Chương 16: Dĩ Vãng Hạnh Phúc (2)
Đầu đau như búa bổ, ánh sáng mặt trời hắt vào mắt nàng khiến nàng thức giấc.
Nhưng mà,
Nơi này là nơi nào vậy? Hôm qua, rõ ràng nàng cùng với bọn sơn tặc chơi trò mèo vờn chuột. Rồi đột nhiên nàng bị một gã nam nhân ôm từ phía sau.
Sau đó, sau đó thì ... nàng ngất đi ...
Vậy chỗ này là ...
Bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, nàng sợ đến nỗi nằm im lìm, giả vờ nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng nàng. Không ngoài dự đoán, bọn họ bước hẳn vào trong phòng.
Mắt thấy nàng vẫn chưa tỉnh dậy, bọn họ liền ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trà nước. Trò chuyện đôi câu...
Người đến là Cơ Tử Mộ và vị huynh đệ kết nghĩa của hắn - Thẩm Mặc Tư.
Thẩm Mặc Tư liếc mắt nhìn nữ tử trên giường rồi quay sang Cơ Tử Mộ cười hỏi, “Đệ nói muốn kết duyên với nàng ấy. Vậy đệ biết nàng ấy tên gì, gia quyến như thế nào không?”
Cơ Tử Mộ bật cười, ý cười lan tỏa đến tận khóe mắt “Thẩm đại ca, đệ đương nhiên không lạ gì nàng ấy nữa. Nàng ấy có một cái tên rất đẹp. Nhưng mà đệ không nói cho huynh biết đâu.”
Câu trả lời này dường như không khiến Thẩm Mặc Tư hài lòng, hắn thở dài sườn sượt “Không nói, sao lại không nói được. Sau này nàng ấy nhất định là em dâu của ta. Đệ nghĩ đến lúc đó giấu được tên tuổi nàng ấy sao?”
Cơ Tử Mộ: “Đến đâu hay đến đấy.”
Thẩm Mặc Tư: “...Đệ mà không nói, huynh sẽ ra ngoài rêu rao. Nhà của một công tử nho nhã, trước nay không gần nữ sắc như đệ lại che giấu nữ nhân.”
Cơ Tử Mộ thoáng trầm ngâm, cuối cùng cũng rít qua kẽ răng, “Song Nhi.”
Song Nhi lúc này đang nằm trên giường tựa hồ vô cùng kinh ngạc, hắn biết tên của nàng. Ôi trời! Hắn biết nàng, nhưng sao nàng chưa từng biết hắn.
Nàng cười thầm trong lòng, người này vừa nói muốn lấy nàng làm nương tử. Hắn là từ lâu đã thầm thương trộm nhớ nàng sao?
Cũng thật là...
Nàng còn đang suy nghĩ thì bên đó đã truyền đến giọng nói của Thẩm Mặc Tư, “Còn gia thế nàng ấy thì sao? Chắc hẳn đệ cũng rõ.”
Sắc mặt Cơ Tử Mộ thoáng tối sầm lại, “Đệ không thể nói cho huynh được. Có một số chuyện, qua rồi thì để cho nó qua đi.”
Thẩm Mặc Tư cũng chỉ gật đầu mỉm cười, ý tứ của đệ đệ y đã quá rõ ràng. Y cũng sớm biết vị cô nương trên giường đã tỉnh lại từ lâu. Không thể nào Cơ Tử Mộ không phát hiện ra.
Thẩm Mặc Tư nhanh chóng đứng lên cáo từ một tiếng rồi tươi cười rời đi.
Đợi đến khi Thẩm Mặc Tư khuất dạng phía sau cánh cửa chính. Cơ Tử Mộ mới đi đến bên cạnh giường của Song Nhi. Song Nhi lúc này mới mở hẳn đôi mắt phượng dài đẹp, trong mắt nàng phủ một tầng sương lạnh lẽo, “Huynh là ai? Còn nơi này là nơi nào? Tại sao ta lại...”
