Từ Tĩnh không nói gì, tầm mắt vẫn nhìn Ngôn Lạc chăm chú, ánh mắt lạnh lẽo nhưng vẻ mặt chẳng chút gợn sóng, tay phải sờ điện thoại di động trong túi áo khoác.
Ngôn Lạc cụp mắt, nhìn vị trí túi áo khoác của Từ Tĩnh, ý cười trên môi càng đậm: “Tôi khuyên anh đừng lộn xộn. Nếu tôi đã dám xuất hiện ở đây ban ngày thì tôi đã chuẩn bị đâu ra đấy, suy nghĩ hậu quả xem anh có thể gánh nổi hay không.”
Tầm mắt Từ Tĩnh chuyển dời về phía quầy hàng, chẳng biết từ khi nào đã có thêm một người đàn ông mặc áo gió đen, tay phải của gã để trong túi, gã lùi về sau một bước, hoàn toàn chặn tầm nhìn của anh đang quan sát Từ Hoãn Hoãn đang lựa bánh ngọt.
Không trông thấy rõ tình hình của cô, Từ Tĩnh nhíu mày, thu hồi tầm mắt, tay phải đặt lên bàn, giọng lạnh tanh: “Anh muốn gì?”
Ngôn Lạc đan hai tay vào nhau, hai đầu ngón trỏ chạm vào nhau, đặt lên môi, ra vẻ ơ hờ: “Chỉ là muốn gặp mặt anh thôi.”
Từ Tĩnh nhíu mày: “Chỉ như thế?!!”
“Hiện tại, chỉ đến thế!” Ngôn Lạc bày ra vẻ ảo não: “Nói thật, trước khi đến đây, tôi cũng đã từng nghĩ qua chọn anh làm mục tiêu kế tiếp. Có điều ngẫm lại...nếu thế thì sau này trò chơi trở nên quá vô vị.”
Nhìn Từ Tĩnh vẫn không lộ chút cảm xúc, Ngôn Lạc nghiêng người về phía trước, trợn mắt, nhếch miệng: “Tôi muốn coi anh là đối thủ.”
Hai người đàn ông mặt đối mặt, nhìn nhau chằm chằm, bầu khí xung quanh trở nên ngột ngạt, quỷ dị.
Ngôn Lạc thu lại nụ cười, “Anh hiểu ý của tôi chứ?!”
Từ Tĩnh dĩ nhiên rõ ràng, không chỉ có hơn tám mươi email đó, mà còn ánh mắt không hề che dấu kia nữa. Anh có thể xác định Ngôn Lạc có ý muốn mạnh mẽ muốn chiếm hữu Từ Hoãn Hoãn.
Loại ý muốn sở hữu ấy quá nguy hiểm, Từ Tĩnh đón nhận ánh mắt không có hảo ý của đối phương: “Đừng tiếp tục gửi email cho cô ấy nữa!”
Tuy nhiên Ngôn Lạc cũng chẳng phải hạng bình thường, hắn không hề trốn tránh, chẳng chút giận dữ mà còn cười cười: “Tại sao chứ?”
Giọng điệu nửa hiếu kỳ, nửa thách thức.
“Anh không có tư cách!” Ánh mắt Từ Tĩnh có chút xem thường, câu thoại ngắn gọn nhưng đủ lực sát thương.
Nụ cười trên môi Ngôn Lạc cứng đờ, ánh mắt lóe lên tia tức giận. Hắn cụp mắt, mấy giây sau ngẩng đầu, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như thường. Hắn liếm môi, lắc đầu: “Có tư cách hay không không phải do anh định đoạt. Đây là ước hẹn tôi và cô ấy đã định ra từ trước.”
Từ Tĩnh hừ lạnh, “Một phương diện ép buộc mà vẫn được coi là ước định?!!”
Ngôn Lạc mở cánh tay, “Tôi không thèm để ý mấy tiểu tiết đó!”
Nói xong, hắn không cho cho Từ Tĩnh có cơ hội đáp lời, hắn liếc đồng hồ đeo tay, đứng lên: “Thời gian gần đủ rồi, vẫn còn đủ cơ hội chào tạm biệt!”
