Dựa theo sự chỉ dẫn trong kịch bản, Lãng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình. Bàn học ở ngôi trường này là loại bàn ngắn dành cho một người ngồi, làm bằng gỗ ép công nghiệp, cho nên nỗi lo lắng chẳng may gặp phải đứa bạn ngồi cùng bàn nói nhiều của hắn không cánh mà bay.
Hắn tháo ba lô ra khỏi vai, hơi khom người treo nó vào cái móc bên cạnh hộc bàn, sau đó ngồi xuống mở khoá ba lô lấy ra các loại sách vở cho tiết học đầu tiên. Vừa làm hắn vừa liếc qua tất cả học sinh trong lớp một lượt, đa phần đều đang tụm năm tụm bảy lại thì thầm to nhỏ, nên hắn không thể phân biệt được đâu là người chơi, đâu là NPC*. Nhưng có một điều hắn khẳng định được là, trong bốn đứa bạn thân của mình, ngoài thằng nhóc Toàn béo do Khánh nhập vai ra, ba người còn lại chính là người chơi giống như hắn. Bởi khi nói chuyện với ba người, hắn để ý thấy ngoài cử chỉ và cảm xúc có chút không đồng nhất với lời nói của họ. Và chắc chắn bọn họ là người chơi mới, bởi ngoài nhân vật do Khánh nhập vai thì trên đầu ba người còn lại không hề hiển thị nickname. Hơn nữa trong kịch bản có nhắc đến một nhóm bốn đứa nhóc khác, hai trong bốn đứa nhóc đó chính là hai người diễn chính, bọn họ đều là người chơi của phòng chờ số 4. Một người có nickname là Hoa Tuyết Lạnh Lùng, người kia là Tuý Miêu. Hai người còn lại cũng là người chơi của phòng chờ số 4, một người nickname là Chang Chang, một người là Chán Đời. Như vậy đến thời điểm hiện tại, cộng nhóm năm người bọn hắn và bốn người kia là có tất cả chín người chơi.
Trong khi hắn đang miên man suy nghĩ, cái ghế ở bàn phía trước bị kéo lệch sang một bên, tiếp đó một bóng người to lớn đặt mông ngồi phịch xuống mặt ghế. Hắn theo quán tính nâng mắt lên nhìn, người ngồi phía trước cũng xoay mặt lại nhìn hắn mỉm cười.
“May quá bọn mình vừa hay đến kịp, không chắc cuối tuần lại nghe ca nhạc nhẹ của bà cô già mất.” Khánh cố gắng xoay hẳn cả cái cơ thể đầy mỡ của mình về phía sau, một cánh tay của hắn tì lên mặt bàn học của Lãng.
“Hở? Tớ tưởng cậu khoái nghe ca nhạc nhẹ, giờ cũng biết ngán rồi cơ á?” Lãng bật cười hóm hỉnh đọc lời thoại.
“Tưởng tưởng cái đầu con gấu nhà cậu.” Khánh trợn mắt. “Tớ khoái ca nhạc nhẹ của mấy chị ca sĩ xinh đẹp, chứ cái thứ nhạc chan chát của bà giáo tớ chịu chết không yêu thương nổi.” Hắn vừa dứt lời thì tiếng trống truy bài vang lên. “Thôi có gì lát nói, thằng cha trực ban đến rồi kìa, lơ tơ mơ là bị nó cho vào sổ như chơi đấy.” Nói xong, lần thứ hai hắn vận sức xoay cái cơ thể ục ịch của mình trở lại phía trước.
“Anh có phát hiện gì mới không?” Khánh vừa xoay người lại đã lập tức thông qua kênh đội nhóm gửi tin nhắn cho Lãng.
“Tạm thời không có gì mới. Do bị kịch bản hạn chế, nên ngoài nhân vật trong kịch bản nhắc đến, anh không quan sát được còn người chơi nào khác trong cái lớp học này hay không.” Lãng gửi tin nhắn trả lời.
