"Vương gia nói rất đúng, tốt nhất vẫn là hỏi thăm rõ ràng. Theo thuộc hạ biết, năm đó Hoàng thượng, là cực sủng Hàn phi nương nương!"
Hàn phi,
lúc đó người phụ nữ kia, thần bí mất tích, mọi người đều biết, nữ nhân
đó lúc ấy là sủng quán hậu cung. Bất quá, nàng mất tích rất bí ẩn, nghe
nói lúc ấy cùng bị mất tích, còn có con trai của nàng.
"Cái gì, Phái Nhi, vì sao ngươi lại hỏi Hàn phi?"
Nhắc tới Hàn phi, Lâm quý phi liền kích động, trong con ngươi, khó có thể che dấu bối rối.
"Mẫu phi, chỉ là ta tò mò, cho nên mới hỏi một chút. Mẫu phi, lúc ấy làm sao Hàn phi mất tích? Con trai của nàng ở đâu?"
Nhìn Lâm quý phi bối rối, thái tử biết chuyện năm đó không đơn giản, có lẽ, có quan hệ rất lớn tới mẫu phi của hắn.
"Ta... Phái Nhi, ta nghĩ nghĩ... Ta nghĩ nghĩ..."
Lâm quý phi nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc Hàn phi sắp chết, đôi mắt to không thể tin kia, tuyệt vọng nhìn nàng. Có lẽ,
đến chết nàng cũng không thể tin được, muốn mạng của nàng, dĩ nhiên là
mình?
Chỉ là, chuyện này oán được ai đây? Hoàng thượng là phu
quân của nàng, cũng là phu quân của mình. Hoàng thượng có thể sủng nàng, có thể yêu nàng, nhưng làm sao có thể lập con trai của nàng thành thái
tử? Hài tử kia, rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn Phái Nhi của nàng một
tuổi. Trưởng ấu có thứ tự, con trai của mình không là thái tử, của nàng
làm sao có thể làm thái tử?
"Hàn phi cùng người thông gian, bị
Hoàng thượng vừa lúc bắt gặp, gian phu kia tới cứu nàng, kết quả bọn họ
bị ngã xuống vách núi... Lúc ta phái người tìm được họ, họ đã sớm mất
mạng..."
Lâm quý phi than nhẹ một tiếng, sắc mặt trầm thống nói.
"Mẫu phi, ngươi xác định lúc ấy bọn họ đều mất mạng sao?"
Thái tử bất an mặt nhăn mày nhíu, theo lý thuyết, nương đối với các nàng hẳn là rất quen thuộc mới đúng, cũng sẽ không gặp phải tình huống nhận lầm
người, đây là chuyện chắc chắn, hẳn là không có điểm đáng nghi. Nhưng vì sao, trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng?
"Ừ, chắc chắn, ta tận mắt thấy bọn họ bị chôn xuống..."
Lâm quý phi nâng mắt lên lên: "Phái Nhi, có cái gì không đúng sao?"