Không phải nàng cứu mình, người cứu nàng, chẳng lẽ là Ngũ hoàng tử?
"Là Vương gia cứu tiểu thư..."
Nha đầu vui vẻ cười, Ngũ hoàng tử khoát khoát tay, nha đầu vội vàng khom
người lui ra ngoài, hắn ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng Tàn
Nguyệt, nhỏ giọng nói:
"Nguyệt Nhi, thật xin lỗi!"
Thân là hoàng tử tôn quý, hắn khi nào nói xin lỗi với người khác?
Nhưng lần này, hắn thật sự rất hối hận! Nếu như biết kết quả như thế, hắn tuyệt đối sẽ không ác ý nói giỡn với Tàn Nguyệt.
"Thật xin lỗi? Ngũ hoàng tử, người làm sao vậy? Người làm cái gì mà cần phải nói xin lỗi?"
Tàn Nguyệt cười lạnh, nhìn áy náy trong mắt của hắn, chỉ là cảm thấy, hết sức dối trá.
"Ta..."
Ngũ hoàng tử cứng họng, hắn cũng nhận sai, đây cũng là hắn lần đầu tiên cúi mặt xuống nói xin lỗi với người khác, Tàn Nguyệt còn muốn thế nào?
"Ngũ hoàng tử không cần phải nói, đây không phải là kết quả ngươi muốn sao? Chỉ tiếc Tàn Nguyệt mạng lớn, không chết ..."
"Tàn Nguyệt, ta không hy vọng ngươi chết ..."
Sắc mặt Ngũ hoàng tử thay đổi một chút, vốn định nổi giận, nhưng lời đến khóe miệng, rồi lại không đành lòng nói ra.
Tàn Nguyệt mới vừa tỉnh lại, thân thể còn quá yếu, hắn không muốn cùng nàng chính diện là địch.
"Là sao? Ta đây có phải cám ơn ân không giết của Ngũ hoàng tử không..."
Tàn Nguyệt cười lạnh một tiếng, tuyệt không quan tâm khuôn mặt xanh mét kia của Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử dùng sức thở dốc hai cái, thở dài nói:
"Ngươi dưỡng tốt thân thể trước đi!"
Hai đấm nắm chặt, hắn bây giờ phải mau rời đi, Tàn Nguyệt không muốn gặp
hắn, lại lưu lại một lát nữa, hắn không dám cam đoan, hắn có thể thật sự phát điên hay không.
Ngũ hoàng tử trong lòng vui mừng, chẳng lẽ Tàn Nguyệt rốt cục nghĩ thông
suốt sao? Nàng bây giờ không có lựa chọn khác, chỉ có cùng hắn hợp tác,
đối với nàng mà nói mới là tốt nhất.
Đè nén cao hứng trong lòng, hắn mặc nhiên quay đầu, nhìn Tàn Nguyệt có chút chật vật.