19: Tên biến thái đáng ghét ! Cút ngay !




Ads " Tiểu thư, người thật sự cảm thấy như vậy sẽ ổn sao ? "

Uyển Nghi mở cửa sổ cho gió tràn vào phòng, khẽ thở dài " Hỷ nhi, em đừng nói nữa "

" Tiểu thư, chắc giờ này vương gia đang tìm kiếm chúng ta " Hỷ nhi lo lắng nói.

" Có thể " Uyển Nghi chỉ hờ hững đáp. Có thật hắn sẽ đi tìm cô không hay chỉ mặc kệ ? bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân như vậy, cần gì phải luyến tiếc một tiểu thiếp mới 15 tuổi như cô chứ. Kể cả khi hắn có đi tìm cô thì là vì lí do gì ? Vì yêu cô nên không muốn cô rời xa hắn ? Hay sợ rằng cô sẽ ra ngoài gây chuyện, làm hỏng thanh danh của hắn ? Hay chỉ đơn giản là muốn chiếm hữu cô, không muốn để cô ở bên cạnh kẻ khác? Thôi đi, dẫu sao cũng đã rời khỏi hắn rồi, còn suy nghĩ nhiều làm gì chứ ? Sáng nay, nhân lúc Nam Cung Việt vào cung thượng triều, Nam Cung Nguyệt đã giúp cô và Hỷ nhi trốn ra ngoài. Cô không thể trở về Dương gia được nữa, chắc chắn hắn sẽ tới đó tìm cô. Nguyệt nhi đành sắp xếp cho cô ở lại phủ công chúa, đợi tình hình tạm lắng xuống thì cô và Hỷ nhi sẽ trốn ra ngoài thành. " Hỷ nhi, đừng nghĩ ngợi nữa, muộn lắm rồi, em đi nghỉ đi "

" Dạ, tiểu thư cũng đi nghỉ ngơi sớm đi " Hỷ nhi cung kính cúi đầu một cái rồi mới đi ra ngoài.

Uyển Nghi lặng lẽ ngắm sao, nhớ lại những lúc ở bên cạnh Nam Cung Việt. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại yêu hắn ? Chẳng phải cô rất ghét hắn sao ? Trước đây, Sở Hạo luôn đối xử rất tốt với cô, yêu chiều cô hết mực. Bản thân cô cũng rất thích mẫu người dịu dàng ân cần. Nam Cung Việt lạnh lùng, tàn bạo, lãnh khốc như thế, sao cô vẫn yêu ? Cô yêu hắn từ lúc nào ? Giờ nghĩ lại, cô lại càng thấy nhớ cái ôm ấm áp của hắn, nụ hôn bá đạo của hắn, nhớ gương mặt tức giận mỗi khi bị cô chọc tức, nhớ ánh mắt dịu dàng, nhớ giọng nói của hắn " Lúc này, ta chỉ muốn được như thế này, ôm nàng thật chặt....", " Mãi không thấy nàng về, ta hơi lo nên đến đây xem thử " Những câu nói ấm áp ấy cứ vang vọng trong đầu cô không ngừng, trên má dường như còn vương chút hơi ấm khi hắn lau nước mắt cho cô dưới cơn mưa phùn. Cô nhớ hắn, rất nhớ... Nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống, mặn chát......Chẳng biết từ lúc nào mà cô lại cảm thấy ấm áp khi ở bên hắn, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, vui vẻ khi chọc giận hắn, hạnh phúc khi thấy hắn cười. Rồi lại từ lúc nào, không tự chủ được mà yêu hắn.

Nửa đêm, khi Uyển đang ngủ say, chợt cảm thấy có một ánh mắt đang gắt gao nhìn mình, liền giật mình mở mắt. Ngay lập tức cảm thấy hoảng hốt khi nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại đang dí sát vào mặt mình.

" Tên biến thái, sao ngươi lại ở đây ? " Sao hắn lại tìm đến đây được, hơn nữa tuy Nam Cung Nguyệt không ở đây nhưng vẫn có thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, làm sao hắn có thể mò vào mà không bị phát hiện chứ. Ngẫm nghĩ một lúc, cô liền thở dài. Haizz, hóa ra cái trò điểm huyệt trên phim kiếm hiệp cổ trang là có thật hả ? Thế mà trước đây cô cứ nghĩ là giả.

" Bảo bối ! Chẳng phải là ta đến đòi nợ sao ? Lần trước nàng không những phá đám chuyện tốt của ta mà còn định đá ta một cái tuyệt tự nữa, đương nhiên là ta phải đến tìm nàng rồi."

