Editor: Cindy
Tô Nhứ tự thuyết phục bản thân, Vân Dã nói không hề sai. Đây là vấn đề riêng, anh có quyền không trả lời.
Cô đang suy tư không biết phải nói mấy lời khách sáo thế nào, rồi lại cảm thấy Vân Dã tồn tại như vậy, chắc chắn rằng có rất nhiều người thích anh, rất rất rất nhiều.
Đối thủ cạnh tranh hẳn là không thiếu.
Trong lòng Tô Nhứ thầm than thở, suy đi tính lại những khuyết điểm của mình.
Nghĩ quá nhập tâm nên không khí trở nên cực yên tĩnh. Thấy qua một hồi lâu mà Tô Nhứ vẫn không lên tiếng, Vân Dã cau mày nói: "Không có."
"Hả?" Tô Nhứ sửng sốt, nghiêng người nhìn Vân Dã ở phía bên kia hỏi, "Không có cái gì cơ?"
Mặt Vân Dã tối sầm lại: "Không có thì chính là không có, quản nó không có cái gì làm gì?"
Tô Nhứ bị anh nói đến mờ mịt, mạch suy nghĩ bị gián đoạn. Cái vòi vừa mềm vừa dài của voi con hất tung lên, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào mắt nó.
Tô Nhứ duỗi tay sờ sờ tai của voi con.
Tai của voi Châu Phi lớn hơn rất nhiều so với tai của voi Châu Á, nhìn tựa như hai mặt lớn của quạt hương bồ.
Sau khi mạch suy nghĩ bị ngắt ngang, điểm chú ý của Tô Nhứ cũng thay đổi, cô vừa dùng tay tạo gió vừa nói: "Còn phải đi bao lâu nữa mới có thể gặp được mẹ nó?"
Vân Dã nói: "Mẹ của nó sẽ tới Okavango trước, chúng ta còn phải đi bộ thêm hai tuần nữa mới tới."
"Hai tuần?! Lâu như vậy, nó có chống đỡ nổi không?" Tô Nhứ nhìn voi con, đối phương cũng vừa đi vừa nhìn cô, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng kêu vang trầm thấp của nó.
"Tôi cho nó thuốc giải nhiệt, đi trên đường ngẫu nhiên cũng có thể tìm thấy chút thức ăn như là vỏ cây cỏ xanh gì đó. Cứ kiên trì như thế thì sẽ đến thôi." Vân Dã lại có vẻ không hề lo lắng đáp, "Động vật có bản năng, cũng có tính kế thừa. Cứ đến khi đối mặt với chuyện nào đó thì chúng nó tự động biết phải giải quyết thế nào."
"Mà cố gắng sinh tồn cũng là bản năng đầu tiên."
Cho nên không cần người khác sai khiến chỉ bảo, voi con Châu Phi cũng sẽ tự biết và tự lực kiên trì.
Vân Dã: "Nếu thật sự không được nữa thì cứ mang cho nó chút đồ ăn là được."
Tô Nhứ che mặt, lòng thầm nói chắc hẳn đây mới là nguyên nhân chính khiến anh không lo lắng ha!
Chờ sau khi Tô Nhứ mệt, Vân Dã liền đưa cô về lại trong nước.
Hôm sau, Tô Nhứ cầm theo máy ảnh SLR [1] chuyên nghiệp tới rồi chụp cảnh A Cát cô độc bước đi trên bờ cát vào ban đêm, thuận tiện cũng chụp không ít ảnh của Vân Dã.
[1] SLR: do mù về mấy khoản này nên t tra lòi con mắt cũng không biết cái nào là DSLR và SLR. Đành lấy tạm cái ảnh trên wiki:vv
Lúc đầu Vân Dã còn cảm thấy ghét bỏ nhưng về sau lại thấy chẳng sao cả. Bỏ đi, tôi đẹp trai như vậy, ảnh chụp ra chắc chắn cũng không kém, thôi thì cô thích chụp thì chụp đi vậy.
