Ngôn Lạc cười cười, tâm tình của hắn rất tốt, giọng điệu vô sỉ: “Dù sao quy tắc trò chơi cũng do tôi định ra, thay đổi một chút anh không để ý chứ?”
Từ Tĩnh khá khẩn trương, nghe ngữ điệu ngả ngớn của hắn, anh lạnh giọng: “Anh muốn như thế nào?”
“Tôi chẳng muốn thế nào cả.” Ngôn Lạc vuốt vuốt thiết bị điều khiển từ xa trong tay, ra vẻ oan ức: “Là các người nhất định muốn tới cứu tên tội phạm giết người thôi. Tôi đâu có buộc anh tới. Hiện tại, anh hoàn toàn có thể bỏ lại hắn, chạy khỏi đó!”
Lời Ngôn Lạc nói hợp tình hợp lý, khó có thể phản bác.
Nếu như đã tới, Từ Tĩnh đương nhiên không cứ như vậy bỏ đi, anh điđến trước mặt Phương Âu, nhìn đồng hồ đếm ngược, thời gian kích nổ còn không tới mười phút.
Vẫn không nghe thấy thanh âm ngắt máy, Ngôn Lạc nhướn mày: “Xem ra anh không có ý định rời đi. Vậy trò chơi bắt đầu!”
Hắn nheo mắt, nhếch miệng, vừa dứt lời, không chút do dự ấn một nút trên máy điều khiển.
Tạch một cái, ấn đường Từ Tĩnh nhíu lại, bởi anh phát hiện thời gian đếm ngược trong nháy mắt giảm xuống còn hai phút.
Ngôn Lạc mỉm cười, sung sướng gõ gõ tay xuống mặt bàn: “Rất đơn giản, mật mã vẫn là bốn con số. Anh đoán xem lần này sẽ là bốn số nào?”
Từ Tĩnh nhìn thời gian trôi qua từng giây, đầu óc nhanh trong suy nghĩ, không phải là sinh nhật Từ Hoãn Hoãn. Ngôn Lạc thiết lập quả bom này chờ anh đến, nếu hắn muốn anh chết, thì thời điểm anh đến gần Phương Âu có thể trực tiếp cho nổ tung, do vậy nên mật mã có thể anh cũng biết.
Khi thời gian còn 1 phút 32 giây, Từ Tĩnh vươn tay, ngón tay thon dài ở trên bàn phím ấn bốn con số, là ngày Từ Hoãn Hoãn dẫn anh đi cửa hành bánh ngọt, cũng là ngày Ngôn Lạc xuất hiện.
Nhưng đồng hồ đếm ngược không dừng lại, đôi mắt lạnh nhạt của Từ Tĩnh gợn sóng, mật mã không đúng.
Đầu bên kia Ngôn Lạc nhìn qua hình ảnh trên màn hình máy tính, cảm thán: “Ai chà! Quá đáng tiếc, anh còn hai lần.”
Để tránh vướng tay chân Từ Tĩnh bỏ điện thoạisang một bên, anh nghĩ tới một khả năng khác, có lẽ không phải anh biết mà là Phương Âu biết rõ.
Ánh mắt Từ Tĩnh dời sang khuôn mặt Phương Âu, giọng lạnh băng: “Trong tiểu thuyết của Mạn Tam có tình tiết này hay không?”
Nhắc tới Mạn Tam, ánh mắt của hắn lập tức thay đổi, bộ dáng si mê không dấu diếm: “Có, cô ấy viết ở chương 58.”
Nhìn vẻ mặt của hắn, ánh mắt Từ Tĩnh lạnh thêm mấy phần: “Mật mã là gì?”
Phương Âu hừ nhẹ, vẻ mặt phách lối và khinh thường: “Tại sao tao phải nói cho mày biết?”
Hắn vốn là không muốn sống sót ra ngoài.
Thời gian đếm ngược chỉ còn một phút, Từ Tĩnh rút con dao giải phẫu, kề vào chóp mũi Phương Âu, ánh mắt lạnh thấu xương, thanh âm vang lên lạnh lùng, “Vậy anh có muốn nếm thử một chút cảm giác sống không bằng chết?”
Bầu không khí quanh thân Từ Tĩnh khiến đối phương không rét mà run, anh nói thật chậm, nhưng từng từ đều có tính uy hiếp: “Tôi là pháp y, từng bộ phận trên người anh, mỗi một tấc da thịt, mỗi một vị trí mạch máu tôi đều rõ rõ ràng ràng.”
Mũi dao sắc lẹm chạm vào làn da của hắn, Phương Âu khó khăn nuốt nước miếng, trán đổ mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi còn hơn ôm bom trong người, hắn há miệng cuối cùng nói ra: “0721.”
Nghe mật mã, Từ Tĩnh rút dao về, cụp mắt che đi ánh mắt sắc bén, nhập xong mật mã, thời gian dừng lại ở giây thứ 42.