Cơ Tử Mộ mỉm cười với nàng, “Tại hạ họ Cơ, tự là Tử Mộ. Mấy ngày trước, tại hạ vô tình gặp cô nương ở cánh rừng gần biên giới nước Sở. Cô nương là bị bọn sơn tặc trên núi muốn bắt đi.”
Song Nhi liền gật đầu, trong đôi mắt tinh ranh lúc này đang linh hoạt đánh giá người trước mắt. Khuôn mặt tựa như điêu khắc, đôi môi bạc mỏng khẽ mỉm cười thành một đường cong tuyệt mỹ. Làn da của hắn rất trắng, xem ra là con nhà quyền thế rồi.
Nhưng nghe cuộc đối thoại khi nãy của bọn họ, hắn dường như đã biết nàng từ lâu. Nhưng mà, lúc còn ở Hứa phủ nàng không hề quen ai họ Cơ cả...
“Thật sự là huynh vừa biết ta sao? Chẳng phải huynh đã biết rõ về lai lịch của ta rồi sao còn giả ngây giả ngô nữa.”
Cơ Tử Mộ tay cầm chén trà suýt làm nó rơi xuống đất. Song Nhi vốn dĩ đã tỉnh từ lâu. Chuyện hắn nói với Mặc Tư nàng cũng nghe rõ tường tận rồi.
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, “Cô nương ... đã nghe hết rồi à? Tại hạ cũng không giấu gì cô nương. Tại hạ biết nàng từ rất lâu rồi. Và, tại hạ và nàng còn có duyên kết thành phu thê.”
“Ơ kìa, tại sao ta lại phải lấy huynh chứ? Ta không muốn, chết cũng không muốn lấy. Ta muốn đi tìm thúc phụ của ta ở Yến quốc. Ân cứu mạng này ta nhất định sẽ tìm dịp báo đáp huynh sau.”
Song Nhi cũng không mấy kinh ngạc lắm, khi nãy nàng cũng chập chờn nghe ra ngữ khí của tên họ Thẩm kia. Hắn ta rất chắc chắn nàng sẽ là em dâu của hắn cơ đấy.
Cơ Tử Mộ tựa hồ rất có hứng thú, hắn liền cất giọng, “Song Nhi, nàng có điều không biết. Nơi này là thành Vân Kinh, đế đô của Yến quốc. Thúc phụ của nàng là Tô đại nhân hiện tại đang ở đại sảnh chờ nàng đấy.”
Suốt mấy ngày nàng hôn mê, Cơ Tử Mộ hắn đã làm được rất nhiều việc có ích giúp cho nàng. Hắn biết nàng đến đây tìm Tô đại nhân nên hắn sớm đã đi tìm ngài ấy về đây rồi.
Cả Hứa gia đều biết, thiên duyên của nàng từ khi mới được sinh ra đã có người nói trước. Người đó, không ai khác ngoài sư phụ của hắn Ngọc Hư chân nhân.
Tất cả mọi người trong Hứa phủ đều rõ ràng mọi sự. Duy chỉ có đương sự là nàng không hề hay biết. Ngay cả vị thúc phụ nọ của nàng khi trông thấy hắn liền biết ngay là người mà mười chín năm trước vị tiên trưởng của Ngọc Hư cung nhắc đến - Cơ Tử Mộ.
Song Nhi mừng rỡ reo lên, thúc phụ .... đã lâu lắm rồi nàng không được gặp thúc phụ. Người quan tâm chăm sóc nàng chẳng kém gì phụ mẫu.
Tô Tích Trung vừa nhìn thấy cô cháu gái yêu quý Song Nhi của ông xuất hiện liền vui mừng, cười nói “Song Nhi à! Cuối cùng con cũng đến nơi rồi. Thúc phụ lo cho con chết đi được đó.”
Song Nhi nở một nụ cười dịu dàng đáp, “Thúc phụ, Song Nhi cũng rất nhớ người. Năm đó người hứa với Song Nhi là sinh thần năm con mười tám tuổi sẽ đến Sở quốc thăm con. Nhưng mà, nhưng mà người lại thất hứa..” Tô Tích Trung cười khà khà, giọng nói trầm ấm của ông vang vọng chứa đầy sự yêu thương “Song Nhi ngoan, là thúc phụ sai rồi. Không nên thất hẹn với con như vậy. Thôi được, thúc phụ sẽ bù đắp cho con nhé.”
