Khi Tô Nhứ mở mắt lần nữa đã ở trên ghế sô pha tại nhà.
Cô tìm một lượt trong nhà cũng không thấy Vân Dã đâu, càng không thấy điện thoại di động của mình, chẳng biết làm sao đành mở laptop ra, liếc nhìn thời gian thì nhận ra đã khoảng sáu giờ sáng.
Tô Nhứ bước tới phòng tắm tắm lại lần nữa.
Cô chìm xuống dòng nước trong bồn tắm, không ngừng hồi tưởng bầu trời sao cùng sa mạc trước đó.
Trông mặt mũi của người đàn ông kia hẳn là người phương Đông chứ không phải châu Phi, hơn nữa anh ta còn nói tiếng Trung vô cùng lưu loát, còn có cả năng lực giao tiếp với động vật —— vậy rốt cuộc anh ta là ai?
Không phải quân nhân, nhưng lại đuổi giết nhóm người săn trộm. Là cảnh sát quốc gia? Kiểm lâm? Lính đánh thuê?
Không biết còn tưởng đang quay Chiến lang 3 [1] ấy chứ!
[1] Một bộ phim TQ, nhưng chỉ có 2 phần thôi, chị nhà cố ý ví von thế đó:vv. Để biết thêm thông tin chi tiết về bộ phim mời tra google.
Nhưng mà anh ta sẽ không thua chứ?
Có thể bị thương hay không? Chắc sẽ không chết chứ nhỉ? Một mình anh ta đấu với nhiều người như vậy thật sự sẽ không có chuyện gì sao?
Tô Nhứ suy nghĩ lung tung cả nửa ngày, đột nhiên nghĩ tới việc có khi tí nữa bản thân lại xuyên tới châu Phi nên vội vàng tắm xong đứng lên mặc quần áo tử tế rồi đem tóc sấy khô.
Cô chuẩn bị ra cửa mua điện thoại di động, kết quả vừa mở cửa đã thấy Triệu Hằng ngã tới, bị cô dọa sợ giật mình.
“Sao anh lại ở đây?” Tô Nhứ lui về phía sau hai bước.
Triệu Hằng từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt cực kỳ tiều tụy, mắt hồng hồng, thời điểm thấy rõ người mở cửa là Tô Nhứ thì sụp đổ: “Cô ở nhà? Ở nhà mà một đêm không thèm đếm xỉa gì đến anh?!”
Tô Nhứ vội vội vàng vàng giải thích: “Em vừa mới trở lại!”
Cô để cho người vào nhà, Triệu Hằng vẫn đang rất suy sụp, nói chuyện cũng mang theo tiếng nức nở: “Anh đợi từ mười một giờ đêm tối hôm qua cho đến bây giờ, cô mới vừa trở lại? Cô trở lại từ chỗ nào! Đây là lầu hai mươi ba đấy! Cô thử nói với anh đây là cô leo cửa sổ trở về xem?!”
Tô Nhứ: “...”
“Anh trước cứ bình tĩnh đã.” Tô Nhứ nói, “Em đi rót cho anh ly nước, thêm đá.”
Triệu Hằng ngồi xuống ghế sô pha, Tô Nhứ lập tức ngăn lại: “ Chờ một chút! Đừng có ngồi đấy!”
Cô sợ Triệu Hằng không chú ý cũng sẽ từ trên ghế sô pha xuyên tới châu Phi!
Triệu Hằng trợn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn cô: “Anh đợi cô cả một đêm, cô ngay cả ngồi cũng không định để cho anh ngồi?!”
“... Ghế sô pha kia tối hôm qua bị ướt, anh ngồi ghế bên cạnh đó đi.” Tô Nhứ có khổ không thể nói, vội vàng tới phòng bếp rót ly nước đá bưng ra cho Triệu Hằng, vẻ mặt chân thành, “Em không phải là không để ý tới anh, mà là do di động của em bị mất rồi.”
Triệu Hằng bưng ly nói: “Mất ở đâu? Khi nào?”
Tô Nhứ ngồi xuống phía đối diện hắn, giọng sâu kín: “Châu Phi.”
“Gì?” Triệu Hằng thật muốn tức chết, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp đều run rẩy, “Tô Nhứ, mặc dù chúng ta làm việc với nhau không lâu, nhưng mỗi một chuyện liên quan đến cô anh đều tận tâm tận lực hoành thành thật tốt. Dù những gì trên mạng nói là sự thật đi nữa thì chúng ta cũng có thể nghĩ biện pháp giải quyết, anh cũng sẽ không nói gì, nhưng cô như vậy đối với anh thật sự là...”