" Đòi nợ cái đầu ngươi ấy, ta chẳng nợ ngươi cái gì cả, phắn ngay, đồ biến thái. Còn nữa, ta không phải là bảo bối của ngươi " Uyển Nghi tức giận chỉ tay ra phía cửa sổ, đuổi hắn đi.

" Bảo bối à, chưa đòi được nợ sao ta có thể bỏ đi dễ dàng thế được. " Bàn tay hắn ám muội xẹt qua khuôn mặt Uyển Nghi " Còn nữa, ta không phải là tên biến thái, tên ta là Mộ Dung Phong, nàng có thể gọi ta là Phong ca cũng được "

Uyển Nghi bực bội gạt tay hắn ra, bĩu môi ra vẻ mỉa mai " Ta không cần biết là gió hay là chó, là phong hay là cẩu, biến thái thì ta cứ gọi là biến thái. Tóm lại là ta không muốn nhìn thấy ngươi. Cút ngay "

Mộ Dung Phong nhún vai, ra vẻ tội ngiệp " Bảo bối à, nàng cũng tuyệt tình qúa đó. Nàng có biết ta mất bao công sức để tra ra thân phận nàng không hả ? Lần trước không thấy có a hoàn đi theo nàng nên ta cứ nghĩ nàng chỉ là con gái của một gia đình bình thường, không ngờ nàng lại nổi danh đến thế. Con gái của Dương đại thừa tướng, lại là tiểu thiếp của nhị vương gia Nam Cung Việt. Ta có đến tìm nàng mấy lần nhưng lần nào cũng thấy nàng đang ở bên cạnh hắn nên không tiện ra mặt. Hôm nay ta thấy nàng trốn tới đây liền tới tìm nàng ngay. Vậy mà nàng không có chút lưu tình sao ?"

" Ta với ngươi có cái quái gì mà lưu với chả tình. Ta đã nói rồi, không được gọi ta là bảo bối. Biến !" Uyển Nghi gầm lên, tên khốn này, hắn không có tai hay là không hiểu tiếng người ?

" Nếu ta không biến thì sao ? " Mộ Dung Phong nở nụ cười gian tà, vòng tay qua ôm chặt lấy eo của Uyển Nghi

Uyển Nghi tức giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, càng cố sức đấy hắn ra thì lại càng bị hắn ôm chặt. Aaaaa.... điên mất ! Tại sao một huấn luyện viên võ thuật như cô, có thể đánh được hơn hai mươi người cùng một lúc, vậy mà khi trở về đây lại biến thành một con nhóc chân yếu tay mềm thế này hả ? Sao ở cái thời đại này, ai cũng giỏi võ công thế ?

Uyển Nghi không đẩy được Mộ Dung Phong ra, trong lòng cực kì ức chế. Đã thế, hắn lại còn nhìn cô cười rất khoái chí nữa chứ. Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu cô, trong mắt chợt hiện lên một tia gian tà.

Bàn tay đang để trên ngực Mộ Dung Phong, cố đẩy hắn ra, đột nhiên thả lỏng, từ từ trượt xuống dưới. Mộ Dung Phong thấy thái độ của cô thay đổi, thoáng chút ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng bị cô kích thích. Hắn cảm thấy cổ họng nóng ran, hô hấp dồn dập, ánh mắt có chút si mê. Có không ít nữ nhân đã từng qua tay hắn, hơn nữa đều là những mỹ nhân sắc nước hương trời. Nhưng không hiểu sao, khi ở bên cô, dục vọng của hắn lại dễ dàng nổi lên như vậy ?

Uyển Nghi nở một nụ cườ tà ác, bàn tay nắm lấy cái vật đang cương cứng của hắn, bóp mạnh một cái.

" A" Mộ Dung phong bị đau kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức đẩy cô ra.

" Nàng làm cái gì thế hả " Mặt Mộ Dung Phong đỏ bừng vì tức giận, nàng cư nhiên dám bóp ......của hắn.

" Không cút ngay, bà đây thiến cho ngươi xem " Uyển Nghi nhìn hắn, cười độc ác.

Mộ Dung Phong ngay lập tức khôi phục vẻ mặt gian tà, lại nắm lấy tay của Uyển Nghi, kéo cô ôm vào lòng mình. Uyển Nghi tức giận co chân lên đá vào hạ thân của hắn nhưng không được, ngược lại còn bị hai chân của hắn kẹp chặt lấy, bàn tay hắn gắt gao ôm lấy eo của cô, không cho cô trốn thoát.

" Giỏi, để xem nàng cắt của ta kiểu gì ? Xem ra không dạy đỗ nàng một chút thì không được rồi " Mộ Dung Phong cười tà ác nhìn cô, đáy mắt chứa đựng sự nguy hiểm. Hôm nay, ta ăn nàng cho xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.