Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 80: Chương 80: Tai nạn nghề nghiệp




Đối với chuyện qua năm sau Niệm Tưởng sẽ ra mắt người nhà của Từ Nhuận Thanh, ba vị trưởng bối trong nhà cô đều có thái độ không giống nhau. Nhưng dù sao cũng phải nói là, phe ủng hộ gồm có bà nội và mẹ Niệm. Phe phản đối chỉ có mình cha Niệm.

Bởi vì thái độ về chuyện này, cha Niệm bị bà nội của Niệm Tưởng giáo huấn cả một buổi.

Đợi bà nội vào phòng nghỉ ngơi, cha Niệm nhất thời ném nắm hạt hướng dương trong tay rồi lấy một viên kẹo dẻo nhét vào miệng, ông thở phì phò: “Chúng nó mới yêu đương được bao lâu, đã muốn gặp trưởng bối…”

Bởi vì lần trước Từ Nhuận Thanh tặng cần câu nên thái độ của cha Niệm đối với anh chuyển tốt một chút, nhưng tại thời điểm Niệm Tưởng đề cập chuyện ra mắt trưởng bối Từ gia, thì nhất thời thái độ tốt hơn một chút đó cũng biến mất.

“Tiểu tử này, hiện tại gấp gáp như vậy khẳng định là có âm mưu.” Cha Niệm nhai vài cái kẹo, ngón tay chuyển động nhẹ trên hộp thuốc lá: “Con cứ như vậy mà đồng ý?”

Niệm Tưởng không dám nói Từ Nhuận Thanh làm thế nào để cô đồng ý, cô chỉ trầm mặc gật gật đầu, biểu tình bi phẫn…

Mẹ Niệm ở một bên hừ nửa ngày, quay đầu nhìn cha con hai người căng thẳng như vậy, bà nhấc chân đá nhẹ cha Niệm một cái: “Rốt cuộc ông làm sao vậy? Mỗi ngày tôi đều làm công tác tư tưởng cho ông, nói lâu như vậy mà ông một câu cũng đều không nghe lọt phải không?”

Cha Niệm lại nhét thêm một viên kẹo, không lên tiếng.

“Được rồi, được rồi, ngày mai Niệm Tưởng còn phải thi, mau để cho con đi ngủ.”

Lúc này Cha Niệm mới lười biếng nâng mắt nhìn lên, khẽ hất cằm bất đắc dĩ thả cô đi.

Niệm Tưởng vuốt trán trở về phòng, cô thật hối hận tại sao mình lại bị vài ba câu nói của ba ba rồi khai hết chuyện này… Rõ ràng cô nghĩ sẽ làm tốt công tác bảo mật mà…

******

Ngày thi của Niệm Tưởng tiến hành vô cùng thuận lợi.

Sáng sớm cha Niệm lái xe đưa cô đến, toàn bộ hành trình cũng cùng đi, biết Niệm Tưởng thi tốt ông còn vui vẻ hơn lấy về được một đơn hàng cho công ty. Trên đường trở về ông cùng Niệm Tưởng đi siêu thị, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, giữa trưa thì tự mình xuống bếp làm cho Niệm Tưởng món cô yêu thích nhất.

Thuận tiện…Cho Niệm Tưởng giảm bớt áp lực cho kỳ thi lấy bằng lái sắp tới…

————————————————————————————————————–

Niệm Tưởng lấy được bằng lái trước tiên trước là chụp ảnh cho Từ Nhuận Thanh xem, rồi mới gửi cho bạn bè trong vòng chat, quay trở lại sau kỳ nghỉ cô quả thực là xuân phong đắc ý.

Lâm Cảnh Thư cùng cô đến căn tin dùng cơm, nghe Phùng Giản nói tới chuyện Niệm Tưởng thi bằng lái, anh chàng nghĩ nghĩ, cũng hỏi: “Giấy phép lái xe có rồi, bác sĩ Từ không tỏ vẻ gì à?”

