2, Gặp lại
Sau khi giải thích nguyên nhân hồi lâu, Dạ Lan San rốt cục không cam lòng, không hề muốn buông tha Đoạn Tinh chắp tay sau lưng trượt đi tìm Thần Tử Việt. Thối tiểu tử, ba năm không gặp cư nhiên cũng không tới đón mình!
Đến sau núi, Dạ Lan San sửa sang lại y phục mấy bước nhảy lên Trúc Lâu, lại không như dự đoán nhìn thấy thân ảnh bạch y kia, chỉ có lá trúc ở trong gió khẽ đung đưa như ba năm trước đây, không khỏi thất vọng một trận. Ngẫm lại thì có chút sinh khí, mình bị giam cầm ba năm, nay rốt cục lấy được tự do hẳn là nên cao hứng đi, dựa vào cái gì để cho thối tiểu tử kia phá hư tâm tình tốt của mình, nghĩ xong lắc lắc đầu đem thân ảnh bạch y trong đầu vẫy ra, xoay người rời đi lại cảm thấy sau gáy có một trận gió quét qua, bản năng chợt lóe, một hòn đá nhỏ “đông” một tiếng va vào trên cây cột đối diện. Quay đầu liền thấy Thần Tử Việt ngồi ở trên cây, miệng ngậm một cọng cỏ, đang nghiêng đầu nhìn mình cười, không thoải mái trong lòng nhất thời biến mất không còn một mảnh, cũng nhếch môi cười ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Không tệ nha Tiểu Hắc, tránh rất nhanh!” Thần Tử Việt meo meo cười, thuận tay xoa xoa đầu Dạ Lan San.
Dạ Lan San dở khóc dở cười: “Nội lực ngươi đánh vào viên đá không bao nhiêu, ta sao lại tránh không thoát.”
Thần Tử Việt mặt nhăn nhíu:“Tiểu Hắc ngươi ghét bỏ ta!”
“Ta nào có!” Dạ Lan San không nói gì:“Bất quá ngươi ba năm nay rốt cuộc có hảo hảo luyện công hay không? Ta sao lại cảm thấy nội lực ngươi còn không bằng ba năm trước đây.”
“Ta cảm thấy võ công của ta vẫn tốt a, huống hồ ba năm nay ta bề bộn nhiều việc, vừa muốn làm cái này, vừa muốn làm cái kia, thật sự là không rảnh phân thân nha, bất quá Tiểu Hắc, vì để ngươi có thể an tâm luyện võ ta làm hết thảy đều đáng giá !” Thần Tử Việt vỗ vỗ ngực, vẻ mặt thâm trầm.
“Ngươi nói xem ngươi làm những gì?” Dạ Lan San nghiến răng nghiến lợi.
“Ân, Tiểu Hắc ngươi đi đường có mệt hay không?” Thần Tử Việt vẻ mặt thân thiết.
“Nói!” Dạ Lan San nghiêm mặt.
“Hiệu buôn……” Thanh âm Thần Tử Việt giống như muỗi kêu.
“Hiệu buôn không phải là Đoạn Tinh quản sao!” Dạ Lan San không thuận theo không buông tha.
“Dạy đệ tử luyện võ……” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Chỉ bằng ngươi?” Dạ Lan San nhíu mày, trên mặt rõ ràng viết ba chữ to ——- Quỷ mới tin!
“Không phải, ý của ta là loại chuyện dạy đệ tử luyện võ này ta không làm, ta chủ yếu dạy bọn họ đọc sách…… Ân, đúng, đọc sách!” Thần Tử Việt gật đầu thật mạnh.
“Vậy hai mươi mấy giáo thư tiên sinh trong bảo dùng làm gì?!!” Dạ Lan San cười lạnh.
