Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 147: Chương 147: Nghi điểm rất nhiều






“Cha, hôm nay lời nói của Hoàng Thượng là có ý gì vậy? Địch Mân làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy cha mẹ của Địch Mân ngồi im lặng, Tàn Nguyệt đi vào hỏi thẳng.

“Tàn Nguyệt, ngươi chỉ cần dưỡng thân mình tốt là được rồi, việc khác không cần lo lắng, được không?”

Địch lão tướng quân ôn hòa nhìn Tàn Nguyệt, hôm nay nàng cũng đủ mệt mỏi, nếu không phải bởi vì tầm quan trọng của ngày hôm nay, ông làm sao có thể để Tàn Nguyệt quỳ nguyên một buổi?

“Cha, nương, ta cứ như vậy mà sống trong hi lý hồ đồ (đầu óc hỗn loạn) , trong lòng sẽ rất bất an. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được không?”

Tàn Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, không phải là nàng không đủ kiên cường, mà là. . . . .Nàng chán ghét cảm giác không biết đây là gì!

"Tàn Nguyệt, chúng ta cũng không rõ, chính là Địch Mân vừa đến biên quan đã bị mai phục, điểm này không phải rất kỳ quái sao? Nhưng chuyện cụ thể thì phải đợi Cát Kim trở về mới có thể biết được. Lời Hoàng Thượng nói ngàn vạn lần cũng không được nói ra ngoài, bằng không Cát Kim sẽ gặp nguy hiểm !

Nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của Địch lão tướng quân, Địch phu nhân thở dài:

“Còn nữa việc ngươi mang thai cũng nên giữ bí mật. Ngày mai ngươi hãy chuyển đến chỗ ta, gần đây thân thể ta cũng không tốt cho lắm, chúng ta có thể cùng nhau sắc thuốc uống . . . . . .”

Ngay cả thuốc an thai cũng phải nấu lén lút, Tàn Nguyệt biết tầm quan trọng của chuyện này. Bỗng nhiên cảm giác như có một bàn tay đen, lén lút đánh úp về phía nàng. . . . . .

Bất quá, chuyện nàng không ngờ, toàn bộ những tai nạn này, mới chỉ là một cái bắt đầu. . . . .

******

“Ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .”

Điệu cười châm biếm liều lĩnh từ nơi tiểu viện hẻo lánh này truyền ra, truyền ra rất xa rất xa, một nữ tử thân mặc áo trắng, trên mặt lộ vẻ tươi cười gian ác so với quần áo ả đang mặc thật không tương xứng, làm cho người ta nhìn vào nhịn không được run lên.

“Có gì cao hứng sao?”

Thái tử vừa vào cửa liền chứng kiến vẻ tươi cười đáng ghét của Hạo Nguyệt, hắn không vui bước qua, hung hăng bắt lấy tay Hạo Nguyệt, cười lạnh nói:

“Nàng ấy hiện tại thực thương tâm, thực khó khăn, ngươi không phải cam nguyện làm thế thân của nàng ấy sao? Như thế nào liền cao hứng như vậy ?”

“Gia…. ta cũng vì Ngài mà cao hứng. Tướng công của nàng đã chết, Ngài không phải có cơ hội sao?”

Hạo Nguyệt cười kiều mỵ, nàng đương nhiên biết, Hoàng Thượng tuyệt đối không có khả năng đồng ý để Thái Tử lấy Tàn Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.