Bù đắp, hi hi! Trong đầu Song Nhi hiện lên muôn vàn suy nghĩ kỳ quặc. Nào là nàng ăn chơi trác táng, thua đến nỗi không còn một xu trong người ở sòng bạc. Còn có cả cải nam trang tấn công vào các kỷ viện, lầu xanh trong thành nữa...
Trời đất quỷ quỷ thần ơi, nàng không thể tin được nha! Thật sự là vậy ư?
Tô Tích Trung đột nhiên lên tiếng hỏi, “Phụ thân con có từng nói qua cho con về mục đích chuyến đi đến đây lần này chưa?”
Song Nhi lắc đầu, “...Chưa ạ!”
Ông ta cười bảo, “Là vì ông ấy muốn con thành thân với người vốn dĩ thuộc về con.”
Song Nhi choáng váng mặt mày. Gì cơ? Thành thân với người vốn thuộc về nàng à?
Đừng nói, đừng nói cái tên có khuôn mặt yêu nghiệt Cơ Tử Mộ nhé. Nàng không muốn đâu a...
Tô Tích Trung lại đột ngột mỉm cười, biết được suy nghĩ của nàng “Đúng như con đang nghĩ. Người đó chính là Cơ tiên sinh.”
“Không được. Không thể nào đâu.” Song Nhi vô thức lắc đầu liên tục. Nàng không muốn đâu, thật sự đó. Tên yêu nghiệt đó mặc dù đã cứu nàng một mạng, nhưng nàng bây giờ chưa có tình cảm gì với hắn mà. Không thể nói thành thân là thành thân như vậy được.
Tô Tích Trung lại bật người, “Con hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt để làm tân nương của nó. Người này là đệ tử truyền môn duy nhất của Ngọc Hư chân nhân đấy. Phép thuật cao thâm, hào hiệp trượng nghĩa. Con mà không đồng ý, sau này nhất định hối hận không kịp.”
Song Nhi trề môi không thể tin, tên mặt hoa da phấn đó thì làm được gì chứ. Không phải thúc phụ nhìn nhầm người rồi sao.
Nàng không tin đâu, tuyệt đối không tin vào cái gì đó gọi là duyên trời định. Nhưng nàng đâu biết Cơ Tử Mộ lại rất biết thuận theo ý trời.
Kể từ ngày đó ...
Hôm đó, Cơ Tử Mộ xem qua thiên tượng mới biết, đêm nay sẽ xuất hiện dị tượng. Hắn đã nói mọi người chuẩn bị sẵn áo bông cùng củi đầy đủ để sưởi ấm.
Tất cả mọi người đều ngờ ngợi, nhưng ai cũng đều mặc áo bông dù trời hạ đang oi ả, nóng bức.
Chỉ có một người ...
“Bản tiểu thư không mặc. Tên điên đó, giữa mùa hạ nóng như thế này. Bắt ta mặc áo bông sao. Ta không nghĩ hắn biến thái tới mức đó...” Lãnh Nguyệt là nữ nhi của Tô Tích Trung đang cố gắng khuyên nhủ biểu tỷ của nàng nhưng xem ra nàng rất bướng bỉnh. Chết cũng không mặc.
Lãnh Nguyệt lay lay cánh tay của Song Nhi, “Hứa tỷ! Muội biết tỷ không ưa Cơ tiên sinh. Nhưng nếu tỷ không chịu nghe lời người, đêm nay xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Nàng nghênh mặt, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, “Một tên đạo sĩ tu chưa tới đâu. Phụ mẫu ép ta phải thành thân với hắn. Ta không chịu đâu. Song Nhi ta đây, cũng không việc gì phải nghe theo hết.” Điên khùng, ta mới không nghe lời ngươi. Nếu tối nay ta thật sự chết ngoài này, cũng không mượn ngươi quan tâm đâu.
