Nói xong, Tàn Nguyệt cũng không đi dạo loạn nữa, kéo Tiểu Mạt trở về phủ. Tiểu Mạt than thở:
“Tiểu thư, sau này chúng ta không nên ra ngoài, có người theo dõi chúng ta!”
“Ta biết, bọn họ không hẳn là theo dõi, có lẽ là muốn giết người!”
Thanh âm thản nhiên, không có một tia khẩn trương, vừa rồi nàng đã nói rõ,
hiện tại nàng đối với ngũ hoàng tử còn dùng được, có lẽ rất nhanh hắn sẽ phái người qua đây bảo hộ nàng.
Bất quá, cũng chỉ là có lẽ, trước khi hắn phái người đến, nàng vẫn phải cẩn thận một chút.
******
"Hoàng thượng, Kỳ quốc đưa tới tín hàm, hi vọng muốn cùng đại quân triều đình
ta cam kết vĩnh viễn gắn bó suốt đời, thân càng thêm thân!''
Liễu tướng chuyển giao tín hàm, trong thanh âm mang theo tức giận khó có thể che giấu.
"Kỳ quốc? Năm năm trước hắn không phải từng nói như vậy sao? Lúc đó cũng thân, nhưng hắn chỉ an ổn hai năm mà thôi!''
Nghĩ đến Địch Mân, tức giận của hoàng thượng từ từ dâng lên, nếu như không phải Kỳ quốc làm loạn, Địch Mân làm sao có thể chết?
“Hoàng thượng nói đúng, chỉ là gần đây quốc gia của ta đại hạn, trăm họ...”
Liễu tướng thở dài một tiếng, nếu như không phải thiên tai, quốc khố trống rỗng, hắn cũng kiên quyết gắng sức chiến đấu.
“Được rồi! Trẫm không muốn tiếp tục nhẫn nại!”
Chuyện của Địch Mân, người biết đến cũng không nhiều, Địch lão tướng quân rùng mình, tiến lên đây:
“Hoàng thượng, cựu thần nguyện ý tự mình mang binh, san bằng Kỳ quốc!”
Địch Mân, tuy rằng không phải con đẻ của hắn, nhưng giống như thân nhi tử
của hắn, mặc kệ có phải thái tử làm loạn không, Kỳ quốc cũng không thể
xóa bỏ trách nhiệm, cho nên hắn cũng sẽ không bỏ qua Kỳ quốc, buông tha
cho bên đó.
“Hoàng thượng, không thể được, tuyệt đối không thể được...”