Lời của hắn còn chưa dứt Tô Nhứ đã lắc đầu liên tục: “Không phải thật! Dĩ nhiên không phải thật, anh biết em tuyệt đối không phải loại người như vậy mà!”
“Anh chính là tin tưởng cô không phải loại người như vậy mới nhận lấy chuyện của cô!” Triệu Hằng nói, “Nhưng mà bây giờ...”
“Cho em mượn điện thoại của anh, em muốn gọi điện thoại trước.” Tô Nhứ đứng lên nói, “Anh yên tâm, chuyện trên mạng em sẽ xử lý, em biết ai là người đăng video.
Triệu Hằng đưa điện thoại di động cho cô, “Cô muốn làm gì? Cho cô mượn điện thoại gọi điện? Anh gọi một đêm rồi căn bản là gọi không được! Có phải cô kéo anh vào sổ đen rồi hay không?”
Tô Nhứ dở khóc dở cười: “Không có! Em chỉ là muốn xác định một chuyện, xác định xong liền trả cho anh.”
Cô cầm di động đi vào phòng tắm.
Sau khi trở lại Tô Nhứ đã tra nơi mà Vân Dã nói, bổ sung thêm kiến thức, gọi điện thoại vào số máy đã thêm mã vùng của bản thân, nhưng vẫn không gọi được.
Thôi, sa mạc thì làm quái gì có tín hiệu.
Tô Nhứ thở dài, xoay người mở cửa lại bất ngờ thấy đứng ở cửa là một thân ảnh cao lớn.
Vân Dã để trần nửa người, một tay đặt trên đai lưng quần, mắt nhấc lên nhìn người đang đi ra ngoài.
Tô Nhứ dùng sức lực cả đời mới không có hét lên thành tiếng.
Cô trợn trừng nhìn người trước mặt
“Tô Nhứ...” Triệu Hằng từ phòng khách đi tới, “Anh cảm thấy chúng ta hẳn nói chuyện thật tốt một chút, trên mạng đã...”
Triệu Hằng ngây người đứng ở hành lang, nhìn hai người ở cửa phòng tắm sững sờ không thôi.
“Các người...”
“Hiểu lầm!” Tô Nhứ giật mình, cuống quýt nói, “Anh nghe em giải thích!”
Triệu Hằng giơ tay lên chỉ vào cô, rồi lại chỉ Vân Dã đang trần nửa người, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, giọng điệu run rẩy: “Thế mà các người lại... lại...! Rốt cuộc anh cũng biết tại sao tối qua cô ở nhà mà không mở cửa cho anh rồi! Cô ở nhà mây mưa một trận còn để anh ở bên ngoài lo lắng sợ hãi cả đêm! Tối hôm qua antifan của cô mặc sức vui vẻ! Anh cùng mười tám đời antifan choảng nhau đến sáng, vậy mà cô lại đối với anh như vậy!”
Tô Nhứ: “...”
Triệu Hằng rất muốn khóc, hắn hít sâu một hơi, lại chỉ hướng phòng khách gào thét: “Cô ở nhà chơi đùa đến mức ghế sô pha cũng ướt!”
Cách dùng từ thật con mẹ nó tàn bạo đấy!
Tô Nhứ cũng rất muốn khóc, “Thật không phải như vậy! Đây là anh họ của em!”
Anh họ đem di động trong túi lấy ra đưa cho cô, tiếp tục đi đến chỗ phòng tắm, đem cô nhốt ở bên ngoài.
Tô Nhứ: “...”
Mẹ ơi là thật*, không phải đang mơ.
* 石锤了: Búa đá đề cập đến bằng chứng kết luận. Thuật ngữ phát triển chậm trong huyện Tấn Giang. Từ này phát triển vào năm 2014, mọi người đều hiểu ý nghĩa của nó, bởi vì hầu hết người dùng là con gái, và nó không cảm thấy tốt, nên sau đó, một cô gái đã thay đổi câu nói thanh lịch hơn một chút, gọi là “không có hình ảnh bạn nói là búa”, búa Trong một số phương ngữ nó có một ý nghĩa xấu. Nói chung, từ “búa” có nghĩa gốc là “bằng chứng“. (Theo Baidu)
Tô Nhứ giương mắt nhìn Triệu Hằng, Triệu Hằng sụp đổ nói: “Cô không phải nói di động của cô bị rơi ở châu Phi sao?!”
“... Lại từ Phi Châu đưa trở lại rồi.”
Triệu Hằng: “Tô Nhứ! Cô cứ tiếp tục như thế chúng ta liền giải tán!”
Tô Nhứ giơ tay lên xoa trán, trấn an nói: “Giải thích thì rất phức tạp, nhưng anh cứ tin tưởng em, em có thể giải quyết.”