Đồ biến thái! Hừm...
Lãnh Nguyệt mắt thấy không thể khuyên nỗi nàng đành cắn răng trở vào sảnh chính Cơ phủ.
Cơ Tử Mộ cũng sớm đã biết nàng sẽ bướng bỉnh không nghe lời, nhưng biết làm sao được. Phải để nàng chịu khổ ngoài ấy rồi. Thiên cơ bất khả lộ, hắn chỉ biết cách khuyên mọi người mà thôi.
Song Nhi đứng bên ngoài đang vô tư đùa giỡn với người hầu bên cạnh thì chợt một đợt gió rất mạnh quét tới. Gió mành quần quật thổi, cây cối trong vườn như sắp ngã đến nơi vậy.
Người hầu bên cạnh nhỏ giọng với nàng, “Tiểu thư, nô tỳ thấy hay chúng ta vào bên trong đi. Ngoài này gió thổi rất lạnh. Trước nay nô tỳ chưa từng thấy gió thổi một cách bất thường đến như vậy.”
Bất thường? Nàng thấy chẳng qua chỉ là cơn gió mát giữa ngày hạ nóng bức thôi mà, có gì đâu bất thường.
Nàng phất tay, “Ngươi muốn vào thì vào trước đi. Ta muốn đứng ở đây hóng gió.” Tiểu nô tỳ nghe vậy liền chạy nhanh vào trong. Gió lớn như này, không biết tý hồi mưa bão gì sẽ đến nữa đây.
Nàng đương dạo mát bên hoa viên, chợt nàng nhìn thấy từng hạt tuyết trắng đang rơi xuống nền đất. Phong cảnh nhất thời đẹp đẽ và mỹ lệ vô song khiến nàng thích thú đến mức quên cả cái lạnh thấu xương kia.
Nhưn rất nhanh ... nàng liền ngồi khụy xuống, ôm lấy đầu gối. Lạnh quá! Tại sao trời tự nhiên lại đổ tuyết vậy, lạnh như thế này.
Oahh! Lạnh quá đi thôi, chết mất!
Nàng ngồi ngoài sân đã gần hai canh giờ rồi, mà chẳng có ai thèm quan tâm đến cả. Oan ức quá đi, nàng cư nhiên lại chết vì lạnh sao?
Chân tay nàng hoàn toàn không còn cảm giác được gì nữa cả. Cái cảm giác lạnh lẽo kia như đi sâu vào trong lục phủ ngũ tạng rồi tiếp tục lan đến tim phổi.
Sắp xong rồi sao? Đời nàng đến đây là kết thúc ư?
“Song Nhi, nàng thật là ngang bướng mà. Ta biết nàng rất ghét ta. Nhưng là vẫn không nên tự làm hại bản thân mình thì hơn.”
Giọng nói đó thật ấm áp như ngọn lửa sưởi ấm cái lạnh thấu ở tâm can. Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, rồi lại cúi xuống vì cảm thấy thẹn với lòng. Nàng đã cự tuyệt vào nhà, lúc này lại chịu choàng áo của hắn mà đi vào thì còn gì là thể diện chứ. Không, nhất quyết không là không.
“Huynh vào trong đi. Ta không sao đâu ha, chỉ là ta từ bé đến giờ chưa được trông thấy tuyết nên rất muốn ở lại đây ngắm tuyết rơi.”
Cơ Tử Mộ vẫn trầm mặc. Hắn đứng ở phía sau lưng của nàng. Nếu như nàng thích tuyết, vậy thì hắn sẽ cùng nàng ngắm tuyết.
Song Nhi ngoái đầu lại liền nhìn thấy hắn ở phía sau nên thầm nhủ trong lòng: có cần hay không muốn cùng nàng ngắm tuyết chứ. Ta mới không thèm!
Từng cơn gió lạnh buốt vai cứ thế thổi qua không chút lưu tình. Cả Cơ Tử Mộ thân mặc áo choàng vẫn còn phải run nhẹ, thân hình khẽ lay động. Đáy mắt của hắn lúc này vô cùng tĩnh lặng, hắn không tài nào hiểu được tại sao Song Nhi lại không thích hắn. Hắn với nàng thật sự có duyên kia mà.
