Đôi mày thanh tú khẽ nâng, vẻ mặt Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn Địch Mân. Hắn
vừa rồi, rất dũng cảm, dũng cảm đến mức, vì mình có thể chống đối thái
tử!
Nam tử như vậy, ở trên đời này không còn nhiều, nghĩ lúc đầu, nàng nhớ kỹ trên sách cổ nói qua, khi liên lụy đến ích lợi của bản thân nam nhân, người bán vợ cầu vinh thật đúng là không ít.
"Ngươi nói, bởi vì ta là tướng công của ngươi, ngươi mới có thể..."
Vốn tưởng rằng, trải qua hôm nay, hắn ở trong lòng Tàn Nguyệt hẳn là trở
nên đặc biệt rồi, nhưng không nghĩ tới, vừa rồi ở trước mặt nam nhân
khác, nàng lại nói như vậy.
"Địch Mân, ta không muốn ngươi dính dáng vào chuyện này!"
Nhìn bộ dáng ghen tuông của Địch Mân, Tàn Nguyệt chăm chú dị thường nói.
"Nguyệt Nhi, vậy vừa rồi là ngươi đang lo lắng cho ta sao?"
Đôi mắt tuấn mỹ sáng ngời, Tàn Nguyệt cười nhẹ, nhỏ giọng nói:
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào. Ta chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, Địch Mân,
ngươi nói thái tử chỉ thấy ta một lần, sao lại có ham muốn với ta như
vậy? Cảm giác như vậy làm ta rất bất an..."
Cho tới bây giờ, chưa từng nghĩ tới mình lại được yêu thích như vậy, kỳ thật, được người
không thích mà thích thật đúng là không phải một chuyện tốt!
"Có lẽ, vốn là duyên phận! Nguyệt Nhi, không cần lo lắng, có ta đây!"
Dịch chuyển thân thể, Địch Mân ôm Tàn Nguyệt, ôm chặt nàng, toàn bộ trái tim lại đập mạnh. Hai người bọn họ, người nào cũng không ngờ tới, chẳng bao lâu nữa, bởi vì chuyện hôm nay, lại mang cho bọn họ thương tổn trí
mạng!
Không biết Hoàng thượng nói với thái tử như thế nào, cũng
không biết Hạo Nguyệt ở phủ thái tử phủ ra sao, nhưng chuyện này bị đè
nén xuống giống như chưa tững xảy ra. Địch Mân thành thân, đã mười ngày
không cần vào triều sớm, hắncả ngày ở cùng một chỗ với Tàn Nguyệt, quan
hệ của hai người phát triển rất nhanh.
Chỉ là, đối với đêm tân
hôn mơ hồ đó, hai người ai cũng không dám nhắc lại, mỗi đêm ôm nhau vào
giấc ngủ, nhưng vẫn không thể làm chuyện thân mật của vợ chồng nên làm.
Nói Tàn Nguyệt, chuyện này chưa từng có người dạy nàng, mà đêm tân hôn,
Địch Mân lại uống rượu say, động tác tất nhiên cũng không nhẹ nhàng, cảm giác đau đớn xé rách đó, mỗi khi Địch Mân muốn vuốt ve nàng, nàng liền
sợ đến cả người cứng ngắc, một loại cảm giác kháng cự theo bản năng, đả
kích làm Địch Mân chỉ có thể đàng hoàng ôm nàng, không dám coi thường
động bậy.