Hắn duỗi bàn tay phải của mình về phía Từ Tĩnh, tựa như đối xử với một bằng hữu đã lâu không gặp nhưng Từ Tĩnh không nhúc nhích.
Ngôn Lạc nhếch môi: “Pháp y mắc bệnh sạch sẽ sao?”
Từ Tĩnh lạnh nhạt: “Tôi không đeo găng tay.”
Lập tức hiểu được ẩn ý của Từ Tĩnh, Ngôn Lạc mím chặt môi: “Tôi không phải người chết!”
Từ Tĩnh giương mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh bức người: “Nhưng thi thể của anh ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện trên bàn giải phẫu tại phòng pháp y của tôi.”
Ngôn Lạc thu tay về không giận mà còn cười, nụ cười rất tươi nhưng cũng không kém phần âm u: “Thật khéo! Khi tôi giết người cũng quen đeo găng tay.”
Mắt đối mắt.
Sau đó hắn nghiêng người nhìn Từ Hoãn Hoãn nhận bánh ngọt từ tay nhân viên, ánh mắt của hắn trở nên si mê, hắn nhẹ giọng tựa như thì thầm: “Chào em!”
Ngay khi cô vừa xoay người, Ngôn Lạc cũng biến mất khỏi cửa tiệm.
Tỉ mỉ chọn bánh, Từ Hoãn Hoãn bê phần ăn ra đến bàn Từ Tĩnh, phát hiện anh vừa vặn cúp điện thoại. Cô đặt khay bánh lên bàn, ngồi xuống đối diện với anh, nở nụ cười thỏa mãn.
Mấy giây sau, ánh mắt chuyển sang nghi ngờ.
Từ Hoãn Hoãn mua bánh và đồ uống hơn mười phút, chiếc ghế này lại lưu lại độ ấm, điều này chứng tỏ vừa có người ngồi ở đây, cô nheo mắt hỏi anh: “Là người quen của anh sao?”
Từ Tĩnh: “Ngôn Lạc!”
“Ngôn Lạc?!!!” Từ Hoãn Hoãn vạn vạn không ngờ đến sẽ nghe được tên của hắn. Sắc mặt của cô trở nên khiếp sợ, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố kiếm tìm bóng dáng của hắn, nhưng không thấy.
Từ Tĩnh nhìn cô: “Tôi đã gọi cho Cao Lâm!”
Một người ẩn nấp hơn hai năm đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mọi người, Từ Hoãn Hoãn ngoài kinh ngạc còn cảm thấy bất an: “Hắn nói gì?”
“Cái này!” Từ Tĩnh đưa tờ giấy trong tay.
Từ Hoãn Hoãn nhìn chữ viết, đúng là nét chữ của Ngôn Lạc, trên giấy ghi ra một địa chỉ.
Từ Tĩnh không nói thêm điều gì, anh đứng dậy: “Đóng gói bánh ngọt lại đi, chúng ta đi thôi.”
Tình huống bây giờ chỉ còn cách như vậy. Từ Hoãn Hoãn nhìn chiếc bánh ngọt màu sắc rực rỡ, nuốt nước miếng một cái. Cô trở lại quầy, gói vào hai hộp, đồ uống thì không thể mang đi, Từ Hoãn Hoãn uống hai hớp rồi mới theo Từ Tĩnh ra ngoài.
Từ Tĩnh gọi một chiếc taxi, Từ Hoãn Hoãn theo anh ngồi vào ghế sau, sau khi anh nói địa chỉ thì trước sau như một, lại dựa vào thành ghế, nhắm mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn Từ Tĩnh. Mặc dù anh không nói ý đồ của Ngôn Lạc đến tìm anh, nhưng Từ Hoãn Hoãn mơ hồ có thể đoán được mấy phần. Lần này, hắn đến tìm Từ Tĩnh,lại khiến cô càng thêm lo lắng, bởi cô biết mình đã liên lụy đến anh. Rốt cục Ngôn Lạc đã nói gì, cô nghĩ không ra nhưng chắc chắn không có thiện ý.