Trong lúc Cơ Tử Mộ còn đang chìm ngập trong suy nghĩ thì âm thanh của Song Nhi lại chợt vang lên, “Lạnh ... ta rất lạnh ... Cơ công tử, huynh ... huynh ...” lời còn chưa dứt nàng đã ngất lịm đi trên nền đất phủ dày tuyết trắng xóa.
“Song Nhi ...” Cơ Tử Mộ vừa nãy cũng bị tiếng gọi của nàng kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn thấy nàng ngất đi, nhanh chân chạy tới.
Mọi người bên trong Cơ phủ đang cùng quây quần bên đóm lửa ấm áp.
Lãnh Nguyệt dõi mắt ra phía cửa chính của phòng khách, chợt kêu lên, “Biểu tỷ, biểu tỷ. Ôi ... Cơ tiên sinh, biểu tỷ của ta làm sao thế này?”
Cơ Tử Mộ ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh của Song Nhi, ánh mắt rét lạnh đảo khắp gian phòng. Cơ thể nàng lạnh tựa như một tảng băng, đôi mắt đẹp khép chặt tựa như rất đau vậy.
Hắn đặt nàng lên giường, buông tiếng thở dài ...
Thẩm Mặc Tư vừa bắt mạch cho Song Nhi cũng không ngừng thở dài vài tiếng, cơ thể nhiễm hàn khí rất nặng. Chẳng biết cô nương này đã ở bên ngoài bao lâu nữa...
Cơ Tử Mộ cất giọng lạnh lẽo, “Thương hàn không nhẹ đâu. Đệ cần dùng pháp lực bảo toàn tâm mạch cho nàng trước đã.”
“Không được! Tử Mộ, mấy ngày trước đệ giao đấu với Nhện tinh ở dưới chân núi Côn Luân đã tiêu hao quá nhiều pháp lực. Hôm nay nếu kiên quyết bảo toàn tâm mạch cho Song Nhi đệ nhất định sẽ mất mạng.” Thẩm Mặc Tư cau mày lại, đệ đệ của y lại ngốc như vậy đấy.
Cơ Tử Mộ tựa hồ không nghe thấy, hất mạnh tay của Thẩm Mặc Tư đang níu chặt tay hắn, “Thẩm đại ca, thứ lỗi đệ không nghĩ nhiều được như huynh. Song Nhi nhất định không thể xảy ra chuyện gì được. Đệ đã hứa với Hứa đại nhân rồi.”
Thẩm Mặc Tư không thể nói nỗi, liền đứng dậy bước ra cửa. Nhưng y không đi, vẫn đứng ở cửa nhìn về phía Cơ Tử Mộ.
Vì tình... tất cả đều xuất phát từ chữ tình...
May mắn dường như luôn hi hữu quanh Song Nhi. Mấy ngày sau đó, nàng dần dần bình phục, thành kiến với Cơ Tử Mộ cũng tiêu tán không tăm hơi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
1. Mẫu truyện nhỏ Sau Thành Thân
Sư phụ của Cơ Tử Mộ - Ngọc Hư chân nhân đem truyền lại cho hắn một món pháp bảo thượng cổ là Thanh Vân kiếm.
Vài ngày sau đó, Lãnh Nguyệt cầm tay níu chân Song Nhi lôi ra ngoài.
Nàng đau tay đến nhíu mày, giận dữ quát, “Muội bị làm sao thế? Tỷ còn chưa chuẩn bị đồ ăn cho tướng công. Muội lôi tỷ ra đây rốt cuộc có chuyện gì?”
Lãnh Nguyệt hạ thấp giọng, nói vào tai của Song Nhi “Mấy hôm trước khi tỷ phu đi gặp sư tổ về. Muội thấy huynh ấy đứng ngắm một thanh bảo kiếm rất lâu. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng vàng vô cùng tinh xảo luôn. Đem nó đi bán, nhất định chúng ta sẽ giàu to đấy, Hứa tỷ.”
