Địch Mân cắn môi, lý trí nhắc nhở hắn bây giờ nên buông Nguyệt Nhi ra, nhưng hai tay vẫn quyến luyến nàng, mùi thơm nữ tính của cơ thể nàng tràn
ngập, không muốn buông ra một chút nào.
"Địch Mân, nếu như ngươi cảm thấy khó chịu, ngươi buông tay đi! Ta đến bên kia ngủ, như vậy hẳn là..."
Kỳ thật, Tàn Nguyệt đối với hắn không phải sợ hãi, nhưng ký ức về buổi tối đó rất kinh hãi, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, nàng không nhịn được
toàn thân run rẩy, cả người run run như trời mùa thu. Địch Mân quý trọng nàng, tôn trọng nàng, tự nhiên cũng sẽ không bắt buộc nàng.
"Không được, vợ chồng là vợ chồng, vốn nên đồng giường cộng chẩm (cùng giường
chung chăn gối), nếu như chúng ta tách ra ngủ, vậy thành cái gì?"
Vợ chồng đồng giường cộng chẩm, điều này hắn gần đây mới hiểu rõ. Thì ra
trước đây, mặc dù bên người có hai nữ nhân, các nàng cũng rất dịu dàng
nghe lời, nhưng hắn cùng các nàng, nhiều nhất cũng chỉ là nơi để phát
tiết sinh lý, chưa lúc nào cùng các nàng ngủ chung? Mà hôm nay, đối mặt
với Tàn Nguyệt, hắn thật không muốn buông nàng ra dù chỉ nhất thời.
Hơn nữa, bây giờ là lúc hắn nghỉ ngơi, vốn là tuần trăng mật, đợi sau này
bắt đầu lâm triều rồi, làm sao có thể có nhiều thời giờ cùng nàng đây?
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cứ như từ trong cổ họng vọng ra (ý là nói
rất nhỏ). Nhưng lỗ tai nhạy cảm của Địch Mân lại nghe rõ toàn bộ ý tứ
của Tàn Nguyệt, hắn kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin hỏi:
"Thật sự?"
Ánh mắt nhìn giống như hài tử ngây thơ nhất trên đời rất khao khát được ăn
kẹo đã lâu, khiến cho Tàn Nguyệt cúi đầu không nhịn được nhẹ nở nụ cười.
"Không phải..."
"Không, ta nghe được, ngươi nói ta cẩn thận một chút..."
Bàn tay to, không chút khách khí vuốt ve da thịt trơn nhẵn như ngọc, từng
nụ hôn liên tục nhẹ nhàng hạ xuống, làm ra một ấn ký màu đỏ nhàn nhạt…
Đêm, rất nhẹ, cũng rất dài, hắn nói qua, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn sẽ dẫn
Tàn Nguyệt vào tình yêu thật đẹp, tuyệt đối sẽ không làm cho nàng sợ hãi như lần trước.
"Nguyệt Nhi, ngươi là của ta, ngươi vĩnh viễn đều là của ta..."