“Kỳ thật…… Ta chỉ là ngẫu nhiên đi chỉ điểm bọn họ một chút, chủ yếu vẫn là tiên sinh dạy, nhưng ta cảm thấy chỉ điểm của ta cũng rất quan trọng, Tiểu Hắc ngươi có biết cái gọi là Tứ lạng bạt thiên cân……” Thần Tử Việt tiếp tục vô liêm sỉ.
“Đủ!” Dạ Lan San nắm lấy cổ áo Thần Tử Việt mãnh liệt lắc:“Ngươi là nói ngươi lại chơi bời lêu lổng ba năm?!”
“Tiểu Hắc ngươi quả nhiên ghét bỏ ta! Là chính ngươi nói về sau đều đánh nhau giúp ta, ta vì sao phải luyện võ?!” Thần Tử Việt bị y lắc thất điên bát đảo, lại như trước đúng lý hợp tình.
“Ách……” Dạ Lan San nghẹn lời, mình xác thực khi còn nhỏ từng hứa hẹn như vậy, bất quá không phải khi đó là do Thần Tử Việt bị người khác khi dễ khóc oa oa sao? Không nói cũng biết thối tiểu tử này không nhớ, nhưng những lời này lại nhớ suốt mười ba năm, ngẫm lại lại không cam lòng: “Vậy võ công bí tịch nhiều năm của nghĩa phụ ngươi cũng phải xem đi, ngươi là thân nhi tử duy nhất của người, chẳng lẽ nhẫn tâm làm cho tâm huyết người thất truyền?”
“Ngươi cũng thừa nhận cha ta là nghĩa phụ ngươi.” Thần Tử Việt buông tay:“Ngươi cũng là con của người!”
“Nhưng ngươi ít nhất cũng phải học một chút……” Dạ Lan San chưa từ bỏ ý định.
“Tiểu Hắc” Thần Tử Việt quay đầu vẻ mặt nghiêm túc:“Luyện võ là vì cái gì?”
“Hành hiệp trượng nghĩa, không bị kẻ ác khi dễ!” Dạ Lan San nhanh chóng đáp.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ bị người khi dễ sao?” Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái.
“Tại sao ngươi sẽ không bị khi dễ?” Dạ Lan San biểu tình mạc danh kỳ diệu.
“Không phải ngươi nói sẽ bảo hộ ta sao?” Thần Tử Việt biểu tình càng mạc danh kỳ diệu hơn.
“Ách……” Lại câm nín, Dạ Lan San nghĩ không ra lý do phản bác.
“Học văn là vì cái gì?” Thần Tử Việt tiếp tục hỏi.
“Thi đậu khoa cử, làm rạng rỡ tổ tông, tạo phúc cho dân chúng.” Dạ Lan San lần nữa cho ra đáp án tiêu chuẩn.
“Ngươi cảm thấy ta thích hợp đi làm công cho Hoàng đế sao?” Thần Tử Việt cau mày hỏi.
“Ách…… rất không thích hợp……” Dạ Lan San do dự một chút.
“Cuối cùng, kinh thương là vì cái gì?” Thần Tử Việt vỗ vỗ bả vai Dạ Lan San:“Ngươi không cần trả lời, ta giúp ngươi trả lời, là vì kiếm tiền đúng không? Ngươi cảm thấy ta cần đi kiếm tiền sao? Đoạn Tinh có khả năng như vậy, huống hồ lớn hơn ta ba tuổi, ta còn không biết là hắn sẽ chết sớm hay ta chết sớm. Nếu như vậy, ta làm gì phải khổ ép chém giết giành bát cơm của hắn?”
“Này…… Ngươi cưỡng từ đoạt lý!“Dạ Lan San cảm giác thật vô lực, ba năm không gặp, công lực tự bào chữa cùng da mặt dày của Thần Tử Việt lại một lần nữa đột phá tầng cao mới.
“Tiểu Hắc, làm người cần gì cần thực dụng như vậy!” Thần Tử Việt vỗ vỗ vai của y nhảy xuống cây ngẩng đầu nói:“ “Đi, đi uống rượu, Hoa quế nhưỡng ba năm trước đây chúng ta chôn, hôm nay có thể uống, ta nhưng là muốn suốt ba năm a!”