Nhớ lại tình huống ngày hôm qua, ngay cả bản thân cô còn chưa giữ được, làm sao có thể bảo vệ cho Từ Tĩnh? Thậm chí còn cần anh bảo vệ, Từ Hoãn Hoãn phiền muộn cúi gằm đầu. Không thể ngày một ngày hai bắt được Ngôn Lạc, cô có nên luyện thêm mấy thế võ phòng thân không...
Chuyên tâm suy nghĩ cho đến khi xe taxi dừng ở trước cổng một tiểu khu, trông thấy hai chiếc xe cảnh sát, nhóm Cao Lâm đã đến rồi.
Đây là một tiểu khu cũ, không có thang máy, hai người đi đến lầu ba, điện thoại di động của Từ Tĩnh vang lên, là Cao Lâm gọi đến.
Cửa đã bị rào đường cảnh giới, Từ Tĩnh ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng, anh nghiêng đầu nói với Từ Hoãn Hoãn: “Em trước tiên cứ nên ở bên ngoài.”
Từ Hoãn Hoãn ngoan ngoãn đáp lời: “Ok!”
Từ Tĩnh đưa thẻ ngành, rồi tiến vào trong nhà, qua khỏi phòng khách, anh đã trông thấy bóng lưng của Cao Lâm: “Đội trưởng!”
Nghe thanh âm quen thuộc, Cao Lâm bỏ điện thoại xuống, nhìn Từ Tĩnh: “Anh đến rồi!” Liếc về phía sau, không thấy bóng dáng bé nhỏ kia: “Cố vấn Từ đâu?”
Từ Tĩnh nhận găng tay, đeo vào: “Ở bên ngoài!”
“Vậy thì tốt!” Cao Lâm chau mày chỉ hướng nhà tắm: “Thi thể ở trong đó.”
Càng đến gần, mùi hôi bốc lên càng nồng nặc, may là thời tiết lạnh, chứ nếu vào mùa hè, nhiệt độ cao còn gay go hơn nhiều.
Chưa trông thấy thi thể nhưng Từ Tĩnh đã có những phán đoán sơ bộ về tình trạng tử thi. Dưới khí hậu này có thể bốc mùi hôi thối nặng như vậy tuyệt đối không thể sản sinh được trong vòng vài ba ngày.
Sắc mặt các cảnh viên đều không ổn, họ lùi ra một chút, Từ Tĩnh cầm thùng y cụ vào trong, đảo mắt đã trông thấy thi thể.
Một người đàn ông to con lõa lồ nằm trong bồn tắm. Bởi vì đã chết rất lâu nên thi thể phân hủy, bụng trương phình, cả người của nạn nhân như bị nhồi trong chiếc bồn tắm, ngay cả mặt cũng sưng phù, nhãn cầu lồi ra ngoài, môi trướng to lật ra ngoài, khuôn mặt hầu như đã biến dạng, không thể phân biệt được tướng mạo khi còn sống.
Nước ở xung quanh từ đục biến thành màu đen, trên người vết hoen tử thi cũng sẫm màu.
Cao Lâm đứng ở cửa nhà tắm: “Tại sao thi thể lại như thế?”
Từ Tĩnh kiểm tra độ phân hủy của tử thi: “Đây gọi là Cự nhân quan (1), dựa theo độ ẩm trong phòng tắm, nạn nhân có thể đã chết khoảng hai tuần mới bị phân hủy ra thế này.”
(1) Theo baidu: cự nhân quan (bloated cadaver/ giant cadaver), là một hiện tượng xuất hiện trên xác chết. Người chết rồi, bởi vì hoạt động trao đổi chất và bài tiết ngưng hoạt động, nên các vi khuẩn tồn tại trong cơ thể người khi còn sống bị thối rửa, cơ thể mất đi hệ thống miễn dịch mà điên cuồng sinh sôi nảy nở. Những vi khuẩn thối rửa này có thể sinh ra rất nhiều mảng màu xanh lục trên bề mặt da cùng khí hư. Những khí hư này tồn tại dồi dào bên trong cơ thể, khiến cơ thể người chết phình to ra.