Cô dẫn Triệu Hằng trở lại phòng khách, tới chỗ tủ lạnh tìm đồ ăn, cùng Triệu Hằng ăn chung.
“Bây giờ trên mạng...” Cô còn chưa nói xong, Triệu Hằng đã nói, “Độ hảo cảm tích góp được trước kia cơ bản đều mất sạch, em nổi tiếng trong một đêm nên sẽ có rất nhiều người cười trên sự đau khổ của người khác nhìn em té xuống.”
“Hơn nữa một búa này quá cứng rắn.”
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía phòng tắm: “Đấy thật là anh họ của cô?!”
Tô Nhứ có phần lúng túng hạ mắt xuống: “Trước tiên đừng để ý đến hắn! Nói chuyện video đi, em sẽ đi tìm đối phương yêu cầu xóa bỏ và làm sáng tỏ, đấy đều là bôi nhọ! Không bao giờ có chuyện em sẽ thừa nhận.”
Triệu Hằng hỏi: “Thật sự không phải sự thật?”
“Không phải!” Tô Nhứ lắc đầu, “Giờ em sẽ đi phát Weibo!”
Cô cầm di động mở Weibo ra, tin tức càng ngày càng lớn, Tô Nhứ không nhịn được nhấn vào bảng hotsearch, phát hiện phía sau tên mình vẫn mang theo mấy từ khóa “tiểu tam” như cũ.
Sau khi trời sáng, người chú ý càng nhiều.
Tô Nhứ liếc mắt nhìn bình luận trên Weibo của mình, trước kia bình luận đều là tình cảm nồng nhiệt hoặc khen cô xinh đẹp, giờ thì đều là các loại châm chọc, mắng cô tiểu tam không biết xấu hổ cũng là nhẹ.
Những bình luận nói thất vọng với cô kia khiến Tô Nhứ xem có chút khó chịu, mặc dù có những người dùng nhiều từ ngữ dơ bẩn khiến cô tức giận nhưng lại cô cũng chẳng thể làm gì được.
Triệu Hằng nghe Tô Nhứ bảo đảm xong, nói: “Nhìn trận thế này, cô phát Weibo chối cũng vô dụng, chúng ta phải trực tiếp gửi văn kiện cảnh cáo của luật sư!”
Tô Nhứ không từ chối, cô trấn an Triệu Hằng xong, sau khi tiễn hắn đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng tắm đã không còn tiếng nước chảy.
Tô Nhứ do dự đứng ở bên ngoài, gõ cửa một cái, nói: “Này, anh đang làm cái gì thế?”
Vân Dã: “Tắm.”
Tô Nhứ hiếu kỳ hỏi: “Tại sao anh lại tới đây?”
“Cô có thể xuyên tới châu Phi thì tôi đương nhiên cũng có thể từ châu Phi xuyên tới đây.” Vân Dã thờ ơ đáp.
Tô Nhứ vẻ mặt đau khổ nói: “Vậy làm sao có thể biết khi nào xuyên tới khi nào xuyên về?”
“Cô cứ xuyên nhiều lần sẽ biết.” Vân Dã mở cửa, hơi nóng tràn ra ngoài. Tô Nhứ nhìn anh vẫn để trần nửa người, không khỏi lui về phía sau hai bước, ánh mắt tránh né.
Vóc dáng người này quá tốt.
Tô Nhứ: “Anh... anh mặc quần áo xong rồi lại nói tiếp.”
“Không có quần áo.” Mặt Vân Dã tối sầm lại nói, “Lúc tôi trở về phòng cởi quần áo chuẩn bị đi tắm thì bị truyền tới đây.”
“Nhà tôi cũng không có đồ cho anh mặc.” Tô Nhứ mắt to trừng mắt nhỏ với anh.
Mười lăm phút sau.
Triệu Hằng vừa đi được một nửa thì bị Tô Nhứ kêu trở lại, cầm quần áo đi lên lầu.
Triệu Hằng lại nghi ngờ hỏi: “Hắn ta thật sự là anh họ cô?”
Tô Nhứ gật đầu liên tục.
Triệu Hằng dùng ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn cô: “Tô Nhứ, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau. Cho dù đó là kim chủ hay là tình nhân thì cô cũng phải báo trước với anh một tiếng, sau này có xảy ra chuyện gì thì anh cũng có thể giúp cô sắp xếp thật tốt.”
Tô Nhứ giơ tay lên gãi đầu, nói: “Em cũng biết anh tin em. Anh ta chỉ là người qua đường thôi! Cái loại mà đi ngang qua nơi này ấy!”
Triệu Hằng: “...”