Lúc này hắn cũng tranh thủ xem lại từng chi tiết trong kịch bản màn đầu tiên. Nhưng vì lớp kịch quá đơn giản, ngoài phần cuối của lớp kịch ra thì hầu như đa phần đều nói về cuộc sống bình thường của các học sinh trong lớp 8B, cho nên hắn soi đi soi lại vài lần vẫn không tìm ra được chi tiết đặc biệt nào.
Nói đến phần cuối của màn đầu tiên, hắn đoán đấy chính là bước ngoặt của câu chuyện. Điểm nhấn của phần cuối đó là, do trời mưa nên tiết thể dục của lớp 8B được chuyển thành tiết tự học trong lớp. Nhóm năm đứa nhóc kéo mấy cái bàn chập lại, rồi ngồi tụm lại cùng nhau. Trong quá trình trò chuyện, năm đứa vô tình phát hiện những vết bầm lờ mờ trên cổ tay trái của mình. Đang hoang mang không hiểu tại sao trên cổ tay của cả năm lại cùng xuất hiện viết bầm giống nhau như đúc, thì một nhóm bốn người ngồi ở dãy bàn bên dưới đi tới, kéo ống tay áo lên, làm lộ ra một vết bầm có hình giống như hình con nhép trong bộ bài tây trên cổ tay trái.
Tiếng trống vào tiết vang lên kéo Lãng ra khỏi dòng suy tư, hắn hít sâu một hơi ngồi thẳng người dậy. Ban nãy hắn có xem lướt qua kiến thức trong mớ sách giáo khoa trước mặt, khiến hắn thất vọng là tất cả số kiến thức đó đối với hắn giống như một đôi giầy cũ đã đi mòn cả gót, bây giờ nhìn lại nó, cảm xúc của hắn chỉ có một từ “ngán“. Nhưng bởi nhân vật hắn nhập vai là một thằng nhóc mọt sách, vô cùng chăm học, thành tích học tập luôn đứng top thứ hai của lớp, cho nên dù trong lòng có ngán thế nào, bề ngoài hắn cũng cố phải bày ra vẻ mặt say mê với cái đống kiến thức cũ rích kia.
Khi chỉ còn gần mười phút là đến tiết thể dục, bầu trời âm u bất chợt đổ mưa tầm tã, giống y như trong miêu tả của kịch bản. Hắn len lén vạch ống tay áo, ngửa cổ tay trái lên kiểm tra, nhưng ngoài lớp da trắng mịn và những sợi gân xanh ẩn bên dưới lớp da, thì chẳng hề có vết bầm tím nào cả.
“Cả lớp ơi!” Cô nàng lớp trưởng, cũng chính là một trong hai người diễn chính vẻ mặt hớn hở chạy từ hành lang vào trong lớp. “Thầy Bằng bảo, vì trời mưa nên tiết thể dục sẽ được chuyển thành tiết tự học trong lớp mọi người ạ!”
“Thật hả?” Bọn nhóc trong lớp nhao nhao lên tiếng. “Thích quá đi mất, lại được buôn dưa lê rồi mấy đứa ơi!” Một vài thằng ôm vai bá cổ nhau reo hò ầm ĩ.
“Nào nào, tiết sau là tiết tự học kìa, chúng mình chập bàn vào sẵn đi nào!” Loan đứng bật dậy khỏi ghế, dùng hai tay kéo cái bàn của mình về phía cái bàn của Lãng.
“Èo, hôm nay bọn mình dẹp việc học sang một bên nhá.” Sơn từ bên ngoài chạy về kỳ kèo với cả bọn. “Tớ vừa đi hóng hớt được là tiết tự học này không có thầy cô nào trông lớp, nên bọn mình tranh thủ bàn về vụ hoá trang Halloween đi! Tớ đang phân vân không biết là nên hoá trang thành bộ xương di động, hay là hoá trang thành ma cà rồng, các cậu cho ý kiến hộ tớ xem nào.” Vì là người lười học nhất nhóm, nên Sơn luôn tỏ ra hứng thú với các trò chơi hơn là việc học hành.