Từ Tĩnh cầm lấy di động, nghe thanh âm vỗ tay đầu dây bên kia: “Rất đặc sắc, có điều hình như cho anh thời gian quá nhiều, chơi tiếp không?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng hiển nhiên Ngôn Lạc cũng không phải hỏi ý kiến của Từ Tĩnh. Trò chơi này do hắn làm chủ, vừa nói xong, hắn liếm môi ấn tiếp một nút.
Khuôn mặt Ngôn Lạc tràn đầy hưng phấn, đồng tử mở lớn: “Dây đỏ, dây xanh hay là dây vàng, rốt cục cắt sợi nào đây?”
Đếm ngược bắt đầu.
Lần này, thời gian chỉ có ba mươi giây.
Từ Tĩnh nắm dao giải phẫu trong tay, có thể cắt dây điện, nhưng trước mặt anh có ba sợi dây, một khi chọn sai, hậu quả chính là nổ tung.
Không biết vì nguyên nhân gì, Phương Âu đột nhiên nói với Từ Tĩnh: “Cắt màu xanh, trong tiểu thuyết của Mạn Tam cuối cùng là cắt màu xanh.”
Từ Tĩnh coi như không nghe. Chỉ tiếp tục quan sát, đến khi chỉ còn mười giây, con dao trong tay cắt sợi dây màu đỏ.
Phương Âu than nhẹ một tiếng, tựa như biết được kết cục, hắn thở dài, tiếc nuối nhất cuộc đời hắn là không được trông thấy Mạn Tam, nếu như cô có thể tận mắt thấy hắn chết thì tốt biết bao.
Cằm hắn bị siết lấy, Phương Âu mở mắt, cúi đầu nhìn quả bom, dây đỏ bị cắt, nhưng không nổ như dự kiến. Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mắt, dao giải phẫu của anh dính máu của hắn.
Từ Tĩnh nhếch miệng giải thích: “Trượt tay!”
Rõ ràng tình tiết trong tiểu thuyết viết là sợi dây màu xanh, hắn cũng đã nói ra, Phương Âu không hiểu, kích động nói: “Vì sao mày lại cắt sợi dây đỏ?”
Từ Tĩnh lau dao giải phẫu, không ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời: “Bởi vì màu đỏ là dây nguồn.”
Phương Âu: “….”
Bom uy hiếp đã được giải trừ, Từ Tĩnh cầm di động, điện thoại vẫn chưa ngắt máy.
Ngôn Lạc giống như mới phát hiện ra một chuyện thú vị, giọng hưng phấn: “Tôi không ngờ anh cũng từng đọc qua sách đạn dược.”
Từ Tĩnh im lặng không lên tiếng.
Một lát sau, Ngôn Lạc híp mắt, nhìn bóng lưng thon gầy của Từ Tĩnh trên màn ảnh, thanh âm trầm xuống: “Lần này anh thắng, nhưng lần sau tôi nhất định không nương tay như thế này đâu.”
Ngôn Lạc cúp điện thoại, sau đó xóa phần mềm hạn chế.
Từ Tĩnh gọi điện cho Cao Lâm, khoảng bốn mươi phút sau, vài chiếc xe cảnh sát dừng ở bên ngoài nhà xưởng.
Chỉ khi nhìn thấy bóng dáng của Từ Tĩnh, tâm trạng căng thẳng của Từ Hoãn Hoãn mới bình tĩnh lại, “Anh không sao chứ?”
Ánh mắt của cô đảo một lượt khắp người Từ Tĩnh, cuối cùng nhìn khăn giấy có dính máu trên tay anh, cô ngẩng đầu, giọng khẩn trương: “Anh bị thương?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của cô, Từ Tĩnh nhẹ lắc đầu, “Không phải máu của tôi!”
Từ Hoãn Hoãn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt!”
Phương Âu còng tay được Cao Lâm giải ra ngoài, nghe giọng của Từ Hoãn Hoãn, hắn kích động: “Mạn Tam, có phải Mạn Tam không?!”
Trước khi bọn họ đến, Từ Tĩnh đã bịt mắt của Phương Âu, cho nên Từ Hoãn Hoãn chỉ cách hắn mấy bước, nhưng hắn vẫn không biết.
Từ Tĩnh không muốn Phương Âu dùng ánh mắt tham luyến nhìn Từ Hoãn Hoãn, cho dù chỉ là thoáng qua.
Khi Cao Lâm áp giải Phương Âu ngang qua bọn họ, Phương Âu cố gắng rướn người về phương hướng Từ Hoãn Hoãn, giẫy dụa gào thét. Từ Tĩnh nghiêng người chắn phía trước, khi bọn họ đi một khoảng xa, mới cúi đầu nói với cô: “Đi thôi!”
Từ Hoãn Hoãn cảm nhận được Từ Tĩnh đang bảo vệ cô. Trong lòng ấm áp, tâm trạng đè nén suốt mấy ngày qua được buông lỏng, cô nhấc chân muốn đuổi kịp Từ Tĩnh, lại nhìn thoáng qua điện thoại di động ở trên nền đất, cô nheo mắt đi tới.
