Nghe xong câu chuyện về sự cố của ông, hai người trầm mặc. Cả hai không biết vào giờ phút này nên nói gì cho phải.
Khánh cảm thấy thật may mắn vì ba má của hắn không bị kéo đến cái nơi khủng bố này, hơn nữa hai người họ ngoài xem ti vi ra thì chẳng bao giờ động đến mấy thứ liên quan đến internet, đến cái điện thoại của hai người cũng là loại điện thoại đen trắng từ thời cổ mã la hi. Nhưng hắn không dám chắc cái video quỷ quái kia chỉ xuất hiện trên các thiết bị điện tử có kết nối với internet, hay là xuất hiện cả trên các thiết bị điện tử không có internet. Nếu là trường hợp thứ hai, có lẽ không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ gặp được cái video kia.
Lãng lại đang nhớ tới người anh trai quá cố của hắn, người đã thay cha mẹ yêu thương đùm bọc hắn từ ngày bé thơ cho đến bây giờ. Vậy mà chỉ có hai ngày không gặp mặt, hắn đã nhận được tin anh bị người khác giết chết. Sau vài ngày lại có một nhóm người lạ mặt đem tiền đến quăng vào mặt hắn, yêu cầu hắn phải im lặng trước cái chết đầy nghi vấn của anh mình. Cảnh sát thì mở cuộc họp báo nói tất cả tin tức trước kia đều là nhầm lẫn, theo kết quả khám nghiệm lần thứ hai của pháp y, nguyên nhân chết của một trăm người kia có thể là do quá phấn khích nên giết hại lẫn nhau, bởi họ tìm thấy một lượng ma tuý tổng hợp lớn lẫn trong máu của những người chết.
Sau cuộc họp báo, vụ án cũng chính thức được khép lại, người thân của nạn nhân phần nhiều nhận được một khoản tiền khổng lồ nên im lặng, phần còn lại do nhất quyết đòi lại công bằng cho người đã khuất, bị người của nữ hoàng dùng quyền lực đe doạ khiến họ khuất phục. Riêng hắn không tỏ bất cứ thái độ nào quá khích, bọn họ đưa tiền hắn nhận, số tiền đó được hắn đem đi quyên góp cho những người đang trong hoàn cảnh cơ cực. Mục đích hắn nhận tiền là để bọn họ buông lỏng cảnh giác với mình, sau đó hắn âm thầm nhờ người bạn là hacker chuyên nghiệp đứng trong top cao thủ hàng đầu của cụm hành tinh, hack toàn bộ tư liệu hồ sơ vụ án từ cục cảnh sát.
Đọc xong đống tư liệu, đầu óc hắn như muốn nổ tung. Hắn thật không ngờ anh trai mình lại bị con gái của nữ hoàng giết chết, bởi cô ta là bạn gái của anh ấy, nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến hung thủ chính là cô ta. Lúc đó do đầu óc quá hỗn loạn, đợi đến khi hắn kịp bình tĩnh lại thì đã bị người của nữ hoàng bắt giam. Hắn vô cùng hối hận vì sự nóng vội của mình vào lúc đó, bởi vụ án một trăm người kia có quá nhiều điểm nghi vấn. Bây giờ nhớ lại, hắn mới nhận ra một điểm đáng ngờ, đó là phần nhiều những người bị giết đều là cấp dưới của anh trai hắn, cho nên mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như trong tài liệu mà bạn hắn hack được. Nếu có thể quay trở lại, hắn tự hứa với lòng, bằng mọi cách nhất định phải tìm ra được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của một trăm người kia, công bố cho tất cả mọi người trong và ngoài hành tinh biết.
“Mà hai đứa ở bên ngoài có nghe được tin tức gì mới về vùng Tây Bắc không?” Thấy cả hai đều im lặng, đầu hơi cúi xuống, A Qua tinh ý chủ động lên tiếng gợi chuyện.
“Cháu không nghe được bất cứ tin tức gì chú ạ.” Lãng thành thật trả lời, bởi hắn và ông sống ở hai thế giới khác nhau, nên vùng Tây Bắc trong miệng ông hắn hoàn toàn không biết nó nằm ở nơi nào.
“Cháu có đọc được một tin tức nho nhỏ trên facebook.” Khánh hồ hởi ngẩng đầu lên nhìn A Qua, hắn vô cùng áy náy vì đã khơi lại chuyện buồn của ông, hy vọng tin tức hắn có được khiến ông ít nhiều quên đi những chuyện không vui. “Vừa qua một trận lũ ống ập tới khiến cả vùng bị tàn phá, người dân và chính quyền sau hai tháng đã quyên góp một số tiền lớn sửa sang lại nhà cửa cho người dân. Hơn nữa trong nửa năm tới, tất cả các mặt hàng nông sản của vùng cũng được ưu tiên tăng giá lên một chút, để người dân có tiền trang trải cuộc sống sau trận lũ.”