“Um, nghe cũng được đấy.” Tuyên lên tiếng đồng tình. “Tớ cũng đang háo hức cái vụ hoá trang này lắm nè.”
“Tớ cũng thế.” Khánh cười khì, lớp thịt núc ních trên mặt hắn bị ép dạt sang hai bên trông vô cùng hài hước. “Còn hai cậu thế nào, đừng nói là lại cắm đầu vào học đấy nhá.” Hắn gườm gườm nhìn Lãng và Loan.
“Ừ thì không học, mấy cậu làm gì mà gắt thế.” Loan trợn mắt lườm lại.
“Tuyệt, cứ vậy nhé! Để tớ lấy tập mẫu trang phục hoá trang cho các cậu xem.” Sơn hí hửng chạy về phía bàn học của mình.
“Ơ này, các cậu còn chưa hỏi ý kiến của tớ cơ mà.” Lãng lên tiếng nhắc nhở bốn người.
“Ý kiến của cậu á? Trực tiếp bị bỏ qua!” Cả bốn đồng thanh gào lên.
Lãng nhún vai không nói thêm gì, hắn gập quyển sách giáo khoa dầy bịch trong tay lại, đứng lên giúp cả bọn kéo bàn chập lại với nhau. Trong lúc đó, hắn cũng tranh thủ nhìn thoáng qua nhóm bốn người đang ngồi ở dãy bàn phía dưới dãy bàn của hắn và bốn đứa bạn vừa chập vào nhau. Do kịch bản không cho phép nên hiện tại hắn không thể tìm bọn họ nói chuyện, nhưng đó không phải lý do khiến hắn chỉ im lặng quan sát. Bởi nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể thông qua kênh chat khu vực trong trò chơi, gửi tin nhắn để thăm dò tình hình của bọn họ. Lý do thật sự là bởi thân phận người chơi ở phòng chờ số 6 của hắn, theo như A Qua đã nói, chắc chắn sẽ chẳng có người chơi của phòng chờ nào quan tâm đến người chơi của một phòng chờ bị nguyền rủa như hắn. Nên hắn biết thân biết phận, không đần đến mức đi hỏi thông tin từ những người không chào đón sự xuất hiện của mình.
“Các cậu thấy bộ đồ người nhện này thế nào? Ngầu không? Còn cả bộ người dơi nữa này, tớ thấy đẹp hết sẩy!” Sơn say mê chỉ vào từng mẫu đồ hoá trang trong cuốn catalog trên mặt bàn.
Nhìn biểu cảm trên mặt của từng người trong nhóm, Lãng khá ngạc nhiên bởi khả năng diễn xuất vô cùng sinh động của bọn họ. Nếu không có chế độ hiển thị nickname trên đỉnh đầu để phân biệt người chơi mới toanh và người chơi đã vượt qua thử thách đầu tiên, chắc hắn đã đoán bọn họ là người chơi của phòng chờ số 4, chứ không phải người chơi mới.
“Tớ thấy bộ đồ phù thuỷ này đẹp nè, nhìn cái váy cưng quá đi mất.” Loan đưa tay chỉ vào bộ váy ngắn có tông màu đen u ám.
“Thôi đi cô nương.” Khánh bĩu môi. “Với cái thân hình như que củi này của cậu mà mặc bộ này á, có mà bị người ta cười cho thối mũi.” Hắn giả bộ nhăn mặt, đưa ngón trỏ và ngón cái bóp chặt hai cánh mũi của mình.
“Còn hơn cái đồ thùng phi di động như cậu.” Loan chanh chua phản pháo. “Mà ai bảo tớ gầy như que củi. Mở to cặp mắt tèm nhèm của cậu nhìn cho kỹ đi, da thịt tớ hơi bị săn chắc luôn đấy nhá.” Cô vén ông tay áo lên, làm lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt.
“Ơ, tay cậu bị gì thế này?” Lãng chộp lấy cổ tay của cô, lật ngửa lên làm lộ ra một vết bầm nho nhỏ.
