Sau đó, ngũ hoàng tử và còn có một số hảo bằng hữu của Địch nhi đều đến
đây, hôm nay là ngày đầu tiên đem Địch Mân trở về, không nghĩ tới có
nhiều người đến như vậy. Sau khi tiễn tất cả mọi người về, Địch lão
tướng quân mỏi mệt kéo cước bộ trở về phòng, đã thấy phu nhân Tố Vân
đang ngồi ở trên giường rơi nước mắt vì hài nhi.
“Lão gia, phu nhân, không tốt, không tốt rồi, thiếu phu nhân. . . .”
Cảm thấy có vấn đề, Địch lão tướng quân gấp đi ra ngoài:
“Làm sao vậy?”
“Thiếu phu nhân, thắt cổ. . . . . .”
Nha hoàn hơi thở gấp gáp vì chạy nhanh tới, đứt quãng nói xong. Địch lão tướng quân thở dài:
“Không phải bảo các ngươi chăm nom cẩn thận sao?”
“Nô tì. . . Thiếu phu nhân nói muốn ăn cháo, chúng nô tì liền. . .
“Các ngươi thật là!”
Khi nãy Tàn Nguyệt trở lại phòng, bỗng nhiên cảm thấy mất hết can đảm. Địch Mân đi rồi, nàng chỉ muốn nhìn hắn một chút, xác nhận người trong quan
tài kia có phải là hắn hay không, một yêu cầu đơn giản như vậy, lại khó
thực hiện. Nhắm mắt lại, nước mắt bất lực chảy ra, Tàn Nguyệt, không
hạnh phúc, giống như thơ ấu của nàng, cuộc đời của nàng đều là không
hạnh phúc. Vì sao nàng còn hy vọng hạnh phúc xa vời ?
Thành thân, gả cho Địch Mân, nàng từng cho như vậy đã là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này cũng chỉ có hơn mười ngày. Bọn họ cùng nhau vui vẻ hạnh phúc, cũng
nhau vẽ ra tương lai của họ, nhưng vì sao bọn họ không đi đến tương lai?
Địch Mân, ngươi đi rồi, Tàn Nguyệt sống tiếp thế nào đây? Không tìm được
dũng khí để sống, nàng bỗng nhiên cũng muốn đi cùng hắn. Nhìn hai nha
đầu đang lo lắng trước mặt nàng, lòng nàng hiện lên một chút không muốn, một tia bất đắc dĩ. . .