Ads
Ngồi chờ
cho đến tối vẫn chưa thấy ai xuất hiện, Uyển Nghi mệt muốn xỉu. Sao không có ai
mang đồ ăn vào cho ta? sao không cho ta bỏ khăn trùm đầu ra? sao không cho ta
ngủ ? sao cái tên đáng chết kia vẫn chưa tới ? ta mỏi lắm rồi. Hỷ nhi đã dặn cô
là sau khi vào tân phòng thì phải ngồi yên chờ vương gia tới, vì vậy cô phải
làm thục nữ suốt từ trưa tới giờ, hắn muốn để cô chết khô trong này sao?
Không chờ nữa,
ta phải đi kiếm cái gì ăn đã. Uyển Nghi vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng
chân người bước lại gần. Không hiểu sao cô bỗng cảm thấy rất áp lực. Một bàn
tay to lớn nắm lấy cái khăn trùm đầu của cô giật mạnh xuống.
" A
" Uyển Nghi khẽ kêu lên một tiếng, nhìn người đang đứng trước mặt, thoáng
chốc liền ngây ngẩn cả người.
Trai đẹp cô
đã nhìn thấy không ít, các ca sĩ thần tượng đẹp trai cũng rất nhiều, nhưng người
này quả thực là rất, rất đẹp. Sống mũi cao, mày kiếm, khuôn mặt cương nghị rất
quyến rũ, con ngươi đen thâm trầm đang nhìn cô chằm chằm, trên người toát ra
hàn khí. Uyển Nghi ngay lập tức cúi gằm mặt xuống, toàn thân cứng ngắc, cảm thấy
hô hấp có phần khó khăn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ một người đàn ông.
"
Sao....sao hắn cứ nhìn mình chằm chằm vậy ? ta biết là ta rất đẹp nha, ngươi
cũng không cần si mê ta đến thế đâu. Ax, sao vẫn cứ nhìn vậy ? từ sáng tới giờ
ta chưa có ăn gì nha, không có sức để chơi trò đấu mắt với ngươi đâu. " Uyển
Nghi thầm rủa trong đầu, cầu mong hắn ta biến đi nhanh cho rồi, quả thật là hắn
rất đẹp nhưng cũng rất đáng sợ, cô không muốn động phòng với hắn đâu. Với lại
giờ cô đang rất đói, nếu hắn mà ăn cô thì sức đâu mà chịu nổi chứ.
"
Không muốn gả cho ta đến vậy sao ? " Một lúc lâu sau Nam Cung Việt mới lên
tiếng.
Uyển Nghi
chợt nhớ đến cái đầu còn đang quấn băng của mình, vội xua tay.
" A,
không phải, cái này là do tôi không cẩn thận té ngã. "
" Ồ, vậy
nghĩa là rất thích " Khóe miệng Nam Cung Việt khẽ nhếch lên đầy mỉa mai.
Ax, tự kỉ
à? có nhất thiết phải bẻ cong lời nói của người khác thế không ? Uyển Nghi phẩy
phẩy tay :
" Cứ
cho là như vậy đi " Cứ để cho anh ta tự sướng đi, nếu mình mà nói vì không
muốn gả cho anh ta nên mới tự tử thì dễ anh ta bóp cổ mình lắm.
" Vậy
sao ? " Nam Cung Việt nâng cằm Uyển Nghi lên, trong mắt lộ ra một tia lạnh
lùng.
" Rất
tiếc, bổn vương không có hứng thú với ngươi ." Nói xong liền quay lưng đi
thẳng.
Hắn không
có hứng thú tới mình, may quá, haha, Uyển Nghi mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn ra.
" Tiểu
thư ! " Hỷ nhi khẽ đẩy cửa vào, trên tay là một khay thức ăn.
Uyển Nghi
ngay lập tức nhảy đến, vớ lấy một cái đùi gà. " Hỷ nhi ! Có phải ngươi muốn
ta đói chết không hả? Cả ngày không ăn gì lại phải ngồi yên một chỗ, ta tưởng
mình sắp điên rồi chứ. "
" Tiểu
thư, Hỷ nhi xin lỗi, vì tân nương sau khi đưa vào tân phòng phải chờ vương gia
đến động phòng xong thì người khác mới được vào. Vừa nãy em thấy vương gia đã
đi khỏi nên mới dám đem thức ăn vào đây. "
" Ax,
cũng may hắn ta không có hứng thú với mình nhưng còn biết đường đi đến đây, nếu
hắn không thèm ghé qua một lần nào thì chắc mình đã thành ma đói rồi " Uyển
Nghi vừa gặm đùi gà vừa lẩm bẩm. Hắn không để ý mình xem ra cũng là điều tốt, vậy
thì mình cứ coi như không biết hắn, xem như làm khách ở đây, sống một cuộc sống
an nhàn là được rồi.