Tuy rằng không thể nhìn thấy khung cảnh đồ sộ, hàng triệu động vật ăn cỏ di cư nhưng cứ như bây giờ cũng không tệ.
Thi thoảng trên đường cũng sẽ nhìn thấy một hai con sói đơn độc, linh cẩu và sư tử chờ ăn thịt.
Mỗi khi chúng nó vô cùng đói, cũng sẽ nảy ra suy nghĩ ăn thịt con voi Châu Phi mới đang ở tuổi vị thành niên này. Nhưng có lẽ bởi vì cái nóng gay gắt và thể lực không thể chống đỡ nổi nữa của bản thân mà chúng nó chỉ nhìn chằm chằm một lúc rồi tản đi.
Sau khi về nước, Tô Nhứ lập tức đăng Weibo.
Bức ảnh là cảnh một con voi Châu Phi cô độc bước đi giữa trời đất, từ lúc mặt trời mới lên cho đến khi mặt trời lặn rồi tinh tú đầy trời.
Cô còn nói rõ rằng đây là một con voi con Châu Phi bị lạc đường trong lúc di cư và giờ đang cố gắng tìm đường sống sót.
Các bình luận đều khen cô chụp ảnh đẹp, cũng có người hỏi sau khi nó lạc đường có thể tìm được đường trở về không thậm chí còn thu hút được sự chú ý từ tài khoản chính thức của địa lý quốc gia và tài khoản nhà nước chính thức liên quan đến bảo vệ động vật hoang dã đặc biệt, khiến họ bình luận và chuyển tiếp bài viết.
Tô Nhứ nhìn bình luận mà có chút thụ sủng nhược kinh.
Địa lý quốc gia A: Xin chào em gái Tô (*▽`)ノノ. Lần sau có thể nghĩ tới việc hợp tác với chúng tôi trong lần quay chụp tác phẩm gây bất ngờ không?
Hiệp hội bảo vệ báo săn hoang dã: Hôm nay không có phần của Tiểu Hoa với báo săn vương rồi QAQ
Tình nguyên viên vì động vật hoang dã: Cảm động quá đi! Hi vọng nó có thể đến ốc đảo bình an! Tiến lên nào!
Cư dân mạng 1: "? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều tài khoản Weibo kỳ kỳ quái quái của nhà nước bình luận trên Weibo của minh tinh như vậy đấy."
Fan: "Hu hu hu em xin chị đấy, mặc dù bọn chúng rất đáng yêu nhưng chị cũng đáng yêu lắm nha! Lần sau đăng ảnh thì nhớ đăng cả ảnh của bản thân mình nữa nhé em gái Tô! Van cầu tiên nữ đấy!"
Antifan: "Photoshop là cái chắc."
Đào Tử: "Đây là ảnh cô tự chụp ư? Ở tận Kalahari?"
Nhìn ID thì hẳn là một đại V, lại còn được không ít người giúp leo lên top nên Tô Nhứ không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Bên dưới còn có bình luận giải thích của fan: "Trước kia em gái Tô cũng đã nói đây là ảnh bạn chị ấy gửi rồi mà."
Còn có cả antifan thừa nước đục thả câu: "Ngầm thừa nhận là cô ta chụp rồi còn gì nữa. Mỗi lần đăng ảnh có bao giờ nhắc tới người chụp đâu."
Đào Tử trả lời bình luận: "Chỗ này căn bản nơi là người sống không thể đến được chứ nói gì đến chụp cảnh đêm."
Tô Nhứ lâm vào trầm mặc.
Cô nhấn vào trang chủ Weibo của người này xem thử.
Là một người nổi tiếng nhờ livestream trên mạng, thường xuyên đi tới những nơi nguy hiểm như khu tự trị Tây Trạng. Cô ấy có một nửa dòng màu là người Mông Cổ, cho nên có nuôi nhốt chó sói, trên Weibo cũng có rất nhiều ảnh của các loại sói Mông Cổ.