“Ồ, vậy hả!” Hai mắt của A Qua sáng ngời. Vậy là người dân của quê hương ông cũng đã nhận được sự giúp đỡ của cộng đồng, chứ vào thời của ông, đa phần mọi người trong bản đều phải tự tìm cách khắc phục khó khăn. “Mà thôi, chúng ta tạm gác chuyện về thế giới thực sang một bên đi, hiện tại việc cấp bách nhất là bàn chuyện ở thế giới này. Hai đứa có gì thắc mắc về nơi này hay không?” Ông lên tiếng chuyển câu chuyện sang chủ đề chính.
Lãng và Khánh đưa mắt nhìn nhau.
“Để anh hỏi trước một vấn đề được không?” Lãng lên tiếng hỏi ý kiến của Khánh.
“Dạ vâng, anh hỏi trước đi ạ.” Khánh cười toét miệng, gật đầu cái rụp.
“Ban nãy cháu có nhìn thấy đoạn đối thoại của một nhóm người trên kênh khu vực.” Lãng xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía A Qua. “Bọn họ nói về chuyện phòng chờ số 6 bị đoàn diệt, có vài người còn đưa ra dự đoán về lần đoàn diệt tiếp theo. Chú cho cháu hỏi, có phải bởi vì số lần đoàn diệt của phòng chờ của chúng ta nhiều hơn mức bình thường nên họ mới dự đoán như vậy phải không ạ? Hay là vì nguyên nhân đặc biệt nào khác?” Đây là kết luận cuối cùng hắn đưa ra trong thời gian đi cùng Khánh đến nhà của ông, hắn hy vọng câu trả lời của ông không quá tệ so với suy đoán của hắn.
Nghe xong câu hỏi của hắn, A Qua hơi nhướn mày, Khánh thì hoàn toàn kinh ngạc.
“Đúng là vì phòng chờ của chúng ta có số lần đoàn diệt nhiều hơn bình thường, nên nhiều khi bị các phòng chờ khác trong khu vực mang ra bàn tán hoặc chơi trò cá cược.” A Qua đặt tách trà trên tay xuống mặt bàn, ông hoàn toàn không hề ngạc nhiên vì suy luận của hắn gần như đúng hoàn toàn với sự thật. Một kẻ có đầu óc nhanh nhạy như hắn, nếu không đoán ra nguyên nhân mới là điều khiến ông kinh ngạc. “Nguyên nhân gây ra điều đó không phải vì thực lực của người chơi ở phòng chờ này kém, mà là vì phòng chờ này đã bị nguyền rủa.” Giọng ông đều đều, nói ra tin tức khiến hai người đối diện vô cùng khiếp sợ.
“Bị... bị nguyền rủa ý ạ?” Khánh trợn mắt, lắp ba lắp bắp hỏi lại. “Bị cái gì nguyền rủa cơ ạ?”
Hai cánh môi của Lãng mím chặt lại, xem ra tình hình tệ hơn dự đoán của hắn rất nhiều.
“Chú cũng không rõ rốt cuộc là bị cái gì nguyền rủa.” A Qua thở dài lắc đầu. “Chuyện sảy ra từ rất rất lâu trước kia, khi chú tới nơi này cũng chỉ được nghe kể lại đại khái, cho nên cũng không rõ nguyên nhân thật sự là từ đâu.” Ông nhấc cái ấm tự rót thêm trà vào tách của mình, rồi bắt đầu lời kể.
Khi thế giới giả tưởng này bắt đầu kéo từ thế giới thực vào thế giới chơi trò chơi, lớp người chơi đầu tiên ở phòng chờ số 6 do một tên trùm xã hội đen khét tiếng cầm đầu. Dưới sự dẫn dắt của hắn, phòng chờ số 6 trở thành phòng chờ mạnh nhất khu vực lúc bấy giờ. Nhưng thực lực mạnh mẽ bọn họ có được đa phần là dùng điểm thưởng mua những vật phẩm, quái thú, vật bị nguyền rủa ở trung tâm thương mại và chợ đen, cho nên nhìn vẻ ngoài thì có vẻ rất ngầu, thực chất cốt lõi bên trong chẳng có gì.