Phùng Giản còn ngu ngơ truy vấn: “Muốn tỏ vẻ gì?”

Lâm Cảnh Thư câu nhẹ khóe môi một chút, cười rất không có ý tốt lành: “Không thể nào ngay cả một chiếc xe mà Từ Nhuận Thanh cũng không tặng nổi đi? Niệm Tưởng, anh nói em nghe này, đàn ông a, đều không tinh tế, muốn quà gì, phải tự mình mở miệng …”

Niệm Tưởng lặng lẽ liếc nhìn anh ta một cái, nhịn không được ngắt lời: “Bác sĩ Lâm, sau khi anh đi trao đổi học tập trở về, kỹ năng châm lửa thổi gió càng ngày càng dày công tôi luyện …”

Lâm Cảnh Thư đang muốn bày ra vẻ mặt vô tội, liền nghe Niệm Tưởng tiếp tục bổ đao: “Anh không cần giả bộ, bản chất của anh em đã thấy rõ ràng …”

Lâm Cảnh Thư: “…”

Bề ngoài của Lâm Cảnh Thư nhìn qua là một người ôn hòa dễ chịu, so với Từ Nhuận Thanh thì tính tình tốt hơn rất nhiều. Cho nên khi Lâm Cảnh Thư vừa trở về, anh ta liền chia sẻ bớt một số lớn bệnh nhân nữ…

Nhưng trên thực tế, trong bụng bác sĩ Lâm cũng đầy ý nghĩ xấu. Lúc âm tình bất định căn bản không biết rõ anh ta nghĩ gì.

Niệm Tưởng công tác dưới trướng anh ta chưa từng bị ức hiếp, bất quá cũng bị ám toán vài lần… Tỷ như anh châm lửa thổi gió nói cho cô nhiều “tình báo” sai lệch, nhiều lần như vậy Niệm Tưởng đã có kinh nghiệm, loại người này phải kính nhi viễn chi (trước mặt kính nể nhưng phải tránh xa.

Nếu không phải Từ Nhuận Thanh… Sao cô có thể yên tâm như vậy bị anh chàng này tính kế.

Không qua bao lâu, Từ Nhuận Thanh liền mang theo Âu Dương về đơn vị. Việc này đối với Niệm Tưởng mà nói, không thể nghi ngờ là quân tâm được ổn định.

Gần cuối năm, tất cả phòng ban đều bắt đầu bận rộn hơn. Loại tiết tấu này nhanh hơn gấp đôi so với bình thường, gần như cả một ngày không ngớt việc, ngay cả thời gian ăn cơm cũng phải chen chúc không đúng giờ.

Loại yên tĩnh trong lúc sinh hoạt bận rộn này giống như sự yên lặng trước cơn bão táp, yên lặng đến nỗi lộ ra một chút bất an.

Sự việc phát sinh trước đêm trừ tịch một ngày.

Buối sáng đó mắt phải của Niệm Tưởng giật giật, cô và Từ Nhuận Thanh cùng đi ăn cơm, cô nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Luôn cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn, cả buổi sáng nay mắt phải của em đều nhảy không ngừng.”

Từ Nhuận Thanh từ chối cho ý kiến: “Tối qua mấy giờ ngủ?”

“A?” Niệm Tưởng cắn đũa, cố gắng hồi tưởng, chơi cờ với cha Niệm…Ừm, chơi cờ đến hơn mười một giờ đêm … Tắm rửa xong rồi lên giường nằm đã là mười hai giờ.

Biểu tình trên mặt cô đã không cần thiết để biết câu trả lời nữa …

Lúc xế chiều, Từ Nhuận Thanh không thể phân thân giúp đỡ, Niệm Tưởng lãnh mấy bệnh nhân sâu răng đi phòng trị liệu ở bên cạnh. Phùng Giản bận cả ngày, hiện tại mới có thời gian rãnh uống chút nước, thấy Niệm Tưởng đang tìm kiếm cái gì trong tủ, cô nàng đi qua hỗ trợ: “Tìm cái gì? Nơi này tôi tương đối quen thuộc, tôi lấy cho cô.”