Bản thân cô ấy cũng thường đi thám hiểm các nơi ở nước ngoài, còn từng được phỏng vấn trên địa lý quốc gia, kể ra thì có khoảng một triệu fan hâm mộ.
Tô Nhứ thích đếm số lượng fan để so sánh nên tập trung tinh thần nhìn vào màn hình đếm.
Vân Dã quay sang nhìn cô.
Bởi vì ở nơi này chỉ có di động của Van Dã mới có kết nối mạng, cho nên điện thoại mà Tô Nhứ đang nghịch chính là điện thoại của anh.
Vân Dã liếc mắt nhìn trang chủ Weibo lại phát hiện đó không phải của cô, đã vậy còn có mấy con chó sói Mông Cổ, vì vậy liền hỏi: "Ai vậy?"
Tô Nhứ thờ ơ đáp: "Kẻ thích bắt bẻ*"
*杠精 (từ lóng): giang tinh: chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
Vân Dã nhướng mày: "Kẻ thích bắt bẻ có triệu fan hâm mộ?"
"Có triệu fan hâm mộ mới phiền toái đó." Tô Nhứ nói xong lại chèn thêm một câu, "Fan hâm mộ của tôi vẫn nhiều hơn cô ta."
Hiện tại đang là giữa trưa, là thời điểm mặt trời nóng gắt nhất.
Vân Dã không biết lấy từ đâu ra một cái quạt giấy vừa quạt cho A Cát vừa hỏi: "Vậy cô ta bắt bẻ gì cô?"
Tô Nhứ lướt tìm bình luận rồi chỉ cho anh nhìn, "Ngoài sáng trong tối nói ảnh của tôi là đồ photoshop, không phải là hình tôi chụp, đây là khu tự trị không thể đến.
Vân Dã liếc nhìn, tức khắc liền cảm thấy vô vị.
Anh nói: "Nhàm chán."
Đối với Vân Dã mà nói, những chuyện anh làm thành thói quen, những thứ anh thấy quá dễ dàng, trong mắt người khác lại là thứ chắc chắn không thể nào làm được, thực sự là có hơi nhàm chán.
Tô Nhứ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy! Bây giờ còn có máy bay không người lái cơ mà. Người sống không đến được, chẳng lẽ máy bay không người lái cũng không dến được chắc!?"
Vốn dĩ cô không có ý định nói lý lẽ với người này bởi vì bên dưới đã có không ít fan và đảng phái yêu động vật giải thích thay cô rằng đây là ảnh bạn cô chụp.
Trước đó Tô Nhứ đã suy xét đến sự chênh lệch thời gian và các loại nhân tố nên cho dù đa phần tất cả đều là ảnh do bản thân cô chụp thì cô vẫn cứ nói là một người bạn đã chụp lại gửi cô.
Kết quả không nghĩ tới tài khoản Weibo này bắt bẻ tới mức lên top.
Fan của Đào Tử và fan của Tô Nhứ anh tới tôi đi. Bầu không khí lúc đầu từ hữu nghị vui vẻ giải thích dần dần chuyển sang các loại châm chọc kỳ quái.
Cuối cùng, Đào Tử còn đăng Weibo ngầm chứa ý giễu cợt:
Có người cũng chỉ biết lợi dụng động vật không biết gì để hấp dẫn công chúng, giúp mình có được độ nổi tiếng cao. Công việc hiện tại của chính mình không làm tốt nên giờ cũng chỉ biết dùng thứ đầu óc không đứng đắn đi chơi quy tắc ngầm.
Nhưng cũng phải nói đội ngũ quan hệ xã hội của người ta tốt, biết lợi dụng động vật để tẩy trắng, còn tất cả mọi người lại đều bị các loài động vật quý hiếm hấp dẫn ánh mắt, đã sớm quên mất mấy thứ đức hạnh hỏng bét kia rồi.