Một người trong nhóm sớm phát hiện ra điều đó. Hắn tính toán nếu cứ để thực trạng này kéo dài, e không sớm thì muộn cả nhóm nếu không bị phòng chờ khác tiêu diệt, cũng bị NPC* trong trò chơi giết hết. Hắn quyết định nói ra phân tích của mình trong cuộc họp hàng tuần của nhóm, chỉ là ý tốt của hắn chẳng những không được kẻ cầm đầu ghi nhận, mà lại trở thành lý do khiến hắn bị kẻ cầm đầu và tất cả mọi người nghi ngờ hắn đang có âm mưu xoán ngôi.
Từ đó theo lệnh của kẻ cầm đầu, hắn bị mọi người trong nhóm cô lập. Dù vậy hắn vẫn tự lực vượt qua tất cả nguy hiểm trong thế giới trò chơi. Hắn tin rằng chỉ cần bản thân cố gắng, dù không có sự giúp đỡ của người khác hắn vẫn có thể sống sót.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến một lần cả nhóm tham gia trò chơi có kịch bản linh dị loại khó, ở màn thứ ba, vì bảo vệ tính mạng của mình, kẻ cầm đầu và những người khác đánh ngất hắn quăng lại trên đường, nhằm mục đính dùng hắn cầm chân quỷ hồn, để cả nhóm có thời gian chạy trốn.
Trong thời khắc cuối cùng giữa sống và chết, hắn bị sự khủng bố của quỷ hồn ép cho tỉnh lại. Nhìn tử vong đang dần giáng xuống, hắn ngửa đầu gào lên từng câu, từng chữ rõ ràng: “Lũ khốn nạn, tao nguyền rủa chúng mày chết không toàn thây! Tao nguyền rủa tất cả những kẻ ở phòng chờ số 6 này nhất định đều phải chết!”
Nhóm người đang chạy phía trước nghe thấy tiếng trù ẻo của hắn, nhưng cả bọn chẳng để trong lòng, bởi bọn họ cho rằng đấy chỉ là lời chửi rủa bất lực trước khi chết của một thằng yếu nhớt.
Sau khi vượt qua màn cuối cùng của trò chơi, số người sống sót trở về chỉ còn lại một nửa, đấy cũng là lần đầu tiên phòng chờ số 6 bị thiệt hại nặng nề như vậy. Cả nhóm dành hẳn hai ngày để tưởng niệm đồng đội quá cố, nhưng bọn họ lại chẳng dành lấy một giây phút nào để xám hối về hành động vô nhân đạo của mình với gã thanh niên kia.
Sau hai ngày, kẻ cầm đầu tập hợp mọi người lại, dùng những lời lẽ hùng hồn vực tinh thần của cả bọn. Khi đó hắn và những kẻ còn sống sót đều cho rằng, đợi đến khi có thêm người chơi mới thay thế cho những người đã mất, cả nhóm chắc chắn sẽ lấy lại phong thái huy hoàng vốn có. Nhưng sự thật lại hoàn trái ngược, ở lần chơi tiếp theo, ngoài người quản gia của phòng chờ, tất cả đều bỏ mạng, không một kẻ nào sống sót trở về. Và cũng từ đó trở đi, đợi đến khi phòng chờ số 6 tập hợp đủ quân số, cả nhóm nếu không bị phòng chờ khác diệt sạch, thì cũng bị NPC trong trò chơi giết hết.
Vì nhiều lần lặp đi lặp lại như thế, nên ông quản gia lúc bấy giờ của phòng chờ cho rằng, có lẽ lời nguyền rủa của gã thanh niên kia đã ám vào nơi này. Nếu không phá giải được lời nguyền, chắc chắn sẽ chẳng có người chơi nào ở phòng chờ số 6 có thể sống sót. Nhưng ông ta cũng lý giải được tại sao và bằng cách nào lời nguyền rủa của gã thanh niên kia lại trở thành sự thật, hay là có một thế lực nào khác nguyền rủa nơi này chứ không phải hắn ta. Tất cả vẫn còn là một bí ẩn mà đến giờ chưa ai giải đáp được.
Nghe xong câu chuyện của A Qua, da gà da vịt nổi đầy người Lãng và Khánh. Nếu đúng theo như lời kể của ông, kể từ khi hai người bước vào nơi này lời nguyền kia đã ám lên cả hai. Nếu không phá giải lời nguyền, không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ nối bước những người chơi khác xuống uống nước chè với bác Diêm họ Vương.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào mới phá giải được lời nguyền rủa kia hả chú?” Khánh nhỏm hẳn người dậy khỏi ghế, hai tay hắn chống lên cái bàn trước mặt, đôi mắt đầy vẻ lo sợ nhìn chằm chằm về phía A Qua.
(*) NPC: Là nhân vật được thiết kế trong game.