Dạ Lan San càng thêm im lặng, sao không nghĩ đến mình, chẳng lẽ mình so ra còn kém Hoa quế nhưỡng?
Tuy rằng Dạ Lan San thật bất mãn Thần Tử Việt chơi bời lêu lổng, bất quá vẫn vui vẻ vì có thể gặp lại hắn, về phần vì cái gì nhìn thấy hắn sẽ cao hứng…… Huynh đệ đi, còn lý do gì nữa!
Vì thế Dạ Lan San cao hứng trở về tắm rửa một cái, thay một thân y phục sau đó đi đến tiểu viện Thần Tử Việt, vào cửa liền thấy hắn đang lau bình rượu.
“Tiểu Hắc, đi lấy hai cái chén!” Tâm tình Thần Tử Việt cũng tốt lắm, ba năm không gặp, Dạ Lan San vẫn ngốc ăn ngốc nói lại vụng về.
Tay không mở Hoa quế nhưỡng, hai người không khỏi hít sâu một hơi, mùi rượu hương hoa quế lượn lờ tỏa ra, quả nhiên là rượu ngon thượng hạng.
Một bên uống rượu, một bên Dạ Lan San nhìn Thần Tử Việt, người giang hồ đều biết người họ Thần sẽ luôn có thứ gì đó vượt hơn người thường. Thần Sơn có võ công tuyệt đỉnh, mà Thần Tử Việt thật bất hạnh, có tướng mạo tuyệt đỉnh, khuôn mặt này nếu ở trên bất kỳ nữ tử nào đều có thể xưng khuynh quốc khuynh thành. Nhưng cố tình Thần Tử Việt lại là nam nhân, cho nên từ nhỏ đến lớn vừa nghe đến ba chữ tiểu bạch kiểm Thần Tử Việt sẽ lập tức tạc mao, nhạy cảm chẳng nhỏ tí tẹo nào. Hiện nay giang hồ đệ nhất mỹ nữ là Đỗ Tranh, Dạ Lan San bốn năm trước đã gặp qua một lần, lúc về Thần Tử Việt hưng trí bừng bừng lôi kéo y hỏi đông hỏi tây, Dạ Lan San cũng mạc danh kỳ diệu khó chịu, thuận miệng nói:“Có cái gì hay mà hỏi, khó coi, không có đẹp bằng ngươi!” Vì thế thành công chạm vào tử huyệt Thần Tử Việt, suốt một tháng trời hờ hững với Dạ Lan San. Dạ Lan San tuy rằng ngoài mặt rầu rĩ xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn kiên định cho rằng mình đúng, vốn chính là như vậy, y nói thật nha.
Ba năm không gặp, Thần Tử Việt ngày càng dễ nhìn, ngũ quan trên gương mặt sau giờ ngọ được ánh nắng chiếu xuống nhàn nhạt, tinh xảo giống như ngọc thạch được điêu khắc. Ngay lúc Dạ Lan San thật vất vả thu hồi tầm mắt bắt đầu tổ chức ngôn ngữ chuẩn bị ôn chuyện cũ, Thần Tử Việt đột nhiên mở miệng nói:“Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói cho ngươi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Chuyện gì?” Dạ Lan San rót cho mình chén rượu.
Thần Tử Việt cười hì hì:“Ta có một tin tốt cùng một……”
“Tin xấu?” Dạ Lan San khẩn trương.
“Sai!” Thần Tử Việt lắc đầu đắc ý dào dạt:“Một tin tốt cùng một tin rất tốt! Tin tốt chính là, ta đầu tháng sau sẽ xuất môn đi cùng Đoạn Tinh tuần tra hiệu buôn Vân Sát Bảo! Ta có thể đi Giang Nam !”
