Dụ Lục 11 tuổi, Tôn Lạc Tư 5 tuổi.
Tiêu Hổ và Dụ Lục đi dạo cùng nhau trong khuôn viên của Tôn gia. Lạc Tư đang đi ở phía trước với một cây kẹo mút trong tay. Tiêu Hổ và Dụ Lục vừa đi vừa nói chuyện, không để ý phía trước Lạc Tư đã té xuống đất từ lúc nào. Chiếc váy bị bẩn, kẹo mút cũng đã rơi trên đất, Lạc Tư bị té ở đầu gối nhưng không đứng dậy, mà lại rưng rưng nước mắt nhìn về phía Dụ Lục. Tiêu Hổ nghĩ đây không phải lần đầu Lạc Tư té, lần này có lẽ Lạc Tư cũng sẽ đứng dậy và đi tiếp. Nhưng vượt ngoài mong đợi, Lạc Tư ì ạch không đứng dậy, mếu máo nhìn Dụ Lục. Tiêu Hổ nhìn thấy Dụ Lục đang nói chuyện thì im bặt, lập tức đi về phía Lạc Tư. Tiêu Hổ vội vàng ngăn Dụ Lục lại nói.
“Con bé tự đứng lên được!”
Nhưng Dụ Lục như bỏ ngoài tai, vẫn đi đến bế Lạc Tư lên. Tay còn xoa xoa ở đầu gối Lạc Tư.
Tiêu Hổ chỉ biết lắc đầu, đối với cảnh này thì anh ta đã thấy nó diễn ra hơn một năm nay rồi “Cháu chiều con bé như vậy nó sẽ hư đấy. Đút con bé ăn, mua đồ cho con bé dỗ vui. Hôm nào được về nhà thì cũng lôi con bé sang đó không thì cháu cũng sang đây. Trước sau gì cũng là người của cháu, cháu cần gì vất vả như vậy, cháu còn sợ con bé chạy mất sao?”
Dụ Lục không phản ứng gì, tay vẫn vỗ nhẹ lên lưng Lạc Tư, vừa vỗ vừa nói “Trước sau gì cũng là người của cháu, vất vả tí cũng không sao!”
- xxihabin-