Mà cô photoshop thì cũng nên làm nghiêm túc một chút chứ nhỉ? Chỉ bằng cái góc độ này cũng đừng nói với tôi là chụp từ máy bay không người lái. Ôi thôi đi, không thể nào. Nếu có muốn phản bác tôi ấy, thì làm ơn tự mình tìm hiểu xem Kalahari lớn cỡ nào đi, OK?
Còn nơi này nữa, cho dù cô có vừa đáp máy bay xuống thì cũng chẳng thể ở lâu được chứ đừng nói tới chuyện bức ảnh chụp vừa có cả ngày lẫn đêm.
Thôi thì khuyên cô vài câu, người đang làm trời đang nhìn, lợi dụng động vật vô tội để cọ độ nổi tiếng cho mình, không hề có chút thật lòng hay nhiệt tình gì với chúng thì sớm muộn gì cũng gặp báo ứng đấy.
Tôi đây chỉ là không ưa mấy loại người bú fame động vật vô tri thôi.
Đăng kèm là sáu tấm ảnh chó sói Mông Cổ.
Bên dưới, tất cả top bình luận đều là những lời an ủi cô ta, xỉ nhục Tô Nhứ, ngay cả antifan của Tô Nhứ cũng kéo nhau tới hiện trường.
Tiêu đề của cái Weibo này bị người ta mua rồi phổ biến rộng rãi, sau cùng thì trực tiếp nhảy lên hotsearch.
Đa số mọi người đều biết Tô Nhứ bị một blogger chế giễu, chỉ trích vì lợi dụng động vật hoang dã để làm tăng độ nổi tiếng của mình.
Sau khi Tô Nhứ xem xong liền trầm mặc.
Người này có thâm thù đại hận gì với cô vậy?
Mình có làm điều gì đắc tội với cô ta ư?
Vừa nói xem thường loại người dùng động vật hoang dã để cọ độ nổi tiếng, vậy bài đăng này của cô ta để kèm thêm sáu bức ảnh chó sói Mông Cổ thì gọi là gì?
Chuyện này có liên quan gì tới chó sói Mông Cổ cơ à?
Vân Dã quay đầu nhìn về phía Tô Nhứ đang rớt lại phía sau, cau mày hỏi: "Sao còn chưa đi nữa?"
"Tới đây." Tô Nhứ xoay người theo sau.
Thấy cô còn mải nhìn điện thoại, Vân Dã hỏi: "Vẫn đang xem cái kẻ thích bắt bẻ kia à?"
Kẻ thích bắt bẻ thì có gì hay mà nhìn chứ.
Còn không bằng cô nhìn tôi nhiều thêm một chút.
Tô Nhứ thuận miệng trả lời: "Cũng lôi nhau lên tận hotsearch rồi."
"Lợi hại như vậy?" Vân Dã nói, "Để tôi xem nào."
Tô Nhứ lắc đầu: "Không thích! Bên dưới nhiều antifan mắng chửi tôi lắm lắm! Anh xem tôi lại khó xử."
"Tôi còn nhìn thấy cái điệu bộ cô bị chó sói rừng dọa khóc rồi cơ mà, mấy lời antifan kia nói thì là cái thá gì chứ?" Vân Dã cực kỳ khinh thường mấy antifan trong nước của Tô Nhứ.
Còn không biết nhiều chuyện bằng anh thế mà ngày nào cũng bắt bẻ tới bắt bẻ lui. Đúng là một lũ nhàm chán.
Vân Dã lấy lại điện thoại từ trong tay cô, mặt không thay đổi xem Weibo của Đào Tử, cuối cùng lại nheo mắt lại.
Tô Nhứ nói: "Chẳng care cô ta, tôi thấy chính cô ta mới là kẻ đang ké fame tôi ấy."
Vân Dã chỉ tay vào A Cát đang vừa đi vừa kêu ở bên cạnh, nói: "Cô qua đây, tôi quay một cái video cho cô."