“A?” Dạ Lan San rầu rĩ không vui, mình thật vất vả mới trở về, Thần Tử Việt như thế nào tháng sau đã muốn đi, này tính là tin tốt gì……
“Tin rất tốt chính là…… Phi Hổ Bang bang chủ tháng trước đến Vân Sát Bảo, ngươi đoán ông ấy đến làm gì?” Thần Tử Việt hưng trí bừng bừng.
“Đến để làm gì?” Dạ Lan San còn đắm chìm trong việc tháng sau Thần Tử Việt muốn đi, ôm ấp tình cảm buồn bực, không yên lòng trả lời.
“Là tới cầu hôn ngươi!”
“Phốc……” Dạ Lan San phun một ngụm rượu ra:“Cái gì?”
Thần Tử Việt chán ghét lau rượu trên mặt: “Làm gì đến nỗi này a? Gia Cát nói chờ ngươi xuất quan sẽ cho câu trả lời thuyết phục. Tiểu Hắc a, ngươi đã hai mươi rồi cũng nên thú lão bà sinh đứa nhỏ, ngươi nếu kích động cứ việc biểu hiện ra ngoài, không cần giấu, ta hiểu ta hiểu.” Nói xong còn thuận tay vỗ vỗ vai của y bày ra khích lệ.
Dạ Lan San gục đầu ở trên bàn, sao vừa xuất quan đã gặp chuyện, y bắt đầu tính lại xem mình có nên không cần cố gắng luyện công một chút, vậy là có thể đem ngày xuất quan trì hoãn một chút…… Cái gọi là tin tốt, còn tệ hơn cả một tin xấu, ngươi nói có đúng hay không?
Nhìn y đập đầu vào bàn, Thần Tử Việt cũng hoảng sợ, vội vàng vươn tay bảo vệ cái trán y: “Tiểu Hắc ngươi bị cái gì kích thích ?”
Dạ Lan San chậm rãi ngẩng đầu:“Ngươi có thể không đi Giang Nam không?”
“Không thể!” Thần Tử Việt khụt khịt:“Thật vất vả chờ có cơ hội, hơn nữa, ngươi trở về ta liền không có chuyện gì làm rồi, vừa lúc đi ra ngoài giải sầu.”
Dạ Lan San không nói gì, nghĩ rằng thời điểm ta không trở về ngươi cũng đâu có làm gì……
Trong lòng mất hứng, Dạ Lan San uống rượu cũng không có mùi vị, nhưng nhìn qua tâm tình Thần Tử Việt tốt lắm, cười tủm tỉm uống một ly lại một ly.
Đang lúc hai người uống rượu, ngoài cửa đột nhiên có một thủ vệ vội vàng vọt vào :“Bảo chủ, dưới núi có người muốn cùng ngươi luận võ, chúng ta ngăn không được !”
“Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, ngươi thật sự là họa thủy!” Không đợi thủ vệ nói xong…… Thần Tử Việt liền liên tục lắc đầu:“Sao vừa về đã có người muốn đánh nhau với ngươi!”
Dạ Lan San cũng buồn bực, tại sao hôm nay xui xẻo như vậy, đứng lên hỏi:“Người kia là ai?”
“Là…… Ngọc Hồ Điệp, hắn nói nếu đánh thắng Bảo chủ phải để hắn mang Thần thiếu gia đi.”
“Khụ khụ……” Thần Tử Việt bị sặc, đứng lên vỗ bàn:“Tiểu Hắc, đi thiến hắn!!”
“Hảo!” Dạ Lan San từ trước đến giờ nhất nhất nghe lời Thần Tử Việt, huống hồ cái tên Ngọc Hồ Điệp gì kia cư nhiên nhắm tới Tử Việt, này không phải là tìm chết sao, vì thế thuận tay cầm Ám Đao thi triển khinh công bay xuống chân núi, để lại Thần Tử Việt ở trong sân sinh hờn dỗi.
