Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 215: Chương 215: Đứa bé không còn




Lão phu nhân nói, không thể nói cho Thiếu phu nhân, thực sự không thể nói, không thể nói. Nếu thiếu phu nhân biết, sẽ càng thương tâm hơn...

“Tiểu Mạt, không trách ngươi. Cảm tạ ngươi, ta phải cảm tạ ngươi toàn tâm toàn ý bảo hộ ta...”

Lúc đó, Hiên Vương có thể tìm được nàng nhanh như vậy, hẳn cũng là liên quan đến Tiểu Mạt.

“Thiếu phu nhân, người không nên nói như vậy, là Tiểu Mạt sơ sẩy, bị kẻ cắp chui chỗ trống...”

Tiểu Mạt lải nhải nói, Tàn Nguyệt cũng minh bạch chuyện ngày đó.

Tiểu Mạt bị người điểm huyệt nói, tiếp theo trời mưa, tiếng sấm cũng lớn, nương lo lắng, phái nha đầu đến xem, mới phát hiện Tiểu Mạt hôn mê.

Tướng quân vội giải huyệt cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt nói, chỉ là thấy một bóng người, không thấy rõ khuôn mặt, bất quá, nàng đoán rằng Tàn Nguyệt sẽ lưu lại dấu vết gì, quả nhiên ở trong chăn thấy được Tàn Nguyệt dùng máu viết ——

Thái tử Hạo Nguyệt...

Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng cũng để mọi người biết rõ phương hướng tìm người.

Mọi người bắt đầu tìm người, Tiểu Mạt gọi cửa Hiên Vương phủ, Hiên Vương tới trước phủ thái tử, phát hiện quản gia cũng không, vậy là phân công mọi người, ở bên ngoài tìm, cuối cùng, là Hiên Vương cứu mạng nhỏ của Tàn Nguyệt.

Hiên Vương?

Nghĩ đến tình huống ngay lúc đó, trong lòng Tàn Nguyệt đau xót, sao lại là hắn? Nếu như là Địch Mân, thật là tốt biết bao!

“Thật là phải cảm tạ hắn. Tiểu Mạt, phu nhân đâu?”

Nàng tỉnh lại, nghe nói Địch lão phu nhân vẫn ở bên cạnh lo lắng cho nàng, Tàn Nguyệt bỗng nhiên rất muốn gặp nàng.

“Phu nhân sắp tới đây, bọn họ đi thông báo...”

Tiểu Mạt vui vẻ nhìn Tàn Nguyệt, cười nói:

“Thiếu phu nhân, nếu như lão phu nhân biết người tỉnh lại, nhất định sẽ vui vẻ, vạn phần vui vẻ...”

“Tàn Nguyệt...”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, mới vừa nhắc tới lão phụ nhân, nàng đã tới rồi. Tàn Nguyệt theo tiếng nhìn lại, nhìn Địch lão phu nhân đột nhiên già nua không dưới mười tuổi, nước mắt vui mừng cuồn cuộn mà rơi.

“Nương, xin lỗi...”

Một tiếng đau xót, trong lòng ủy khuất cũng kiềm chế không được nữa, Địch lão phu nhân hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Mạt, Tiểu Mạt luống cuống vội vã lắc đầu.

“Nương, ta biết, ta biết, không phải nàng nói... Lúc đó, ta đã cảm thấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.