"Video gì cơ?" Tô Nhứ vừa hỏi vừa ngoan ngoãn nghe lời đi tới bên cạnh A Cát.
A Cát lại có vẻ rất thân thiết với cô, đôi mắt nhỏ không ngừng ngó nhìn Tô Nhứ.
Vân Dã nói: "Nó muốn chơi với cô đấy."
"Aiyo, tôi cực kỳ tình nguyện đó... Chỉ là không biết cậu bạn nhỏ này muốn chơi gì đây?" Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn A Cát.
A Cát kêu lên một tiếng thật thấp, hai tai to lay động, tạo ra từng đợt gió mát.
Nó cúi đầu, cái vòi thật dài cuộn lấy đóa hoa dại màu trắng không biết tên lên đưa cho Tô Nhứ.
Ban đầu Tô Nhứ vẫn còn sững sờ, nhưng rồi lại mỉm cười nhận lấy bông hoa trắng, còn nhìn nó cười thật tươi: "Cảm ơn mày nha."
Vân Dã quay cảnh này lại rồi đưa máy cho Tô Nhứ: "Cầm lấy đăng lên mạng đi."
Tô Nhứ kinh ngạc nhìn anh: "Như vậy không phải sẽ bị bại lộ sao?"
Vân Dã: "Bại lộ cái gì?"
"Tôi sợ gây thêm phiền phức cho anh." Tô Nhứ nói, "Nếu để cho người ta biết anh có năng lực này, thế thì... Chắc chắn bọn họ sẽ càng bắt bẻ lợi hại hơn đó."
"Làm gì có chuyện bị phát hiện dễ dàng như vậy chứ." Vân Dã nhướng mày cười, dáng vẻ ung dung, "So với chuyện tôi bị phát hiện thì việc khiến những người bắt bẻ mắng chửi cô photoshop và không thể nào làm được im miệng quan trọng hơn nhiều."
"Chỉ vì mình làm không được mà đi tấn công người có năng lực làm được thật sự rất xấu xí." Vân Dã hừ lạnh, "Còn nói cô bú fame động vật để lấy sự nổi tiếng nữa chứ. Tôi cho cô ké fame đấy làm sao nào? Lại đến lượt cô ta cho phép hay không à?"
"Nhìn mấy con chó sói trong video của cô ta cực thiếu kiên nhẫn với cô ta là hiểu. Cái người dùng động vật để ké lưu lượng chính là cô ta, lại còn không biết xấu hổ đi mắng chửi người khác."
"Còn bắt bẻ cô nữa tôi liền kêu tất cả mấy con chó sói của cô ta xúi giục đầu hàng."
Hiện tại ở trong mắt Tô Nhứ, Vân Dã đang tỏa sáng lấp lánh bling bling.
Cô cúi đầu trượt mở màn hình di động, ý cười trong mắt càng thêm đong đầy.
Vốn muốn sống êm đềm tĩnh lặng cùng anh, nhưng hình như lại có chút khó khăn rồi.
Vào lúc hai bên fan cắn xé nhau đến đất trời xoay chuyển, Tô Nhứ lại phát một video lên Weibo:
Nào, lại nhìn thử cái video mới photoshop này xem thế nào?
Mặt trời chói chang, ánh nắng mặt trời vĩ đại từ phía sau đường chân trời dâng lên, mây mù bao phủ.
Vẫn là hình ảnh con voi Châu Phi với vẻ mặt chán chường kia, trên chuyến đi dài chứa đầy gian truân ấy, nó gặp được một cô gái Trung Quốc mặc váy trắng, xinh đẹp trong mái tóc màu đen mượt mà.
Vậy nên nó bèn dừng bước lại, đem đóa hoa duy nhất nằm trong miếng đất cằn cỗi hái lên dâng hiến cho cô.
Cô thiếu nữ xinh đẹp cầm lấy bông hoa, cười rạng rỡ nhìn nó nói cảm ơn.
Người đẹp.
Động vật cũng đáng yêu.