Dạ Lan San bế quan nên không biết Ngọc Hồ Điệp là loại người nào, nhưng Thần Tử Việt biết, người này là trên giang hồ mới xuất hiện một tên…… dâm tặc. Khinh công vô cùng tốt, quan phủ cùng người trong võ lâm đuổi bắt rất nhiều lần đều không bắt được. Bất quá hắn luôn hoạt động ở vùng Giang Nam, sao lại đột nhiên chạy tới Tây Bắc Vân Sát Bảo tìm Dạ Lan San luận võ? Chẳng lẽ vì làm quá nhiều, sau đó tinh trùng thượng não, bị đần? Dù sao đi nữa, điểm danh muốn dẫn mình đi là biết đây tuyệt đối là loại hành vi biến thái, không thể tha thứ. Vì thế Thần Tử Việt lại một lần hướng về phía viện môn lửa giận vạn trượng hô to:“Tiểu Hắc! Thiến hắn!”
Dạ Lan San vừa xuống núi liền thấy một thân ảnh thanh sắc đang giao chiến cùng đệ tử Vân Sát Bảo, nhìn mấy chiêu trong lòng Dạ Lan San đã hiểu được đại khái, kỳ thật võ công tên Ngọc Hồ Điệp này không cao nhưng khinh công rất lợi hại, thân hình mềm mại di chuyển rất nhanh. Đệ tử Vân Sát Bảo thường xuyên không thấy rõ hắn ở đâu đã bị đột kích. Dạ Lan San lắc đầu, buông Ám Đao một mình tà tà tiến lên, tay không đối chiêu Ngọc Hồ Điệp. Ra không quá hai mươi chiêu, Dạ Lan San liền đánh một chưởng trúng phần dưới sươn sườn hắn, Ngọc Hồ Điệp chỉ cảm thấy mình bị một cỗ nội lực cường đại xỏ xuyên qua, phun ra một ngụm máu tươi, không còn khí lực đánh tiếp nữa, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất thở hồng hộc.
“Dẫn đi!” Dạ Lan San vỗ vỗ y phục thản nhiên nói.
“Ngươi…… Không tẩu hỏa nhập ma?” Ngọc Hồ Điệp mở to mắt nhìn Dạ Lan San.
“Ta tại sao phải hỏa nhập ma? Ta thấy ngươi mới tẩu hỏa nhập ma, cư nhiên dám đánh chủ ý Tử Việt.” Dạ Lan San vẻ mặt chán ghét.
“Ai nha, đây không phải là Ngọc Hồ Điệp sao!” Đoạn Tinh xa xa từ trên núi chạy xuống:“Không ngờ Bảo chủ vừa xuống núi đã bắt được dâm tặc mà võ lâm nhân sĩ cùng quan phủ đều treo giải thưởng, thật sự là đáng mừng. Nhanh mang đi!”
“Sao ngươi không tới sớm một chút?” Dạ Lan San nhíu mày.
“Ách…… Ngươi là Bảo chủ đi, có ngươi xuất mã ta còn tới làm gì, nếu ta tới chẳng phải là hoài nghi thực lực của Bảo chủ?” Đoạn Tinh lời lẽ chính nghĩa.
“Thôi thôi, nói không lại ngươi, lười biếng lại nhiều lý do như vậy!” Dạ Lan San đau đầu, sao mấy người này một người hai người đều miệng lưỡi sắc bén.
“Hắc hắc…… Ta đây đi trước?” Đoạn Tinh vừa định xoay người rời đi lại bị Dạ Lan San gọi lại, đành phải ngượng ngùng xoay người:“Bảo chủ còn có gì phân phó?”
“Vừa rồi người nọ tại sao hỏi ta có tẩu hỏa nhập ma hay không?”
“Này, đại khái là vì đánh thua lấy cớ chứ sao.”
“Nga…… Như vậy a.” Dạ Lan San sờ sờ cằm, miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, cầm Ám Đao lên núi.
. : .