Từ Tĩnh đi trước vài bước không thấy Từ Hoãn Hoãn, quay đầu về đằng sau. Từ Hoãn Hoãn mặt mũi hầm hầm đang dùng sức dẫm di động, vẻ mặt đầy phẫn nộ. Lúc đầu còn dùng một chân, được một lúc dùng cả hai chân mà giẫm. Anh vẫn đứng đó, yên lặng chờ cô.
Giải tỏa được cơn giận, Từ Hoãn Hoãn phủi phủi tay, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Từ Tĩnh đứng cách đó không xa chờ cô. Nhớ lại hành động trẻ con của mình vừa rồi, cô xấu hổ, sờ sờ mũi, lấy chân đá bay điện thoại, bước nhanh tới bên cạnh anh.
Từ Tĩnh hờ hừng hỏi, “Đã xong?”
Chỉhai chữ ngắn gọn nhưng lại mang đến cảm giác cực kỳ cưng chiều.
Từ Hoãn Hoãn lè lưỡi, chậm rãi gật đầu. “Đã xong!”
Sau khi thu dọn đồ đạc ở Cục cảnh sát, Từ Hoãn Hoãn trở về nhà.Cô ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính, mở khung chat của biên tập Triệu, ảnh đại diện của anh ta tối đen, cũng không nhận tin nhắn giục bản thảo.
Từ Hoãn Hoãn rơi nước mắt, đặt tay lên bàn phím, từng câu từng chữ gõ lên những lời cô muốn nói, bao gồm cả lời cảm ơn và sự áy náy.
Hơn sáu giờ tối, Từ Hoãn Hoãn nghe tiếng mở cửa phòng đối diện, cô lập tức đứng dậy, vừa mở liền đã thấy Từ Tĩnh đang đi vào, cầm túi đồ trên tay, anh vừa đi siêu thị về.
“Mua về rồi sao?”
“Ừm!” Từ Tĩnh vẫn chưa đóng cửa, anh nhìn Từ Hoãn Hoãn đứng đờ ở một chỗ: “Không vào à?”
Từ Hoãn Hoãn sững người, sau đó ngay lập tức gật gật đầu. Thay giầy, nhanh tay đóng sầm cửa. Vừa đi được một bước mới nghe giọng Từ Tĩnh: “Cầm chìa khóa chưa?”
Từ Hoãn Hoãn sờ sờ túi áo trông không, cần cổ từ từ xoay lại nhìn chằm chằm cửa chính: “…”
May cho cô là đã đưa cho Từ Tĩnh chìa khóa dự phòng, do vậy cũng không lo phải phá cửa mới vào được nhà.
Từ Tĩnh nấu ăn trong bếp, Từ Hoãn Hoãn ngồi trên ghế sofa ở phòng khách chơi với Mạn Mạn. Chơi một hồi, cô cũng cảm thấy hơi đói,lại bị hương thơm ngào ngạt cuốn hút, cô rón rén đi đến trước cửa nhà bếp. Cô hít một hơi thật sâu, mùi thịt kho thơm nức.
Quá thèm!
Từ Hoãn Hoãn liếm liếm môi, tiến lại gần Từ Tĩnh, thò đầu nhìn vào nồi thịt.
Từ Tĩnh dĩ nhiên biết có người đang đến gần, anh nghiêng đầu, “Muốn nếm thử một miếng không?”
Vừa nghe câu này, hai mắt Từ Hoãn Hoãn sáng bừng, “Muốn!”
Từ Tĩnh gắp một miếng thịt đưa đến trước mặt Từ Hoãn Hoãn, không quên dặn, “Coi chừng nóng.”
Từ Hoãn Hoãn thổi thổi vài cái, tựa nhưkhông thể chờ đợi, cô cho luôn vào miệng. Hương vị thơm ngon lấp đầy khoang miệng, cô thỏa mãn nheo mắt lại.
Ăn hết miếng thịt kho tàu, Từ Hoãn Hoãn liếm liếm môi còn dính nước sốt, mở miệng cảm thán, “Ăn ngon quá!”
“Thật lòng muốn mãi mãi được ăn món anh nấu!” Còn đang đắm chìm trong dư vị sót lại, Từ Hoãn Hoãn cơ bản cũng không ý thức được mình nói gì.
Từ Tĩnh khựng lại vài giây, sau đó nhìn thẳng cô, thanh âm trầm thấp, “Có gì là không thể!”
Lần này đến phiên Từ Hoãn Hoãn sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, tim cô đập thình thịch, Từ Hoãn Hoãn chớp chớp mắt, buột miệng: “Này … tôi sẽ hiểu lầm là anh thích tôi đó?”
Một giây sau, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia ánh lên một nụ cười, Từ Hoãn Hoãn nghe anh trả lời.
“Không phải hiểu lầm.”