Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 23: Chương 23: Âm mưu chính thức 3




Nha đầu này, lo lắng như vậy sao? Mắt nhìn Lam Nhi an ủi một cái, Tàn Nguyệt tiếp nhận mũ phượng và giá y, mặc lên dưới sự giúp đỡ của ma ma, trên khuôn mặt nhỏ lộ ý cười nhạt.

"Tiểu thư, thật không hổ là đồ hoàng cung đưa tới, kỹ thuật thêu thật sự là tinh xảo."

Chuyện cũng đã qua, tâm tình của ma ma cũng tốt hơn nhiều, cầm lấy giá y, không nhịn được ca ngợi. Không biết giá y này không phải là trong cung đưa tới, bất quá chỉ là Hạo Nguyệt làm cho nàng mà thôi.

Tàn Nguyệt nhẹ cười, phối hợp mặc giá y, sau khi cùng ma ma và Lam Nhi sửa sang lại và đội mũ phượng thoả đáng, thì chỉ còn chờ lát nữa Liễu Tương lại đây.

"Lam Nhi, nơi này làm sao lại có sợi chỉ vụn lòi ra, mau giúp ta cắt đi!"

Trong tay áo, có một sợi chỉ lòi ra quấn vào tay, Tàn Nguyệt kéo ống tay áo Lam Nhi, rất nhỏ giọng nói.

"Oh, được..."

Lam Nhi xoay người, lúc này ma ma đã ra bên ngoài uống trà ngồi chờ rồi, trong phòng cũng chỉ có hai người các nàng. Vốn dĩ, tiểu thư xuất giá, cũng là đại sự của tướng phủ, nơi này cũng không nên lạnh lẽo như vậy, nhưng hôm nay cũng là ngày nhị tiểu thư xuất giá, chuyện tình trong phủ đều là phu nhân quản lý. Đám hạ nhân cũng rất khôn khéo, biết nên nịnh hót người nào, không nên nịnh hót người nào.

"Tiểu thư, ở đâu?"

Lấy kéo đến, Lam Nhi cúi đầu hỏi.

"Chỗ này."

Giơ tay lên, Tàn Nguyệt xoay người nâng tay áo, tỏ ý nói.

"Tiểu thư, ở đây phải không?"

Nhìn sợi chỉ rõ ràng như vậy, Lam Nhi thầm nghĩ nhị tiểu thư cũng quá sơ ý rồi, sao lại có thể sót lại sợi chỉ lớn như vậy đây?

"Làm sao vậy, tiểu thư?"

Đột nhiên, tay của Tàn Nguyệt giữ lấy cây kéo của Lam Nhi, Lam Nhi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn tiểu thư, một cỗ bất an nồng đậm dâng lên.

"Không có việc gì, trước cắt đi!"

Không cảm xúc buông tay ra, trên mặt Tàn Nguyệt hiện ra một tia chật vật, Lam Nhi không có hỏi tiếp, mà vẻ tươi cười trên mặt Tàn Nguyệt, không còn hiện lên nữa.

Hạo Nguyệt, nhị tỷ của nàng, tỷ tỷ duy nhất ở trong phủ đối xử với nàng tốt hơn, sao nàng lại có thể đối với mình như vậy?

Sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại nổi sóng cuồn cuộn, giống như làn gió thổi qua, Tàn Nguyệt thiếu chút nữa kêu lên.

Một sợi chỉ trong tay áo, nếu như không phải vừa lúc cắt vào tay, ai có thể chú ý? Nhưng sự thật luôn tàn khốc như vậy, nàng thấy được, cũng chú ý rồi, đường may kia, kỹ thuật thêu kia, so với vẻ ngoài có thể thấy được, cách xa rất nhiều...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.