“Tôi tìm dụng cụ thông tủy…”

“Chỗ kia hình như có một bộ, để tôi đi lấy cho cô.” Phùng Giản tìm đến chỗ lưu trữ, lấy đưa cho Niệm Tưởng, còn đang muốn dặn dò với cô cái gì thì nghe y tá trưởng đang gọi mình, cô nàng chỉ kịp lên tiếng trả lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Trịnh Dung Dung cùng mẹ của cô bé tới trị liệu khi gần đến giờ kết thúc ngày làm việc.

Bởi vì răng của cô bé lại bắt đầu đau, rốt cuộc không chịu nổi nên quyết định đến đây trị tủy, hơn nữa chỉ là trị cho răng bị đau, những cái khác tạm thời đều không động đến.

Niệm Tưởng xác nhận đầy đủ và tôn trọng ý muốn của người nhà bệnh nhân, trước tiên cho Trịnh Dung Dung tiến hành trị tủy.

Trị tủy đầu tiên là xác nhận trình độ hư hại của răng sâu, những điều này lần trước Niệm Tưởng đã xác định đại khái rồi, trước tiên là loại bỏ phần sâu răng.

Tủy đã hoại tử nghiêm trọng, cho nên cô thả nhẹ động tác, từng chút một mà làm, đối với cô bé mà nói cũng không gọi là quá đau.

Bất quá cho dù không đau lắm, cô bé cũng rất khẩn trương, hai tay giao lại ở trước người, nắm chặt đến khớp xương trắng bệch.

Mẹ Trịnh nhìn thấy liền nhíu mày: “Cô làm nhẹ một chút, không thấy con bé đau đến mức nắm chặt tay kia à?”

Niệm Tưởng hướng mắt nhìn hai tay của Trịnh Dung Dung, vỗ nhẹ trấn an cô bé một chút: “Không sao, nếu em cảm thấy không thoải mái thì cử động tay để nói cho chị biết.”

Trịnh Dung Dung gật gật đầu, mắt nhìn mẹ Trịnh, ngoan ngoãn phối hợp.

Xử lý xong những chỗ hư hại, phần răng khỏe mạnh đã không còn lại bao nhiêu. Niệm Tưởng nhìn tình trạng hiện tại mà nhịn không được nhíu mày, cô bảo mẹ Trịnh ghé sát vào xem: “Cái răng này của Dung Dung đã không còn lại bao nhiêu phần chắc khỏe, nếu như chỉ cần trám lại, cháu nghĩ sẽ không giữ được lâu. Đến lúc các răng bên cạnh nhận lực ép không đồng đều sẽ vỡ. Sẽ giống như cái răng này…”

Cô dùng khẩu kính gõ gõ răng bên phải đã vỡ của Trịnh Dung Dung, nó chỉ còn lại một cái lỗ: “Cái này chắc là cũng từng trám qua?”

Mẹ Trịnh Dung Dung lại đột nhiên như bị chọc giận: “Tôi đến Thụy Kim là nghe nói kỹ thuật của bác sĩ Thụy Kim tốt, cô nói nếu trám lại thì giữ cũng không lâu, vậy sao cô không trám bằng loại men tốt hơn nữa? Dùng loại men tốt hơn cho tôi, tôi lại không phải không trả được số tiền này.”

“Răng đã trám sẽ có độ giòn rất lớn, dì có thể lựa chọn trồng lại thì tình huống sẽ tốt hơn.” Niệm Tưởng chỉ chỉ phần răng chỉ còn lại có một nữa của Trịnh Dung Dung: “Dì xem, chỗ sâu răng có diện tích lớn như vậy, đã mất đi hai phần ba răng.”