Tình huống khẩn cấp, quần áo mua về cũng không được lựa chọn cẩn thận, áo sơ mi trắng phối với áo khoác đen mỏng, đơn giản sạch sẽ, nhưng anh mặc vào lại trở nên siêu ngầu.
Vân Dã có vẻ không thích ống tay áo, sau khi mặc vào thì cứ không nhịn được mà kéo ống tay áo lên lộ ra cánh tay với đường cong thon dài.
Tô Nhứ cầm điện thoại di động, nhìn về phía Vân Dã ngồi ở đối diện hỏi: “Tối qua anh không sao chứ?”
“Không sao.” Vân Dã cúi đầu nhìn ống tay áo.
“Đám người kia...”
“Chết rồi.”
Tô Nhứ sững sờ.
Vân Dã liếc cô một cái, một tay tùy ý vắt trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo nâng lên: “Đừng để ý đến tôi, trước tiên nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái của cô đi.”
Môt tay khác của anh đùa giỡn thưởng thức di động, nhìn về phía khu bình luận trên màn hình nói: “Mấy người trên mạng mắng cô cũng độc ác thật đấy.”
Vẻ mặt Tô Nhứ quái dị, nhìn anh: “Anh còn biết lên mạng? Xem Weibo?”
“Thế nào? Không thể? Tôi cũng giải trí tiêu khiển, tôi còn lên mạng xem phim nữa cơ.” Vân Dã hừ một tiếng, “Cho dù là châu Phi cũng có mạng đấy.”
“Anh xem phim gì?”
Vân Dã: “Phim tình yêu.”
Tô Nhứ: “...”
Cái đề tài này chết rồi.
Nhìn mặt Tô Nhứ trong nháy mặt liền đỏ lên, Vân Dã tức giận nói: “Phim văn nghệ!”
“Hả? Ồ... ồ!” Tô Nhứ không tin.
Vân Dã nói: “Như cái loại phim cô đóng đó tôi không thích xem, phí đầu óc.”
Tô Nhứ không nhịn được nói: “Dùng đầu óc mới là xuất sắc đấy.”
Vân Dã nhìn cô, “Bây giờ là thời điểm thảo luận phim nào hay à?”
Tô Nhứ lập tức đứng lên nói: “Tôi phải ra ngoài, anh...”
Vân Dã nhún vai, “Tôi có thể ở đây ngủ một giấc, tỉnh ngủ ước chừng sẽ xuyên về.”
Tô Nhứ có chút do dự.
Vân Dã lại nói: “Nếu cô sợ thì tôi có thể đi cùng cô.”
Tô Nhứ phiền muộn nói: “Như thế, thật sự sẽ không bị truy nã hoặc bị đuổi giết à? Dù sao nơi này cũng không phải là sa mạc ở châu Phi, nước mình là xã hội pháp trị, cấm súng, tôi sợ anh...”
Vân Dã mặt không chút thay đổi nói: “Tôi chưa nói gì cả.”
“Chỉ cần anh không phạm pháp vậy thì cùng đi đi, để anh ở nhà một mình tôi không yên tâm.” Tô Nhứ nói.
Vân Dã chế giễu nói: “Sợ tôi trộm đồ?”
Tô Nhứ lắc đầu, “Sợ mẹ tôi sang đây phát hiện có nam nhân xa lạ ngủ ở nhà tôi sẽ báo cảnh sát.”
Vân Dã: “...”
Cô lại bổ sung: “Hơn nữa tôi không biết lái xe.”
Vì vậy Vân Dã đi theo cô làm tài xế.
Tô Nhứ ngồi vào trong xe thắt giây an toàn, hỏi anh: “Xưng hô như thế nào?”
Vân Dã vẻ mặt thờ ơ lái xe ra khỏi gara nói: “Anh họ.”
Tô Nhứ nghe xong mặt hơi đỏ, lúng túng nói: “Tình huống lúc đó phức tạp...”
Vân Dã liếc cô, Tô Nhứ lại nói: “Tôi cũng không nghĩ tới anh lại đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi mà.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: “Vân Dã.”
Tô Nhứ trừng mắt nhìn: “Nhàn vân dã hạc”?”
*Nhàn vân dã hạc: mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do. Chỉ những con người sống tự do an nhàn. (Theo wordpress của Leo săn Sư Tử.)
Vân Dã ừ một tiếng.
“Tên rất hay.” Tô Nhứ khen.
Vân Dã nhẹ nhàng nói: “Không, anh họ tốt hơn.”
Tô Nhứ: “...”
——————
Tô Nhứ tỏ vẻ: Anh giai, chúng ta như thế này còn có thể vui vẻ tiếp tục nói chuyện à ╰_╯