“Tớ cũng không biết.” Loan nhíu hàng mày, cô dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào vết bầm kia. “Chẳng có cảm giác gì cả, chắc tớ va vào đâu nên bị tím ấy mà.” Cô kéo ống tay áo xuống, giọng điệu chẳng sao cả. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy bàn tay kéo áo xuống của cô hơi xiết lại.
Nhìn thấy vết bầm trên cánh tay của Loan, Lãng cảm thấy rất bứt rứt. Ngay lúc này hắn rất muốn vạch luôn ống tay áo của mình ra, xem có vết bầm nào xuất hiện hay không.
“Chứ không phải bị anh đẹp trai nào cắn chứ hả.” Tuyên lên tiếng trêu ghẹo.
“Xì, có cậu mới bị trai đẹp cắn thì có.” Loan quăng cho hắn một cái lườm sắc lẹm.
“Tay tớ làm gì có vết bầm nào đâu mà bị cắn.” Hắn vén ống tay áo, chìa cổ tay ra trước mặt cả bọn. “Không tin cậu... ơ, sao tay tớ cũng có là thế nào?” Hắn hốt hoảng nhìn chằm chằm vào cái vết bầm đột nhiên xuất hiện kia.
“Chậc chậc, sao hai cậu lại đều có vết bầm trên cổ tay là thế nào?” Sơn nheo mắt hết nhìn Loan lại quay sang nhìn Tuyên. “ Tớ thấy có mờ ám ở đây đấy nha.” Hắn đưa tay xoa cằm ra vẻ thám tử săm soi.
“Mờ ám cái qq gì, có khi cái tay chết tiệt của cậu cũng bị bầm cũng nên ấy chứ.” Tuyên tỏ ra khó chịu vì câu “mờ ám” của Sơn, bởi cậu chàng đã có người trong lòng nên cảm thấy không vui khi bị gán ghép với người khác, nhất là lại là với đứa bạn thân của mình.
“Cậu cứ khéo tưởng tượng, tớ nhớ là mấy hôm nay chẳng bị vật gì va chạm mạnh gì vào cổ tay, cướp đâu ra mà có vết bầm.” Như để chứng minh sự trong sạch của mình, Tuyên vén ống tay áo lên trình diện với cả nhóm.
“Ô hô, thế cái vết đen đen này là cái gì đây Tuyên nhỉ? Nhọ nồi hả Tuyên?” Lãng phì cười chỉ vào vết bầm nho nhỏ trên cổ tay hắn, ba người còn lại cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Đây... đây...” Tuyên nhìn chằm chằm cổ tay mình, ấp a ấp úng không thành câu. “Ể, Toàn béo!” Hắn chộm mạnh lấy cổ tay mũm mĩm lộ ra khỏi lớp áo của Khánh. “Cổ tay cậu cũng bị bầm này, thế mà còn bày đặt cười tớ. Xí!”
Thực ra lúc này Khánh đang cảm thấy vô cùng căng thẳng, cái bộ dạng ôm bụng cười ngặt nghẽo là do hắn cố hết sức diễn theo đúng cảm xúc của nhân vật mình nhập vai. Thấy Tuyên túm lấy cánh tay mình và chỉ vào vết bầm, cơ thể hắn không kiềm chế được run bắn lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cái vết bầm quái dị kia.
“Lạ nhỉ, cổ tay của tớ cũng có luôn này.” Lãng chìa cổ tay của mình ra trước mặt bốn người. “Tớ nhớ rõ là mấy ngày gần đây cổ tay của tớ không hề bị va đập mạnh vào đâu cả. Mà kỳ lạ là tại sao cả năm đứa chúng mình đều có vết bầm, vị trí và kích thước lại giống nhau đến kỳ quái. Các cậu nhìn xem, đây này.” Vừa nói hắn vừa đặt tay trái của mình nằm sát với tay trái của bốn người kia, để so sánh độ giống nhau của vị trí và kích thước của vết bầm.