"Không, muội có thể giúp, Tàn Nguyệt, muội có thể giúp được tỷ!"
Nắm lấy góc áo của Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt giương hai mắt đẫm lệ nhìn Tàn
Nguyệt, bộ dáng vô cùng đáng thương, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nhịn
không được mà mềm lòng.
"Nhị tỷ, thực xin lỗi..."
Nhắm mắt lại, nước mắt không kìm chế được trào ra, Tàn Nguyệt khó xử lắc đầu,
nàng căn bản không thể giúp được. thái tử làm sao có thể chấp nhận
chuyện một nữ tử cự tuyệt mình chứ?
"Ngươi thương hắn! Vừa gặp
hắn ngươi liền yêu hắn rồi, có phải không? Tàn Nguyệt, ngươi ghen ghét
ta, đố kỵ với ta có cha mẹ thương yêu, đố kỵ ta là thiên kim tiểu thư
được mọi người hâm mộ, cho nên ngươi mới không đồng ý, muốn cướp đoạt
hạnh phúc của ta, trơ mắt xem ta bị gả cho một tướng quân tàn bạo…”
Giận dữ đến đứng lên, Hạo Nguyệt chỉ tay vào mặt Tàn Nguyệt mắng, những lời
đó như mũi dao sắc bén đâm vào trái tim Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt lẳng lặng đứng nhìn nàng, cho đến khi nàng oán hận nói xong, khi nàng đã qua cơn
tức quay người bỏ đi, Tàn Nguyệt mới đau đớn ngồi xuống, trong đầu hồi
tưởng lại từng câu từng chữ lên án của Hạo Nguyệt vừa nãy...
Điều ngạc nhiên là, sau khi từ chỗ Tàn Nguyệt bỏ đi, Hạo Nguyệt lại vui vẻ
đồng ý hôn sự với Địch Mân. Mà ngày thành thân, phá lệ là được định cùng một ngày – hai nữ nhi cùng xuất giá, một người trở thành phi tử của
thái tử, một người trở thành vợ của Địch tướng quân kiêu dũng thiện
chiến, tướng phủ trong khoảng thời gian này trở thành điểm sáng của cả
kinh thành.
Hạo Nguyệt liền như vậy đáp ứng rồi sao? Tàn Nguyệt
bất an nhíu mày, hôn kỳ càng ngày càng gần, trong lòng Tàn Nguyệt càng
cảm thấy lo lắng, luôn cảm giác hình như có chuyện gì đó sắp phát sinh.
"Tiểu thư, đều sắp làm tân nương rồi, ngươi còn lo lắng chuyện gì? Đừng khổ
não nữa, nô tỳ chắc chắn, thái tử nhìn trúng tiểu thư, sau này nhất
định sẽ đối xử tốt với tiểu thư. Hơn nữa, theo nô tỳ thấy, thái tử mặc
dù cao quý, nhưng không phải một người đa tình. Nghe nói, trong phủ thái tử, hầu như không có nhiều nữ nhân đâu?"
Lam Nhi quan tâm trấn an Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt chỉ khẽ thở dài:
"Lam Nhi, ngươi không cần lo lắng, ta không sao!"
********
Dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không gian trong phòng rất tĩnh mịch, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy cảnh nhộn nhịp ngoài cửa sổ. Nhìn mọi người đi lại trên đường phố, nam tử ngồi cạnh cửa sổ lạnh lùng cười,
nâng ly rượu uống một hơi, khóe miệng còn sót lại vài giọt, rớt xuống
chiếc cằm cứng rắn của nam tử đó, nhìn rất đẹp mắt.
"Địch Mân, không nên uống nữa... Ngươi đã uống quá nhiều rồi..."
"Hiên Vương gia... Tại sao ngươi còn chưa đi?"
Hai mắt hắn giống như bị sương mù che phủ, sắp thành thân rồi, nhưng lòng
hắn lại không cao hứng chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất khó chịu...
"Địch Mân, ngươi uống quá nhiều rồi."
Mượn rượu giải sầu, từ khi nào Địch Mân tướng quân uy phong lẫm liệt cũng
làm ra chuyện như vậy? Hiên Vương bực mình đoạt lấy bầu rượu hắn đang
cầm, thở dài nói:
"Không nên uống tiếp... Nếu không, để ta xin với phụ hoàng..."