Mẹ Trịnh hiển nhiên cũng nhìn thấy mức độ nghiêm trọng của con gái mình, thanh âm hơi mềm xuống: “Vậy, trước tiên bác sĩ cứ tẩy tủy cho Dung Dung đi.”

Niệm Tưởng gật đầu, trước tiên là khử trùng, sau là loại bỏ tủy hư: “Răng sâu của em ấy quá nhiều, hơn nữa trên cơ bản đều là răng quan trọng của hàm, liên quan đến lực nhai. Dung Dung tuổi còn nhỏ, tình huống như vậy thật không tốt, thật sự cần trị liệu sớm.”

“Sớm bảo con ăn ít kẹo lại mà không nghe…” Trên mặt của mẹ Trịnh Dung Dung là vẻ giận dữ, bà ta nhìn cô bé một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau phút im lặng ngắn ngủi, lại nghe mẹ Trịnh hỏi: “Trồng lại thì tốt hơn đúng không?”

“Lần trước cháu đã từng đề nghị với dì, hàm răng của Dung Dung có chút chen lấn, nhiều răng hàm sâu như vậy, kỳ thật có thể suy xét việc niềng răng, nhổ cái hư, lưu lại tất cả răng khỏe mạnh.”

Niệm Tưởng bắt đầu dùng dụng cụ thông tủy chậm rãi mở rộng ống tủy, lại khử trùng, nhìn cô bé nằm trên bàn nha khoa, vì thuốc súc miệng có vị đắng mà nhăn mày nhíu mặt, Niệm Tưởng liền trấn an, dịu dàng nói: “Ráng chịu một lát nữa là được.”

“Bác sĩ các người ai cũng đề nghị niềng răng, có phải là cái này có lợi nhuận lớn hơn không?”

Niệm Tưởng bị hỏi mà nghẹn một chút, bất đắc dĩ nhíu nhíu mi tâm, cô vỗ nhẹ bả vai Trịnh Dung Dung: “Được rồi, em đứng lên, cứ giữ miệng há ra đừng ngậm lại. Chúng ta đi dưới lầu chụp phim để xác nhận lại một chút, lập tức sẽ tốt rồi.”

Trịnh Dung Dung gật gật đầu, đi theo Niệm Tưởng xuống lầu.

Toàn bộ quá trình mẹ Trịnh đều quan sát, chân mày càng nhăn càng chặt, ánh mắt thoáng nhìn kỹ về phía Niệm Tưởng, cuối cùng bà cũng bất quá là không nói một lời, nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của Trịnh Dung Dung rồi lên lầu tiếp tục trị liệu.

Phần giáp trắc có hơi khó khăn, còn một chút khoảng cách nữa, Niệm Tưởng thay đổi dụng cụ, tiếp tục mở rộng ống tủy, trong lòng còn nghi hoặc, bộ dụng cụ này sao có vẻ cũ như vậy…

Ở phòng khám cách vách còn có thể nghe thấy tiếng của Phùng Giản hô to, Niệm Tưởng nhìn cửa chớp đã được kéo lên. Cũng không có ánh nắng, chỉ là chút ánh sáng thảm đạm, đối với người luôn luôn ở trong phòng khám chưa đi ra ngoài như Niệm Tưởng, như thế này là có chút chói mắt.

Cô thu hồi tầm mắt, khử trùng dụng cụ, tiếp tục cho mũi khoan đi sâu vào.

Đầu khoan vào không được bao lâu, Niệm Tưởng liền cảm thấy trên tay nhẹ hẳn, gần như là cùng một lúc, một loại cảm giác bất an từ trong lòng khuếch tán ra.

Đầu quả tim như là bị ngắt một cái, nhất thời thất kinh.

Cô nhìn phần đầu khoan bị gãy, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh một trận, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

Tâm tình đó, giống như là đang bị xối nước lạnh, từng trận từng trận dội xuống…

Xong.

Xong xong..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.