“Bán đi ư? Hảo, ý kiến không tồi nhỉ.” Song Nhi hớn hở tươi cười, nụ cười giảo hoạt của nàng đến tận khóe mắt.
Nàng nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định sẽ vào phòng của Cơ Tử Mộ lc soát. Báu vật kia chàng nhất định sẽ cất giấu rất kĩ. Nhưng nàng vẫn nuôi hi vọng là không khó tìm.
Lãnh Nguyệt không đi thực hiện kế hoạch nguy hiểm này cùng Song Nhi. Nên lúc này, trong gian phòng bày trí tao nhã, gọn gàng của Cơ Tử Mộ chỉ có mỗi mình Song Nhi đang lục tung mọi thứ, xáo trộn cả lên. Miệng không ngừng lẫm bẩm, “Quần áo của tướng công thì không có bao nhiêu bộ.”, “Sao mình tìm mãi vẫn không thấy thanh kiếm đó.” , “Tướng công à, rốt cuộc chàng giấu nó ở đâu?” ,... vân vân và mây mây...
Song Nhi đang lục tìm dưới một bộ xiêm y, đột nhiên,
“Hứa - Song - Nhi ———————”
Song Nhi chột dạ, giọng nói này có vẻ quen quen, nàng đã nghe thật sự rất nhiều lần rồi đấy.
Ngẩng mặt lên, nàng trông thấy trong ánh mắt bình thường trong sáng không tí gợn sóng của Cơ Tử Mộ hôm nay là ngọn lửa nóng nảy vô cùng.
Nàng bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.
“Song Nhi, mau nói. Nàng ban ngày ban mặt lén lút vào phòng ta. Còn lục tung mọi thứ trong phòng của ta. Nàng muốn gì hả?”
Cơ Tử Mộ khó lòng nguôi giận, tính cách nghịch ngợm của nàng đã mấy năm trôi qua hắn xem như mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho rồi. Nhưng hôm nay nàng ngang nhiên vào phòng hắn lục lọi. Đúng là chẳng để mắt đến người làm phu quân như hắn đây mà.
Cảm giác hối hận khi nãy của Song Nhi cũng sớm tan thành mây khói. Nàng kênh mặt, trừng mắt với hắn “Tử Mộ, chàng với thiếp là vợ chồng đã bao lâu rồi. Chàng đem thanh kiếm tỏa sáng lấp lánh kia về nhà rồi giấu thiếp một mình đem đi đổi tiền đúng không? Thiếp này, thiếp mới là người hỏi chàng, chàng muốn gì hả?”
Cơ Tử Mộ chợt hiểu ra vấn đề, “Nàng nói đến kiếm. Ờ, sao nàng biết trong tay vi phu có một thanh kiếm. Lại còn biết nó phát ra ánh sáng?”
Song Nhi ngây người, không được nha. Nàng không thể bán đứng biểu muội đáng yêu của mình. Liền cất giọng, “Chuyện đó không quan trọng, chàng mau đưa thanh kiếm ra cho thiếp.”
“Nàng cần thanh kiếm làm gì? Nàng đâu có biết võ công.” huống hồ đây lại là kiếm sư phụ đích thân bảo hắn cất giữ. Không thể đưa cho nàng bằng bất cứ giá nào.
Song Nhi bật cười khúc khích, “Đương nhiên là đem đi bán lấy tiền rồi. Tướng công à, chàng có biết không, dạo này việc mua bán của thiếp không ổn lắm.”
Đôi mắt của Cơ Tử Mộ tựa hồ muốn nổi đom đóm, “Nàng đó, lúc nào cũng tiền tiền tiền. Công việc của ta chẳng lẽ không nuôi nỗi nàng. Tiền tiền tiền lúc nào cũng tiền. Nàng đem ta bán luôn đi...”
Song Nhi vẫn bình thản đáp, “Đương nhiên không thể bán tướng công rồi. Chàng là của thiếp cơ mà....”
-------- The End Chapter 16 --------