Dấu hiệu: mặt sưng to, nhãn cầu lồi ra, môi trướng to lật ra ngoài, đầu lưỡi duỗi ra, ngực cùng bụng nhô lên, thành bụng căng chặt, tứ chi phình to, tinh hoàn trướng to thành hình cầu, trên da xuất hiện những mảng xanh lục, tĩnh mạch giãn nở thấy rõ, mô liên kết cùng bắp thịt chướng khí phình to, da ở bàn tay và chân bong tróc, khó nhận diện được dung mạo khi còn sống.
Đây là lần đầu tiên trong năm nay, mọi người mới được chứng kiến thi thể nghiêm trọng như thế: “Nguyên nhân cái chết thì sao?”
Từ Tĩnh nâng nhẹ đầu nạn nhân để Cao Lâm nhìn phần gáy tử thi: “Gáy người chết có dấu tay rất rõ, tạm thời không thể nhìn rõ ngoại thương nào khác. Hẳn là bị bóp chết.”
Cao Lâm vuốt cằm: “Tôi biết rồi. Địa chỉ này Ngôn Lạc nói cho anh?”
“Ừm!”
Phải điều tra thân phận nạn nhân, căn cứ vào độ tuổi và bố trí trong phòng, Cao Lâm suy đoán khả năng nạn nhân cũng nằm trong đường dây mua bán trẻ em năm đó.
Tình huống thi thể như vậy nên chuyển ra ngoài hết sức khó khăn. Cao Lâm ra đến cửa trông thấy Từ Hoãn Hoãn đang giết thời gian bằng cách đá đá chân lên cạnh cửa.
Cao Lâm gọi cô: “Cố vấn Từ!”
Nghe tiếng kêu, Từ Hoãn Hoãn đang chuyên tâm suy nghĩ giật bắn người, quay đầu thì phát hiện là Cao Lâm: “Đội trưởng Cao, nạn nhân là ai?”
“Ở trong phòng tìm thấy thẻ căn cước của ông ta. Là Đào Văn Viễn, 52 tuổi, bên trong có hai phòng ngủ, một phòng chắc hẳn của ông ta, còn lại một gian.” Cao Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Cố vấn Từ vào xem qua một chút.”
“Được!” Từ Hoãn Hoãn liếc nhìn túi bánh trong tay, cô cân nhắc một chút, rồi giao cho cảnh viên gác cửa cầm giúp.
Vào trong nhà, Cao Lâm đứng bên trái Từ Hoãn Hoãn, chặn lại tầm mắt phía bên trái của cô. Từ Hoãn Hoãn tuy không nhìn thấy nhưng có thể ngửi được mùi hôi thối, cô bịt mũi: “Chết lâu lắm rồi?”
Cao Lâm vuốt cằm: “Khoảng hai tuần, thối rữa rất nặng.”
Từ Hoãn Hoãn nhíu mày, gật đầu, đi ngang qua phòng vệ sinh, cô quay đầu nhìn lại, trông thấy bóng lưng cao gầy của Từ Tĩnh. Cô chợt nhớ đến vừa rồi trước khi vào trong, anh nói cô đứng chờ bên ngoài, bởi anh biết dù sao cô cũng chưa từng thấy qua bao nhiêu thi thể.
Cao Lâm đưa cô đến gian phòng ngủ nhỏ. Đứng ở cửa cô đã hiểu rõ vì sao Cao Lâm vừa rồi lại ngập ngừng như thế. Trên cửa có một sợi dây xích, còn có một cái khóa sắt đã khá rỉ sét.
Cô lập tức hiểu chuyện, nơi này rõ ràng là nơi giam cầm. Một mình cô đi vào, bên trong bố trí một chiếc giường, một cái tủ treo quần áo, một cái bàn, một cái ghế và một máy sưởi điện. Trên bàn sách không có máy vi tính, chỉ có vài quyển sách và một ít văn phòng phẩm, sắp xếp rất gọn gàng.
Từ Hoãn Hoãn rút ra một quyển, là sách tiểu học, được giữ rất kỹ, bìa ngoài sạch sẽ, có thể nhìn ra được chủ nhân của nó giữ gìn cẩn thận. Cô mở ra, tờ thứ nhất trống không, nhưng nhìn được nét bút chì đã bị tẩy đi.
Nét chữ khá cứng nhưng rất nắn nót.
Tên của một bé gái - Tống Kiều.